Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 97: Bệnh cháy lá sớm




Edit & beta: Rya

“Đùng!” Hà Nguyệt Sinh vươn tay trực tiếp đóng máy vi tính xách tay lại, lẩm bẩm: “Làm lại lần nữa.”

Cậu rút dây cắm cắm lại, thử mở máy tính lên phát tiếp, tiếng kẽo kẹt bắt đầu chuyển biến thành tiếng rít.

Hà Nguyệt Sinh chỉ có thể vội vàng rút cáp của đầu ghi DVD bên ngoài, nhưng máy tính vẫn xanh đỏ.

“Cái máy vi tính kiểu cũ mà cậu có hình như là đồ bỏ đi.” Triệu Ly Nông chậm rãi nói, ánh mắt rơi vào màn hình máy vi tính xách tay.

Sắc mặt Hà Nguyệt Sinh tối sầm lại: “Người sửa chữa đồ cũ kia không đáng tin cậy, thật lãng phí tiền bạc.”

Triệu Ly Nông vươn tay cầm lấy đầu DVD bên ngoài, nhấn nút ở giữa, lấy đ ĩa CD album bên trong ra.

Hoa văn trên album CD đã mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ nội dung.

Ngoại hình của Trương Dao Mâu được in ở mặt trước, hoàn toàn giống với người trên poster, góc trên bên phải có một dòng chữ nhỏ của album “Dao Mâu – Kỷ niệm”.

Cô không cần nghe cũng biết album CD này là cùng một lô sản phẩm với món quà năm đó cô tặng sư huynh.

Album CD này là phiên bản kỷ niệm giới hạn, Triệu Ly Nông không đuổi theo các ngôi sao, để có thể thuận lợi cướp lấy album này, cô đã dành trước một tuần lễ thời gian học hành để luyện tập thao tác, còn cố ý đoạt các album khác để luyện tốc độ tay của mình.

“Không biết cuốn album này bao nhiêu tuổi rồi.” Triệu Ly Nông bình tĩnh hỏi: “Để lâu nó có bị hỏng không?”

“Không biết được số năm cụ thể.” Hà Nguyệt Sinh chỉ vào cuốn album trong tay cô: “Nhưng đại khái chắc 50 tuổi rồi, bạn của tôi nói album này là bằng đ ĩa nhôm thông thường, tự nhiên tuổi thọ chỉ chừng 50 năm. Một số ít CD mạ vàng 24k, bảo quản tốt, tuổi thọ có thể đến trăm năm.”

Triệu Ly Nông cụp mắt đăm chiêu, năm này là Dị biến năm 43, nếu như thế giới này là tương lai thế giới của cô… Có lẽ thực vật dị biến xuất hiện vào lúc cô bị bất tỉnh, hoặc là một vài năm sau, tóm lại, sẽ không quá xa.

“Album này chắc tuổi thọ không được bao nhiêu.” Hà Nguyệt Sinh không còn cách nào khác, đành phải cất chiếc máy vi tính cũ bị hỏng đi: “Quên đi, lần sau tìm được một chiếc máy vi tính cũ hữu dụng, tôi sẽ phát cho cậu nghe.”

Triệu Ly Nông hoàn hồn, đặt chiếc đ ĩa CD vào chiếc hộp mỏng màu đen, đẩy nó đến trước mặt cậu: “Cất album đi.”

Hà Nguyệt Sinh nhận lấy, cùng bỏ hết vào ba lô, cậu quay sang nhìn Triệu Ly Nông, hỏi kế hoạch của cô: “Trong thời gian này, cậu sẽ làm gì?”

Vẫn còn hơn hai tháng nữa mới đến kỳ sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp, với trình độ của Triệu Ly Nông, cô chắc chắn có thể vượt qua, bây giờ đã đến Căn cứ nông học số chín, viện trưởng Chu Thiên Lý cũng không có yêu cầu cụ thể gì, đại khái mấy người họ cứ làm theo ý mình.

“Ngày mai chúng ta đi xem một chút đi.” Triệu Ly Nông còn chưa hoàn toàn nghĩ ra.



Ngày hôm sau, Triệu Ly Nông thật sự đi đến nông trường.

Cô đi lên rồi đi xuống, ngồi một mình trên xe buýt.

Triệu Ly Nông đi trên cánh đồng, nhìn bốn phía, rõ ràng xung quanh đã có nhiều sinh viên nông học hơn so với khi cô ở đây.

Dựa theo quần áo và khuôn mặt của những người này, có không ít sinh viên lớp A.

“Triệu Ly Nông!” Một nam sinh nhìn rất quen mắt đi ngang qua, nhìn thấy cô liền cười toe toét.

Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên, nhận ra đối phương, chính là bạn học cùng lớp trước đây — Mạng sống quan trọng.

Sắc mặt của cậu ta khá hơn trước một chút, không còn vẻ gầy gò đáng sợ nữa.

“Sao cậu lại quay lại?” Nam sinh tò mò hỏi.

Triệu Ly Nông mỉm cười: “Nói đúng ra, tôi vẫn chưa tốt nghiệp.”

“Vậy thì cậu vẫn là sinh viên lớp nông học ban C của chúng tôi.” Nam sinh vui vẻ hỏi: “Cậu sẽ học cùng chúng tôi chứ?”

Triệu Ly Nông không trả lời, thay vào đó cô nhìn những người xung quanh, hỏi: “Hôm nay có bài kiểm tra sao? Có nhiều sinh viên ban A quá”.

Sinh viên ban A rất dễ nhận ra, ai cũng có nước da hồng hào, quần áo sạch sẽ, ít nhất có một thủ vệ quân ở bên cạnh họ.

“Không có kiểm tra.” Nam sinh quay đầu lại liếc nhìn, bĩu môi: “Bọn họ phát hành rất nhiều nhiệm vụ nhưng không có nhiều người tiếp nhận, mỗi người đều bận rộn gieo trồng trên mảnh đất của mình.”

Sau khi Mạng sống quan trọng giải thích, Triệu Ly Nông mới hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.

Kể từ khi phần tài liệu kia được công bố, các sinh viên ban B, ban C như nhặt được kho báu, những chỗ không hiểu sau khi học tập, lại trải qua thực hành, rất nhanh không chỉ thu được kiến thức, mà ruộng vườn thu hoạch được cũng rất dồi dào.

Cây trồng thu được sản phẩm rồi đem đổi lấy điểm khiến sinh viên bỗng dưng “giàu có”, bọn họ cũng không ngần ngại bỏ điểm ra xem đáp án, lại đi thuê đất mua hạt giống gieo trồng tiếp, chỉ cần họ biết là bệnh gì thì có thể kê thuốc đúng bệnh.

Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, mùa màng chưa được thu hoạch, các sinh viên vẫn chưa đạt được sự tự do về kinh tế, nhưng họ có hy vọng sẽ ngày càng khấm khá hơn.

Những công việc bình thường như nhổ cỏ, hái rau củ của sinh viên ban A ngày càng ít người tiếp nhận.

Ai không sợ thực vật dị biến? Đặc biệt là các sinh viên ban C, không ai có khả năng thuê thủ vệ quân, bọn họ là người có tỷ lệ thương vong cao nhất, mảnh đất của mình còn chưa rõ, ai biết mảnh đất của người khác có chui ra thực vật dị biến hay không?

Một số sinh viên ban A chỉ rụt rè trốn sau lưng, sinh viên muốn thuê người cũng không có ai, đành phải tự mình ra tay.

Điều mấu chốt chính là, bởi vì phần tài liệu kia, trình độ của sinh viên ba ban đã bị thu hẹp lại rất nhiều, sinh viên ban A không có ưu thế tuyệt đối, vì vậy họ không thể không cảm thấy khủng hoảng, sau đó đành phải ra ngoài trồng trọt.

Trước kia sinh viên ban A gia cảnh khá giả, có nhiều điểm mua đáp án, mua các loại hạt giống, thuê thủ vệ quân, tốt nghiệp cơ hồ là chuyện đương nhiên, khác nhau chỉ là chênh lệch giữa cán bộ trồng trọt và thợ trồng trọt mà thôi.

Với tầng thân phận này, vẫn có thể tiếp tục đi lên, lại có phúc lợi, nếu chu kỳ tuần hoàn tích cực này tiếp tục, ngay cả khi hoàn cảnh gia đình không phải ngày càng tốt hơn, cũng sẽ không quá tệ.

Ngược lại, hơn phân nửa ban C có lẽ sẽ ngày càng tệ hơn.

Bây giờ, phần mấu chốt nhất này đã bị phá vỡ bởi phần tài liệu kia.

Vạch xuất phát của các sinh viên ban B, ban C vốn lạc hậu đã trực tiếp được kéo lên một bước dài, gần với các sinh viên của ban A rất nhiều.

“Học kỳ này ban C trồng cái gì?” Triệu Ly Nông hỏi.

“Khoai tây.” Nam sinh nói: “Còn có đậu phộng và đậu nành nữa.”

Triệu Ly Nông đi theo cậu đến khu vực cánh đồng của ban C, muốn kiểm tra tình hình, vừa đến đó, đã có bạn học cùng lớp phát hiện ra cô, đầu tiên là giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, vội vã chạy đến hỏi han cô.

“Khoai tây của tôi trồng bị bệnh cháy lá sớm, nhưng phun thuốc thì hoàn toàn vô tác dụng.” Nữ sinh chỉ vào cây trồng trên ruộng của mình, lo lắng nói: “Tuần trước tôi đã phun thuốc Azoxystrobin 25% nhưng không có tác dụng gì, bảy ngày trước tôi đã đổi sang Carbendazim 50% nhưng vẫn không hiệu quả.”

Bài tập cuối cùng của học kỳ này chủ yếu là khoai tây, khoai tây nữ sinh gieo vào mùa xuân đã đến giai đoạn trung và hậu kỳ, nhưng nữ sinh không ngờ rằng cây trồng lại bắt đầu bị bệnh trên diện rộng.

Nữ sinh ngày nào cũng lật giở phần tài liệu kia, không những đã thuộc lòng mấy loại bệnh trạng của khoai tây mà còn có thể nhẩm tên tất cả các loại thuốc phòng bệnh nhưng vẫn không chữa được.

Các bạn học bên cạnh khuyên nữ sinh nên tiêu hủy những cây bị bệnh ở khu vực này trước khi dị biến xảy ra. Nhưng nữ sinh không cam lòng, vẫn đợi đến được hiện tại, nếu không thấy Triệu Ly Nông, buổi chiều nay sẽ nhổ đi phá hủy cây khoai tây trên mẫu ruộng này.

“Để tôi đi xem một chút.” Triệu Ly Nông đi tới mẫu ruộng kia.

“Tiểu Triệu!” Phía sau truyền đến âm thanh của Hà Nguyệt Sinh, Triệu Ly Nông quay đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh cậu còn có hai người nữa.

Không cần phải nói, đó chính là Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng, bên cạnh cũng có Chu viện trưởng, còn mang theo một nhánh thủ vệ quân.

“Lần sau ra ngoài nhớ mang theo thủ vệ quân.” Chu Thiên Lý đi tới nói, khu vực nông trường của Căn cứ nông học số chín không phải là nơi an toàn, Triệu Ly Nông đã trở lại, ông không thể để cô gặp chuyện được.

Triệu Ly Nông gật đầu, đồng ý: “Em qua đó xem mẫu ruộng của bạn học này một chút.”

Chu Thiên Lý cử động tay, nhánh thủ vệ quân liền đi theo bảo cô.

Trên bờ ruộng vốn chỉ có mấy người, trong nháy mắt đã xuất hiện thêm một đống người, xa xa có sinh viên cũng đang chậm rãi đi tới, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Ly Nông không để ý đến những người xung quanh, cô chỉ mang nữ sinh đến gần mẫu ruộng kia, kiểm tra lá và thân của khoai tây.

“Cậu có biết trước đây mẫu ruộng này đã trồng những gì không?” Triệu Ly Nông hỏi.

Nữ sinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là ngô.”

Ban đầu mảnh đất này là do sinh viên khóa trên canh tác, đầu năm bọn họ mới chuyển đến đây.

“Thời kỳ sinh trưởng hoa nở tốt không?”

“Không nhiều lắm.”

Triệu Ly Nông gật đầu, tiếp tục nhìn lá khoai tây, một lúc sau quay lại hỏi nữ sinh: “Sao cậu lại nghĩ bọn chúng bị bệnh cháy lá sớm?”

Bệnh cháy lá sớm ở khoai tây

Nữ sinh sửng sốt, sau đó giải thích: “Những bệnh đó tôi đã xem kỹ rồi, chỉ có thể so sánh triệu chứng của bệnh cháy lá sớm. Lá của chúng bị bệnh, trên đầu phiến lá xuất hiện những đốm nâu, lá ở giai đoạn sau cũng có hiện tượng khô héo.”

“Cậu có đào củ lên xem sao?” Triệu Ly Nông lại hỏi.

Nữ sinh lắc đầu: “Không có.”

Triệu Ly Nông nhìn xung quanh, Hà Nguyệt Sinh đột nhiên từ phía sau đưa ra một cái xẻng nhỏ.

“Cám ơn.” Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhận lấy.

Đầu tiên cô nhổ một cây khoai tây, dưới gốc có một củ khoai tây nhỏ, sau đó dùng xẻng đào lên, lấy ra hai củ khoai tây nhỏ.

“Hãy nhìn củ của nó.” Triệu Ly Nông phủi bùn trên khoai tây, đặt chúng lên bờ ruộng. “Bệnh cháy lá sớm sẽ làm hỏng củ, tạo thành những vết lõm hình tròn màu nâu sẫm. Củ này có không?”

Nữ sinh đưa tay ra, lật mấy củ khoai tây nhỏ, lắc đầu: “Không có.”

“Bệnh cháy lá sớm sẽ gây ra những đốm nâu trên lá, ranh giới rõ ràng, hình thành vết bệnh gần giống hình tròn, giai đoạn hậu kỳ, mép ngoài của vết bệnh sẽ chuyển sang màu vàng, còn bị đục lỗ, toàn bộ thối đen, nếu ngửi kỹ sẽ có mùi thối.” Triệu Ly Nông chỉ vào những củ khoai tây nhỏ trên bờ ruộng: “Củ cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Những dấu hiệu khác cũng không giống như bệnh trạng.

“Đây không phải là bệnh cháy lá sớm sao? “ Nữ sinh cuối cùng cũng nhận ra.

Triệu Ly Nông đứng lên lắc đầu: “Có đôi khi, chỉ nhìn một chút triệu chứng cũng không nhất định là loại bệnh đó.”

“Vậy bọn chúng…” Nữ sinh không hiểu ra sao: “Bị bệnh gì?”

Các bệnh khác thậm chí không thể phù hợp với các triệu chứng.

Triệu Ly Nông nhìn những chiếc lá khoai tây trên cánh đồng: “Lá già cùng với mép lá lúc đầu chuyển sang ố vàng, sau đó hình thành các đốm nâu, nhưng phần gân lá ở giữa vẫn có màu xanh. Theo thời gian, toàn bộ lá chuyển sang màu nâu đỏ hoặc khô héo rồi rụng đi phải không?”

Nữ sinh nhớ lại sự thay đổi của những củ khoai trên ruộng trong thời gian này, lập tức gật đầu.

“Cậu chỉ nhìn thấy những đốm nâu và khô héo rụng đi, cậu đã bỏ qua những triệu chứng khác.” Triệu Ly Nông chỉ vào một cây khoai tây gần họ nhất: “Ví dụ như lá của chúng cong xuống, một số lá già có màu đồng, sự tăng trưởng chậm lại.”

Nữ sinh nhìn dọc theo những ngón tay của cô, quả thật là như thế.

“Không phải bệnh.” Triệu Ly Nông quay đầu nhìn nữ sinh: “Khoai tây trong ruộng của cậu thiếu kali.”

Nữ sinh sửng sốt: “… Thiếu kali?”

“Cây khoai tây là loại tinh bột, phải cần có kali có thể thúc đẩy quá trình tổng hợp Carbohydrate của củ.” Triệu Ly Nông giải thích: “Bón phân kali kịp thời trong thời kỳ ra hoa cũng có thể tăng cường khả năng kháng bệnh của cây khoai tây.”

Bệnh thiếu kali ở khoai tây

Đôi khi các triệu chứng thiếu hụt chất dinh dưỡng của cây tương tự như ở giai đoạn đầu của bệnh trạng, nhưng quan sát và thực hành nhiều hơn vẫn có thể giúp phân biệt được.

“Vậy bây giờ tôi bón thêm phân kali.” Nữ sinh sau khi hiểu ra, liền lặp đi lặp lại.

“Bón nhiều phân hữu cơ hơn, cậu có thể bón kali sulfat và tro thực vật ở cả hai bên. Sau khi lấp đất, hãy phun kali dihydrogen phosphate lên lá, nồng độ khoảng 0,2% đến 0,3%.” Triệu Ly Nông nhắc nhở: “Hoặc là phun với dung dịch tro và phân thực vật 1% cũng được.”

“Được.” Nữ sinh nhanh chóng bật não quang của mình, viết ra tất cả những gì cô nói: “Tôi nhớ rồi.”

Ở bên cạnh, Nghiêm Tĩnh Thủy đang đứng trên bờ ruộng, nhìn Triệu Ly Nông bên dưới, từ nãy đến giờ, mỗi lời cô nói đều không thừa bao nhiêu.

Đại khái từ câu hỏi trong thời kỳ sinh trưởng hoa có nở tốt không, cô ấy đã có đáp án.

Nghiêm Tĩnh Thủy biết các triệu chứng thiếu kali ở khoai tây, bệnh cháy lá khoai tây, cô ấy có thể đọc thuộc lòng không sót một từ nào, nhưng cô ấy không thể làm được như Triệu Ly Nông … là hạ bút thành văn.

Lời cô nói quá trôi chảy, như thể cô đã từng trồng trọt rất nhiều năm.

Nghiêm Tĩnh Thủy tự hỏi liệu bản thân có rời khỏi Căn cứ nông học số chín quá sớm hay không.

“Tại sao em hỏi mảnh ruộng này trước đây đã trồng những gì?” Viện trưởng Chu Thiên Lý vẫn đứng bên cạnh, đột nhiên hỏi.

Triệu Ly Nông nhìn lên, cười nói: “Bệnh cháy lá sớm của khoai tây có liên quan đến các vụ mùa trước, ở khu vực đất bị bệnh, có thể trồng luân canh ba năm các loại cây trồng như ngô, cải thảo là tốt nhất. Mảnh ruộng này năm trước đã trồng ngô, có thể loại trừ được bệnh cháy lá sớm.”

Chu Thiên Lý chợt nhận ra, gật đầu: “Thì ra là như vậy.”