Cần Gì Phải Diễn Trò

Chương 10: Khó sinh




“Ta thấy đỏ, ngươi… Ngươi đi ra ngoài…” Mặc Nhiễm quay đầu nhìn lụa trắng cởi xuống, phía trên đỏ tươi một mảnh, “Đi ra ngoài, người ta nói, lúc sinh con mà ở bên sẽ gặp chuyện không may, ngươi không thể ở bên cạnh…”

“Mặc nhi nói nhăng gì đó, ngươi đau thành như vậy ta còn không bên cạnh, ta còn là người hay sao?” Hứa Thành để cho y tựa vào trên người mình, khoác áo choàng lông lên thân thể đang phát run kia, “Mặc nhi, đừng đẩy ta đi, ta nói qua, ta nhất định bên ngươi lúc sinh sản… Nếu là thật sẽ gặp chuyện không may, ta cam tâm tình nguyện chịu.”

Mặc Nhiễm vô lực gật đầu một cái, đột nhiên ách a một tiếng kêu dài, hai tay túm lấy vai Hứa Thành chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, gần như muốn ngã xuống.

“Mặc nhi đừng sợ, ta ôm ngươi trở về… Chúng ta nằm sinh, nằm sinh…” Nhưng mà bà đỡ thấy hắn muốn ôm Mặc Nhiễm đứng dậy, vội vàng ngăn cản nói: “Công tử, lang quân y đang mở ngón tay, không bằng người đỡ y đi tới lui, mở nhanh chút. Muốn nằm sinh, sợ sản khẩu mở chậm, để cho lang quân chịu khổ.”

“Cũng tốt.” Hứa Thành đỡ Mặc Nhiễm, từng bước đi lại. Có lúc Mặc Nhiễm hít một ngụm khí lạnh, đau đến ôm bụng ngẩng đầu lên, nhưng vẫn cắn răng đi. Mặc Nhiễm liều mạng ngẩng đầu nhìn bầu trời, không thể để cho Hứa Thành nhìn thấy khuôn mặt mặt nhăn nhó do sinh đau hành hạ, nhất định rất xấu a…

“Mặc nhi như thế nào?” Thấy Mặc Nhiễm bước chân phù phiếm, đầu đầy mồ hôi, Hứa Thành đau lòng lau mồ hôi cho y, “Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, uống hớp cháo gà đi.”

“Không khẩu vị… Muốn nôn…” Chân Mặc Nhiễm mở rộng, hai tay xoa tròn trên bụng nhô cao, ngửa người tựa vào trên người hắn, rất sợ một cái sơ sẩy đẩy con về lại, uể oải nói, một câu chưa xong, liền lại hô lên, “A… Đau…”

Mặc Nhiễm còn nhớ giọng điệu mình đã tập, nhưng sinh đau đã không cho phép y hoàn mỹ sao chép giọng kiều mị kia, đau đớn rên rỉ còn hơn kiều mị.

Quá đau… Ngũ tạng lục phủ đều bị khuấy chung với nhau, cho dù là khi còn bé học hí mở gân cốt, cũng không bằng một nửa sinh đau. Mà đây còn chưa tới lúc đau nhất… Mặc Nhiễm hối hận chuyện mình hỏi bà đỡ liên quan tới sinh trình, y tại sao phải biết chuyện bây giờ mình mởi chỉ ở tầng thứ nhất của địa ngục chứ…

“Mặc nhi tốt, Mặc nhi tốt…” Hứa Thành đau lòng mau khóc, muốn thay y xoa bụng lại sợ khiến y đau đớn của hắn càng sâu, chỉ có thể giúp y xoa lưng, lau mồ hôi, lau đi từng dòng máu tươi chảy xuống trên đùi… Sớm biết sinh con đau, nhưng không biết sẽ đau thành như vậy, Hứa Thành tát mạnh mình một cái. Lúc ấy tham hoan để cho Mặc nhi mang thai, bây giờ y đau thành như vậy đều do mình. Chẳng may Mặc nhi có một chút chuyện gì… Hứa Thành bì hù doạ ôm thật chặc Mặc Nhiễm, “Mặc nhi ngươi ngàn vạn lần phải thật tốt, ngươi ngàn vạn lần phải chịu đựng… Ta van cầu ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện…”

Mặc Nhiễm nắm tay của Hứa Thành, sinh đau mệt nhọc để cho y đối với hết thảy cũng bị mất cảm giác an toàn, tuy nói sớm biết sinh con là đi một lần qua quỷ môn quan, y nhưng là lúc này mới lần đầu tiên cảm thấy mình thật có thể chết ở trong sinh sản. Trong lòng đột nhiên dâng lên một trận xúc động, muốn hỏi một chút Hứa Thành nếu như sinh không xuống sẽ giữ lớn hay giữ nhỏ. Y nhớ ban đầu lúc mới mang thai mình hỏi qua cái vấn đề này, khi đó Hứa Thành nói như đinh chém sắt rằng mười đứa bé cũng kém hơn y một chút, nhưng bây giờ… Mặc Nhiễm không dũng khí hỏi ra lời, chỉ có thể há miệng một lần nữa kêu lên thảm thiết.

“A, a a a a a ——” Mặc Nhiễm như cũ thử đem giọng của mình kêu cho xinh đẹp, có thể đã lực bất tòng tâm, y chỉ có thể cắn môi, định không để cho mình phát ra tiếng kêu thảm thiết nhưu xé rách, “Ừ… Ách ách ách… Hô, hô…”

“Lang quân đau thành như vậy, tử cung chắc là mở hết rồi.” Bà đỡ nói, “Nô tỳ thăm dò một chút tử cung giúp lang quân.”

“Ừ… Đỡ ta trở về trên giường…” Hai tay Mặc Nhiễm chống đỡ ở sau lưng, ngửa mặt đứt quãng thở hào hển, “Ngồi như vậy, ta… Ta sợ ta ngã…”

“Được được được.” Hứa Thành vội vàng đỡ y đứng lên, nhưng Mặc Nhiễm vừa mới đứng dậy người liền cứng tại chỗ không thể động đậy, “Hài tử, hài tử trĩu, ta… A —— “

“Thế nào? Mặc nhi ngươi vỡ ối rồi, đừng sợ, chúng ta đến nằm trên giường.” Hứa Thành thấy giữa chân y có một dòng nước chảy xuống, vội vàng hô, “Lý bà bà, Mặc nhi vỡ ối rồi!”

“Nhanh đỡ lang quân nằm xuống, nước ối nếu chảy hết thì đại nhân và hài tử đều sẽ nguy hiểm.” Những lời này gõ cho Hứa Thành căng như dây cung, Hứa Thành vội nói Mặc nhi đừng sợ, đến trên giường nước ối không chảy nữa, đến trên giường là có thể sinh, không biết là lừa gạt y hay là lừa gạt mình.

“Hứa Thành… Hứa Thành, ta đau a… Ta không nhúc nhích, không nhúc nhích…” Sau khi vỡ ối đau đớn càng kịch liệt, Mặc Nhiễm bị hành hạ đến hoàn toàn không nhớ đến kịch bản gì đó, chỉ có thể theo bản năng kêu lên.

“Tới, Mặc nhi, nhấc chân, chỉ mấy bước chân, nằm xuống là tốt, Mặc nhi!”

Mặc Nhiễm vịn tường tựa vào trên người Hứa Thành, một bước một bước di chuyển, chân không đứng thẳng được, tư thể nửa ngồi xổm giống như con vịt vậy, cái mông tí tách chảy ra nước ối, cái bộ dáng này lại để cho Hứa Thành nhìn, Mặc Nhiễm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Khó khăn lắm đi đến mép giường, Hứa Thành nâng y lên trên giường, theo như chỉ thị của bà đỡ, cầm hai cái gối mềm để cho y dựa vào, chân mở rộng ra hai bên, lộ ra tiểu huyệt.

Mặc Nhiễm bị Hứa Thành bày ra tư thế như vậy, chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, hận không thể đập đầu một cái tự tử, đặc biệt là thấy bà đỡ đưa ngón tay vào, liền nghiêng người khóc kêu.

“Ta không muốn, ta không muốn ngươi đưa vào, ta…”

“Mặc nhi ngoan, đừng làm rộn. Không dò tử cung không biết ngươi có thể dùng sức hay không, Mặc nhi nhịn một chút.” Giọng Hứa Thành ôn hoà mềm mại giống như dỗ hài tử, kéo tay Mặc Nhiễm Mặc Nhiễm hôn nhẹ, “Mặc nhi của ta da mặt mỏng, nhưng mà chuyện sinh con không thể quá để đến những thứ này, Mặc nhi tốt, đừng bướng bỉnh.”

“Vậy… Ta không muốn ngươi nhìn, ngươi ôm ta.” Mặc Nhiễm vòng cổ của Hứa Thành, “Không cho phép ngươi nhìn.”

“Ta không nhìn.” Hứa Thành hôn y một cái, Ta nhìn nhìn cho thật kỹ Mặc nhi của ta.”

Ngón tay của bà đỡ duỗi vào tiểu huyệt một cái chớp mắt, toàn thân Mặc Nhiễm đột nhiên căng thẳng, hai tay ôm chặt Hứa Thành, rất sợ hắn nhìn cái bộ dáng này của mình.

“Lang quân đã mở sáu ngón, ước chừng chưa tới một nén nhang là có thể sinh.” Bà đỡ rút ngón tay ra, nói..

“Còn phải nhẫn, vẫn không thể sinh…” Mặc Nhiễm buông Hứa Thành ra, ngã ở trên giường kêu khóc, “Nhưng mà ta… Ta đã thật là đau a…” Trận giãy giụa này, đem chăn mỏng Hứa Thành đắp lên cho y đá trên đất, Mặc Nhiễm nhưng hồn nhiên không biết toàn thân mình đang lạnh run, “Đau… Đau a…”

“Cũng nhanh, cũng nhanh. Mặc nhi ráng nhịn chút nữa, một hồi mở ra tám ngón tay, dùng sức sinh hài tử ra là được.” Hứa Thành ôm Mặc Nhiễm, hôn cổ mồ hôi dầm dề của y, xương quai xanh, ngực, tựa như như vậy có thể để cho Mặc Nhiễm dễ chịu chút.

“Ách ——” sinh đau lại đến, Mặc Nhiễm ưỡn cao bụng hét thảm lên, môi bị cắn ra vết máu, Hứa Thành đau lòng đưa tay mình đến bên miệng y, “Mặc nhi tốt, ngươi đừng bị thương mình, ngươi cắn ta, ngươi cắn ta a…”

Mặc Nhiễm há miệng ngậm tay của Hứa Thành, vốn không muốn cắn, nhưng sinh đau ngập đầu một lần nữa tấn công tới, che mất lý trí của Mặc Nhiễm, Mặc Nhiễm cắn một cái, trong miệng nếm được mùi máu tanh, ngay sau đó rên rỉ bên miệng biến thành kêu rên thê lương, ngọc hành phun ra dịch trắng dính ướt, phun cả người Hứa Thành.

“Hứa Thành, Hứa Thành…” Thấy Hứa Thành trợn to cặp mắt, Mặc Nhiễm đột nhiên ý thức được mình làm cái gì. Y vẫn là không có nhịn được, biến mình thành một đoàn nhăn nhíu bẩn thỉu, Hứa Thành sẽ không cần y, Hứa Thành sẽ ném y đi… Mặc Nhiễm hoảng sợ nhìn mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, liều mạng muốn ôm Hứa Thành không thể để hắn không cần mình, nhưng vừa vội vừa sợ, khí huyết cuồn cuộn, mới vừa chống lên một nửa người, liền kêu to một tiếng, trước mắt tối sầm, ngất đi.

“Mặc nhi! Mặc nhi ngươi tỉnh lại đi! Ngươi đừng dọa ta, Mặc nhi!” Nhìn Mặc Nhiễm bất tỉnh ngã xuống giường, Hứa Thành mau sắp điên, ôm người kia mồ hôi lạnh nhễ nhại liều mạng gọi, “Lang trung! Bà đỡ! Mặc nhi đã hôn mê, các ngươi mau cứu Mặc nhi, đứa nhỏ này ta không cần, các ngươi nhất định phải bảo vệ được Mặc nhi…”

“Công tử đừng hoảng sợ, trong sinh sản mất sức bất tỉnh cũng không phải là chuyện hiếm. Người trước hết để cho lang quân nằm xuống, tại hạ sẽ châm cứu cho y… Người buông tay của lang quân ra, trên tay có huyệt vị… Lang quân không có việc gì, công tử ngài yên tâm.”

Nhìn mấy cây châm cắm lên trên thân thể tái nhợt của Mặc Nhiễm, Hứa Thành đau lòng ôm y khóc: “Ta thật không nghĩ tới sinh con sẽ thảm như vậy, ta nếu là sớm biết… Sớm biết ta chết cũng không để cho y sinh con… Ta không muốn hài tử, ta cả đời trông nom y còn chưa đủ sao, đều do ta lòng tham, đều là ta sai…”

“Ách a…” Kim châm đâm xuống, tử cung co rúc lại kịch liệt hơn, Mặc Nhiễm bị đau ép buộc tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt khóc nước mắt nước mũi giàn giụa của Hứa Thành, cố sức chống người lên ôm hắn, “Hứa Thành, ngươi đừng không cần ta, ta không có ngươi sẽ chết… Hứa Thành ta cầu ngươi, ngươi đừng rời đi ta…”