Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 98: Lục bình




Edit & beta: Rya

Đại đa số các sinh viên giống như nữ sinh ở ban C không hoàn toàn thông hiểu đạo lý này, hầu hết chỉ đọc lướt qua phần tài liệu để so sánh các triệu chứng bệnh trạng một cách máy móc.

Đây là một chuyện sức bình thường.

Cây trồng sinh trưởng cần có thời gian, trong khoảng thời gian này sẽ luôn phát sinh các loại vấn đề, cho dù nắm vững kiến thức cũng không thể lập tức chữa hết các triệu chứng.

Vì vậy, sinh viên chuyên ngành nông học cũng cần có thời gian để hiểu, nắm rõ từng vấn đề một để lý giải.

Các sinh viên tại Căn cứ nông học số chín thiếu sự giảng dạy có hệ thống, không có nhiều kinh nghiệm trồng trọt, vì vậy họ không thể sử dụng phần tài liệu để tự biến hóa cho bản thân sử dụng, điều này rất phổ biến.

Bản thân Triệu Ly Nông đã từng được tiếp xúc với một loạt các hệ thống tài liệu đã được chuẩn hóa, xem qua vô số tài liệu mở, còn có một giáo sư hướng dẫn cực kỳ ưu tú ở bên cạnh làm cố vấn với áp lực cao, sau bảy năm, lúc này cô mới có thể dễ dàng phân biệt các vấn đề khác nhau.

Cô không cảm thấy vui mừng, chỉ hy vọng các sinh viên của Căn cứ nông học số chín có thể nhanh chóng tiếp thu nội dung của phần tài liệu kia.

Bọn họ đang ở trong một thế giới dị biến, mục tiêu của sinh viên nông học không chỉ là trồng các loại cây trồng khác nhau, đảm bảo sự vận hành trơn tru của căn cứ, mà còn nghiên cứu, khám phá các thực vật dị biến.

Chỉ bằng cách này, bọn họ mới có thể theo kịp tốc độ của thực vật dị biến, để con người có thể tránh khỏi sự thương tổn từ bọn chúng, thậm chí còn được hưởng lợi từ đó.

Sự cố khoai tây khiến Triệu Ly Nông nhớ lại, cô đã thảo luận với mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy, quyết định đem phần tài liệu kia thực hiện một số so sánh và giải thích chi tiết cặn kẽ hơn.

Người viết bài so sánh, giải thích vẫn là Triệu Ly Nông, Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng, Hà Nguyệt Sinh phụ trách đến nông trường quan sát các vấn đề của sinh viên nông học gặp phải ở thực địa, nếu bọn họ có thể tự giải quyết thì lập tức tiêu hóa ngay tại chỗ, còn nếu không cách nào nhận biết thì liên hệ với cô.

Nói tóm lại, tất cả các vấn đề gặp phải đều được ghi lại, tóm tắt, cuối cùng giao cho Triệu Ly Nông, người sẽ tóm tắt các bệnh thông thường như chứng bệnh thiếu độ phì, thiếu chất và các vấn đề khác, đồng thời giải thích các vấn đề khó hiểu khác trong phần tài liệu.

“Còn mệt hơn là ngày đêm nghiên cứu số liệu trong phòng thí nghiệm.” Hà Nguyệt Sinh ngồi bệt xuống đất cạnh bàn của Triệu Ly Nông: “Mũi tôi đều dính đầy bùn.”

“Cả ngày hôm nay các cậu đã làm gì vậy? “ Triệu Ly Nông viết xong một đoạn giải thích, quay đầu nhìn mấy người Hà Nguyệt Sinh hoặc đang ngồi hoặc đang đứng.

“Có mấy mảnh ruộng xảy ra vấn đề.” Nghiêm Tĩnh Thủy tinh thần phấn chấn đứng lên: “Để tìm ra là bệnh khuẩn gì, hôm nay tôi đã đến mấy mẫu ruộng đó lấy chút hàng mẫu, dự định đến phòng thí nghiệm tròng tòa nhà nội quyển để đo lường.”

“Tôi nói chỉ cần một chút là được rồi, cậu lại đòi lấy một đống.” Hà Nguyệt Sinh giơ ngón tay vô lực lên, chỉ vào bản thân và Đồng Đồng, người cũng đang ngồi trên mặt đất với đôi mắt đăm đăm: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai chúng tôi sẽ chịu không nổi.”

Đồng Đồng gật đầu tán thành.

Nghiêm Tĩnh Thủy lặng lẽ bĩu môi, khi Triệu Ly Nông nhìn sang, lại nhanh chóng trở về vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Lệ đào nhiều hơn các cậu, cũng không thấy nó kêu mệt.”

Hà Nguyệt Sinh: “?”

Đồng Đồng lại biểu lộ: “Tiểu Lệ không thể nói chuyện, lúc đó nó đã mệt đến nổi không thể chíp một tiếng nào.”

“Chỉ là đào đất thôi.” Nghiêm Tĩnh Thủy nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ các cậu cần phải tăng cường vận động, công việc đồng áng cần phải có thể lực, gặp phải thực vật dị biến có thể chạy trốn, mới có khả năng tự cứu lấy mạng mình.”

Hôm nay cô ấy rất hưng phấn, thời điểm cày xới mặt đất, có loại cảm giác có một nơi thuộc về mình.

Nghiêm Tĩnh Thủy cảm thấy rằng bất kể lúc nào bản thân tiếp xúc với cánh đồng và cây trồng nhiều hơn, nhất định có thể sớm đuổi kịp Triệu Ly Nông!

Khi nghĩ đến việc truy đuổi theo Triệu Ly Nông, cô ấy không cảm thấy mệt mỏi chút nào, thậm chí có thể lật tung một mảnh đất.

Triệu Ly Nông nghe ba người nói chuyện thì cười cười, một lúc sau mới hỏi: “Học tỷ gần đây đang bận cái gì vậy? Vẫn chưa gặp mặt.”

Ngụy Lệ thích nhất là tham gia náo nhiệt, sau khi biết mấy người họ trở lại Căn cứ nông học số chín, cũng chỉ trong nhóm hú hét vài lần, mấy ngày nay cũng không biết đang làm gì, rõ ràng là ở chung trong nội quyển, nhưng chưa từng gặp mặt.

“Chị ấy đang tìm một bạn học nuôi ngỗng để hợp tác.” Hà Nguyệt Sinh biết một chút.

Không giống như Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng, sau khi rời khỏi Căn cứ nông học số chín thì nhổ hết cây trồng và hoa hồng, Ngụy Lệ vẫn nhốt gà trong chuồng, nhờ người giúp ném thức ăn vào máy cho ăn tự động, thỉnh thoảng giúp dọn phân gà.

Khi trở lại Căn cứ nông học số chín, việc đầu tiên Ngụy Lệ làm là dọn dẹp chuồng gà, bởi vì rất nhiều trứng không được lấy ra kịp thời, đã có thêm rất nhiều gà con, diện tích không đủ, trong đàn gà lại dễ dàng phát sinh tranh cướp và bị nhiễm bệnh.

Gần đây, Ngụy Lệ đang bận rộn mở rộng chuồng gà, nhân tiện cũng muốn hợp tác với các bạn cùng lớp đang nuôi ngỗng, muốn đồng thời nuôi dưỡng chung.

“Nuôi ngỗng?” Nghiêm Tĩnh Thủy nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, Ngụy Lệ không phải chỉ một lòng với gà sao?

“Cảm ơn.” Hà Nguyệt Sinh lấy khăn giấy từ Đồng Đồng đưa tới lau mũi: “Nghe nói phân ngỗng tốt cho gà, giảm bệnh tật, hơn nữa ngỗng còn có thể đuổi chồn và chuột.”

Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày: “Sao chỉ nói với cậu?”

“Cậu ấy là mật thám.” Triệu Ly Nông không hề kinh ngạc.

Sau khi nghe những gì hai người nói, Hà Nguyệt Sinh ngồi khoanh chân trên mặt đất, đảo mắt: “À.”

Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy cảm thấy khó hiểu.

Đồng Đồng cũng đang ngồi dưới đất chậm rãi giơ tay lên, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Mấy ngày trước học tỷ Ngụy Lệ đã nói chuyện này trong nhóm, hai người hẳn là chặn nhóm rồi.”

Nhóm là một nhóm nhỏ, chỉ có năm người, lúc trước rời khỏi Căn cứ trung ương đã tạo nên.

Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn nhau, sau đó ngầm nhìn đi chỗ khác, một người thì xem quang não, một người nhìn bùn dính giữa móng tay, bộ dáng đã rõ ràng.

“Nếu Ngụy Lệ biết chắc chắn sẽ tìm các cậu tính sổ.” Hà Nguyệt Sinh lạnh lùng nói.

Triệu Ly Nông ho khan một tiếng: “Lát nữa đi gặp học tỷ xem.”

Cô vừa viết tài liệu giải thích chi tiết, lại bị tin nhắn liên tục nhảy ra quấy rầy, cho nên tạm thời chặn tin nhắn, bởi vì quá bận chỉ vùi đầu viết, cho nên đã quên mở ra.

“Ngụy Lệ bây giờ hẳn là đang khu Đông.” Hà Nguyệt Sinh giơ tay nhìn thời gian: “Hiện tại có thể đi tìm chị ấy.”

Triệu Ly Nông tắt quang não, mấy người họ cùng nhau đi về hướng ngoại thành.

Trên đường đi, Ngụy Lệ – người đã bị chặn, biết mấy người họ tìm tới mình cho nên rất vui mừng, liền gửi định vị.

Bình khí xui xẻo: [ Mau tới đây, chị chờ mọi người, cùng đi bắt một con ngỗng lớn!]



Bốn người đến chuồng gà ở khu Đông, Ngụy Lệ đang ngồi xổm ở cửa ăn chân gà, thỉnh thoảng xé một ít vụn gà cho Tiểu hoàng kê đang dựa vào chân mình, một người một gà đã ăn một cách ngon lành.

“Mọi người tới rồi!” Ngụy Lệ nhiệt tình bưng một đ ĩa từ phía sau ra: “Gà tươi mới vừa làm, gà nướng muối. “

Thế là năm người ngồi xổm xuống, kề bên là Tiểu hoàng kê, cùng nhau chia một đ ĩa gà nướng muối.

“Khá ngon.” Hà Nguyệt Sinh làm việc cả ngày thật sự rất đói, gần như quên mất bóng đen tâm lý trước đó.

“Học tỷ, chị muốn nuôi ngỗng sao?” Đồng Đồng lau tay xong hỏi.

Ngụy Lệ gật đầu: “Chị muốn thử cùng nuôi gà và ngỗng.”

Đĩa gà nướng muối ăn sạch sẽ, Ngụy Lệ bế Tiểu Lệ bỏ vào túi, nói với đám người Triệu Ly Nông: “Đi thôi, dẫn mọi người đi chọn ngỗng thật lớn.”

Toàn bộ khu đông đều là sinh viên chăn nuôi, chuồng ngỗng cách đó không xa.

“Này, ngỗng của cậu đâu?” Ngụy Lệ bước vào liền chào các bạn cùng lớp, phát hiện bên trong trống rỗng.

“Bị mượn đi hết rồi.” Bạn học theo bọn họ ra ngoài: “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, chúng tôi xây dựng hệ thống nuôi cá tôm, lục bình và ngỗng sao?”

Lúc này Ngụy Lệ mới nhớ ra: “Ngỗng của cậu đi ăn lục bình à?”

“Bọn họ mang đến một đợt lục bình mới, vừa giúp cho tôi tiết kiệm thức ăn.” Bạn học dẫn bọn họ tới bên ao: “Cuối năm chúng tôi muốn vượt cấp thi sát hạch cán bộ chăn nuôi, nhất định phải lập chút thành tích.”

Một số sinh viên thủy sản, sinh viên chăn nuôi đã tham gia vào cấu trúc hệ thống, trong ao nuôi cá, tôm, còn có cá chạch, bên kia có một ao nhỏ thả lục bình tạo thành một khu nước cạn, trong đó còn thả tôm sông và chạch, để cá trong áo có thể vò nát lục bình làm thức ăn cho cá, phân ngỗng có thể dùng làm chất dinh dưỡng cho lục bình, một lần đạt được nhiều lợi ích.

“Tôi cần hai mươi con ngỗng lớn.” Ngụy Lệ nói: “Để tôi chọn con thật tốt.”

“Được!” Bạn cùng lớp sẵn sàng đồng ý: “Ngỗng của tôi không tệ.”

Mấy người Triệu Ly Nông đi theo phía sau, đi bộ đến bên bờ ao, quả nhiên thấy một đàn ngỗng đang ăn những chiếc lá lục bình non vừa được vớt lên.

Bên bờ ao có mấy sinh viên thủy sản trang bị đầy đủ, mặc áo mưa một mảnh chống thấm và đi ủng, mỗi người cầm trên tay một cây chĩa dài đang vớt lá lục bình cho ngỗng ăn.

Lục bình

Ngụy Lệ vẫy tay chào bọn họ, các sinh viên thủy sản cầm một cây chĩa dài đi tới.

Ngụy Lệ cũng biết những sinh viên thủy sản này, cho nên đã đến chào hỏi họ.

“Các cậu cũng trở lại à?” Một vị học trưởng chuyên ngành thủy sản nhìn bọn người Triệu Ly Nông, cười hỏi: “Trở thành cán bộ trồng trọt cảm giác thế nào?”

Triệu Ly Nông không quen biết đối phương, nhưng vẫn là khẽ gật đầu: “Rất tốt.”

“Vậy là được, chờ chúng tôi cũng vượt cấp sát hạch.” Cả người học trưởng ướt sũng, nước theo chiếc áo mưa chảy xuống một mảnh.

“Không phải sau khi tốt nghiệp thì các cậu có thể trực tiếp trở thành cán bộ chăn nuôi sao?” Ngụy Lệ hỏi.

Một nữ sinh khác tháo găng tay ra, cười: “Chúng tôi muốn trải nghiệm cảm giác thi vượt cấp”.

“Được, vậy tôi đợi các cậu đến tìm tôi.” Ngụy Lệ nhìn về phía đàn ngỗng bên rồi: “Xong rồi thì cho tôi mượn hai mươi con.”

Sinh viên chuyên ngành thủy sản đồng ý, cởi áo mưa ra, chuẩn bị giúp cùng bắt ngỗng.

Hai mươi con ngỗng lớn, họ phải bắt đi bắt lại vài vòng, cũng may bốn người của Triệu Ly Nông cũng xắn tay áo, sẵn sàng cùng nhau bắt.

“Hôm nay không có một ngày nghỉ ngơi.” Hà Nguyệt Sinh lắc đầu thở dài.

“Tăng cường vận động.” Nghiêm Tĩnh Thủy đi ngang qua, bỏ lại bốn chữ.

Ngụy Lệ vừa nghe Hà Nguyệt Sinh phàn nàn, quay đầu lại nói: “Ở đây so với bên ngoài căn cứ tốt hơn nhiều, không có thực vật dị biến cấp cao.”

“Chíp”

Ngụy Lệ vừa dứt lời, con Tiểu hoàng kê trong túi áo đột nhiên ló đầu kêu một tiếng.

Bước chân Triệu Ly Nông dừng lại, nhìn con Tiểu hoàng kê: Loại âm thanh này … không phải là lần đầu tiên xuất hiện.