Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 91: Máy kéo hình gà




Edit & beta: Rya

Cây belladon thích ấm áp, sợ lạnh, nó là một loại thực vật có độc, rễ, lá có chứa atropine và các thành phần khác, mặc dù nó có thể gây ra ảo giác, ý thức mơ hồ, nhưng nó cũng có thể được sử dụng làm thuốc điều trị các loại bệnh loét tá tràng và một số bệnh khác, vì vậy nó thường được sử dụng để làm thuốc chữa bệnh.

Giống với mạn đà la thuộc họ cà Solanaceae, lúc đầu quả có màu xanh, khi chín chuyển dần sang màu đen, cuối cùng sẽ tự rụng.

Rõ ràng, hàng loạt quả mọng đen từ trên trời rơi xuống là quả của cây belladon.

Mọi người trơ mắt chuỗi quả mọng này rơi vào trong nồi, nhưng không ai để ý, sau khi Côn Nhạc trở về, anh ta không ngừng dùng xẻng lớn khuấy đều, độc tố đã bị anh ta trộn đều.

Cuối cùng, Côn Nhạc đã tự tay mình đem thức ăn có độc, đầu tiên đưa cho đội trưởng và Đỗ Bán Mai, hai người quan trọng nhất trong đội số 0, họ đã tiếp nhận mà không mảy may nghi ngờ.

Đây là một “sự kiện đầu độc” quang minh chính đại!

Côn Nhạc vội vàng giơ tay biện hộ: “Tôi thường đậy nắp lại, nhưng hôm qua vội vàng đi giữ Đổng Hưng lại nên không mới đậy.”

Ai nghĩ được quả có độc lại từ trên trời rơi xuống, anh ta chỉ nghĩ nhiều nhất sẽ là côn trùng bay rơi vào đó, nấu lên một chút đều là protein.

Tất cả mọi người mặt không đổi sắc nhìn anh ta, trong ánh mắt đều mang theo vẻ lên án: Đội số 0 chiến đấu nhiều năm bị ép thi đấu, lại bị hủy bởi một nồi cháo.

May mắn thay, nguyên nhân của vụ ngộ độc đã được tìm ra, các đội viên trong nhóm không gặp phải tai nạn thật sự nào nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài mưa không biết lúc nào đã tạnh.

“Đội trưởng, nếu muốn đi về phía Tây Bắc, tôi đề nghị sáng mai có thể khởi hành.” Sau khi Đỗ Bán Mai kiểm tra tình trạng của tất cả các đội viên, cô ta đi đến cửa nói với Diệp Trường Minh: “Chúng ta không có đủ vật tư, đạn dược cũng không còn lại bao nhiêu, mấy người Đổng Hưng cũng đang bị thương nặng, cần phải có loại thuốc khác.”

Trước đây, bọn họ đều có bên ngoài viện trợ, chỉ cần có tín hiệu, họ có thể xin vật tư tiếp tế từ Căn cứ trung ương, nhưng lần này đội số 0 đang trong kỳ nghỉ dưỡng, nên họ không thể xin tiếp tế được.

Tuy nhiên, bên trong Khâu Thành có một chiếc xe vật tư, so với việc xin tiếp tế thì sẽ nhanh hơn.

Diệp Trường Minh quay người, ngước mắt nhìn đội viên cùng mấy cán bộ trồng trọt đang ngồi bên trong, một lúc sau mới nói: “Năm giờ ngày mai rời đi, trước tiên đi tìm xe vật tư, sau đó đến khu vực của cây dướng dị biến cấp A.”



Đoàn người đi lòng vòng ở Khâu Thành, cuối cùng sáng hôm sau lại lên đường, hướng đến nơi đóng quân gần đó mà lái tới.

Chuyến đi bình lặng ngoài dự kiến, ngay cả thực vật dị biến cấp thấp cũng không thấy.

Trại đóng quân từ lâu đã bị những khối đá từ phía sau đổ ập xuống vùi lấp, con suối nhỏ kia cũng không còn, cũng may bởi vì xe vật tư quá lớn, không đậu trong trại đóng quân mà đậu ở gần đó, mặc dù xe bị lật, đầu xe phía trước cũng bị bẹp dí, nhưng phía sau cốp xe vẫn có thể mở ra được.

Côn Nhạc trực tiếp cạy thùng xe vật tư, Điền Tề Tiếu chạy vào tìm một chiếc máy bay không người lái dự phòng: “Tôi nhớ trong danh sách có một thùng máy bay không người lái.”

Lúc đó, chiếc xe vật tư đậu bên ngoài Khâu Thành, trên cửa xe có dán một danh sách, đều là số lượng và tên gọi của vật tư ở phía sau thùng xe.

“Đi tìm xem.” Côn Nhạc trực tiếp khiêng hai thùng đồ hộp đi.

Cũng thật xui xẻo, trước đó Tả Hoa đã khiêng hai thùng để ở chiếc xe số 4, còn chưa kịp phân phát cho những chiếc xe địa hình khác thì đã xảy ra sự cố.

May mắn là chiếc xe vật tư không bị phá hủy.

“Tôi cần vật tư y tế.” Đỗ Bán Mai đứng trước cửa thùng xe vật tư bị lật nghiêng nói.

“Ở đây có.” Điền Tề Tiếu vẫn chưa tìm thùng máy bay không người lái, nhưng anh ta nhìn thấy một thùng thuốc lớn, vì vậy anh ta trực tiếp đem nó ra đưa cho Đỗ Bán Mai.

Mấy người Trương Á Lập cũng đến khiêng, vật tư lần này họ lấy chính là đạn dược.

“Các cô cần gì?” Diệp Trường Minh đứng bên cạnh chiếc xe địa hình, quay đầu nhìn Triệu Ly Nông ở chiếc xe phía trước.

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Tất cả dụng cụ thí nghiệm trước đây tôi đã mang, vì vậy không cần gì cả.”

Mặc dù có rất nhiều dụng cụ thí nghiệm tốt trong xe vật tư, nhưng bọn họ thiếu một chiếc xe, các đội viên cũng phải chen chúc trong chiếc xe bán tải địa hình, vì thế không cần thiết mang thêm nhiều đồ hơn nữa.

Những đồ dùng thí nghiệm cơ bản này, đủ để sử dụng ngoài trời.

Đạn dược, thuốc men, lương thực đều đã được bổ sung xong, Điền Tề Tiếu cuối cùng cũng tìm thấy một thùng máy bay không người lái bị khuất ở bên trong cùng của thùng xe vật tư.

Anh ta hào hứng mang nó ra, đặt xuống đất rồi mở ra để kiểm tra.

Đó là một thùng đựng đồ chống va đập, chống thấm nước màu đen chừng 24 inch, khi mở ra, trên dưới hai mặt mỗi bên đều khảm ba chiếc máy bay không người lái, tổng cộng là sáu chiếc.

Điền Tề Tiếu kéo toàn bộ một mặt lên, bên dưới quả nhiên còn có linh kiện, anh ta nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không có máy bay không người lái, anh ta sẽ mất đi đôi mắt.

Triệu Ly Nông đứng cách đó không xa, cô nhìn Điền Tề Tiếu lắp ráp bốn cánh của một chiếc máy bay không người lái, kết nối chúng với điều khiển từ xa bằng tay, bắt đầu chuyến bay thử nghiệm.

Cánh của chiếc máy bay không người lái bắt đầu quay, nó bay lên không trung.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay không người lái cất cánh, kỳ thật các bước điều khiển những chiếc máy bay không người lái này không khác trước bao nhiêu, nhưng hiệu suất tốt hơn, có khả năng chống thấm nước, ống kính linh hoạt hơn, độ phân giải cũng cao hơn.

“Đây.” Trương Á Lập lấy ba hộp đạn, một khẩu súng lục đưa qua cửa sổ xe cho Nghiêm Tĩnh Thủy đang ngồi ở ghế sau: “Giữ lại để đối phó với thực vật dị biến.”

Nghiêm Tĩnh Thủy ngẩng đầu lên, không chút nghĩ ngợi từ chối: “Đối phó thực vật dị biến là việc của Dị sát đội các anh, tôi chỉ là cán bộ trồng trọt mà thôi.”

Cô ấy ra ngoài nghiên cứu học tập, không phải đi đối phó thực vật dị biến.

Trương Á Lập: “?”

“Cậu ấy nói đùa thôi.” Hà Nguyệt Sinh đi ngang qua tiếp nhận băng đạn và khẩu súng lục từ Trương Á Lập, sau đó ném chúng qua cửa kính xe, tất cả đều rơi xuống chân Nghiêm Tĩnh Thủy: “Cứ giữ lại đi, vạn nhất đội số 0 lại gặp sự cố, còn cần cậu bảo vệ chúng tôi.”

Nghiêm Tĩnh Thủy đăm chiêu, cảm thấy những gì cậu nói có lý, vì vậy đã lấy tất cả súng và đạn dược.

Trương Á Lập: “?”

Đây là nói gì vậy?

Một bên khác, Đỗ Bán Mai có một loại thuốc mới, vừa đổi thuốc cho Đổng Hưng và Hoàng Thiên, cả hai đều bị thương nặng, đặc biệt Đổng Hưng hôm qua đội mưa, đối kháng với thực vật dị biến một lúc, tâm trạng lên xuống, bây giờ Đổng Hưng lại bị sốt cao.

“Chíp!” Con Tiểu hoàng kê đột nhiên kêu lên.

Ngụy Lệ cúi đầu liếc nhìn Tiểu Lệ trong lồ ng gà, lấy một nắm quả hạch trong túi cho nó ăn, đây là khẩu phần cô ấy vừa lấy ra từ xe vật tư.

“Chíp Chíp Chíp!” Con Tiểu hoàng kê trong lồng tức giận nhảy lên nhảy vài lần, nhưng cuối cùng nó vẫn bị quả hạch hấp dẫn mà vùi đầu vào ăn.

Đỗ Bán Mai rửa tay bằng nước sát trùng, ngẩng đầu lên hô: “Đội trưởng, phía bên này xong rồi.”

Diệp Trường Minh nhìn xung quanh, xác nhận mọi người đã sẵn sàng, sau đó bảo mọi người lên xe, bắt đầu hành trình đi về hướng Tây Bắc.

Bốn chiếc xe địa hình bị móp vỏ hư hỏng quay đầu lại, chạy ngược về hướng Tây Bắc.

Đoàn người không biết rằng sau khi bọn họ rời đi, rừng cây thông không gió mà động, cành lá rung rinh, phát ra tiếng xào xạc.



“Có phải là đã quá bình yên hay không?” Đồng Đồng vẫn ngồi trên chiếc xe số 3, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.

“May mà không phải Ngụy Lệ nói.” Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh vui vẻ nói.

Cậu vốn ngồi ở ghế phụ lái, nhưng bây giờ Bố Dong ngồi ở đó, Hà Nguyệt Sinh thì ngồi ở hàng ghế sau.

“Quả thật là có chút quá yên bình.” Tả Hoa ngồi ở ghế lái nói: “Thậm chí cũng không nhìn thấy được bao nhiêu thực vật dị biến cấp thấp.”

Càng yên bình, tình cảnh giác của mọi người càng mạnh.

Dọc đường ngoại trừ đổi người lái xe vẫn một đường tiến tới, căn bản không có nghỉ ngơi, mãi đến tận năm giờ chiều, đoàn người cuối cùng đã đến gần lãnh địa của cây dướng dị biến cấp A.

“Thật quá... phóng đại.” Xe vừa dừng lại, Côn Nhạc nhảy lên nóc xe bán tải, nhìn dưới đất không thấy thân cây, không khỏi thở dài. Cây dướng dị biến cấp A này đã cố thủ ở phía Tây Bắc của Khâu Thành gần 43 năm, nay thật sự đã sụp đổ trên vùng đất này.

Điền Tề Tiếu điều khiển mấy chiếc máy bay không người lái lơ lửng giữa không trung, vì không có tín hiệu nên chỉ có hình ảnh trên bảng điều khiển trên tay anh ta.

Triệu Ly Nông xuống xe, đứng bên cạnh anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thân cây dướng dị biến cấp A quá dài, máy bay không người lái phải bay cao hàng trăm mét mới có thể ghi lại đầy đủ dáng vẻ đổ sụp của nó, toàn bộ lá xanh của cây dướng đều héo rũ úa vàng. Gần rễ cây được bao phủ bởi nhiều loại nấm khác nhau, đi lên trên nữa là thân cây.

“Dường như trên tán cây có rất nhiều tổ chim.” Điền Tề Tiếu điều khiển một chiếc máy bay không người lái bay về phía tán cây, hạ thấp độ cao để kiểm tra.

“Chim làm tổ trên đó, sẽ không bị lung lay chứ?” Triệu Ly Nông chỉ nhìn thấy một loại thực vật dị biến cấp A, rất nhiều đặc điểm đều không rõ ràng.

Diệp Trường Minh quay mặt lại nhìn cô: “Trừ phi bị quân đội công kích, nếu không thực vật dị biến cấp A sẽ không động quá nhiều.”

Chỉ cần mấy cành cây duỗi dài, liền có thể được thứ nó muốn, có thể chỉ có quân đội loài người mới tạo nên tổn thương lớn đối với thực vật dị biến cấp A, nhưng cuối cùng loại thương tổn này lại k1ch thích thực vật dị biến cấp A sinh trưởng càng lớn hơn.

“Tôi muốn ở lại quan sát tình trạng của nó sau khi chết.” Triệu Ly Nông đột nhiên nói.

Đây thật sự là một cơ hội hiếm có.

Diệp Trường Minh không chút ngạc nhiên, ánh mắt rơi vào mấy chiếc xe đỗ ở phía sau: “Có thể đóng quân ở đây.”

Cây dướng dị biến cấp A cố thủ nhiều năm chỉ sụp đổ trong một đêm, không chỉ nhường ánh sáng mặt trời và cửa sổ không gian cho những loài thực vật khác, bản thân những chiếc lá khô héo rụng khi chết cũng là chất dinh dưỡng tuyệt vời cho các loài thực vật và động vật khác.

Giống như một con cá voi khổng lồ dưới biển, một kình lạc*, vạn vật sinh.

*kình lạc: thuật ngữ chỉ cá voi rời bỏ sinh mạng trên đại dương. Một kình lạc, vạn vật sinh: khi cá voi chết đi thì vô số sinh vật nhờ vào đó mà sinh sôi nảy nở.

Trong ba ngày liên tục, mấy người Triệu Ly Nông đã lắp đặt nhiều camera giám sát dọc theo thân cây bị sụp đổ để đảm bảo có thể ghi lại mọi thay đổi ở khu vực xung quanh.

Bất quá đây không phải là biện pháp nhất lao vĩnh dật*.

*Nhất lao vĩnh dật: Gắng sức một lần để được hưởng thụ mãi mãi, mệt một lần để yên vui vĩnh viễn

Trong thế giới hoang dã, sẽ có các loại động vật xuất hiện phá hủy camera giám sát, hiện tại còn có thực vật dị biến xuất hiện, hầu như mỗi ngày đều có người của Đội số 0 điều chỉnh camera giám sát.

Bởi vì Đổng Hưng nhiều lần bị thương, tháp tín hiệu vẫn chưa được sửa chữa, cả đội vẫn không liên lạc được với bên ngoài, may mắn là gần đây hướng Tây Bắc và Đông Nam phi thường yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có thực vật dị biến cấp B xuất hiện.

Mọi người tạm đóng quân ổn định ở khu vực cây dướng dị biến cấp A cắm rễ và đổ sụp.

Những bộ rễ dày to lớn dị biến kia từng công kích bọn họ đã đã sụp đổ, lộ ra hơn một nửa, những gốc rễ này đã khô héo và hóa gỗ.

Đội số 0 phụ trách đo đường kính mặt cắt ngang của toàn bộ cây khoảng 40 mét, còn hơn một nửa bộ rễ lộ ra ngoài là 26 mét. Trong thời gian đó vẫn còn quay trở lại chiếc xe tải vật tư vận chuyển hai lượt xe vật tư đến, đảm bảo cho bọn họ sinh hoạt hàng ngày ở nơi đóng quân.

Mỗi ngày, mấy người Triệu Ly Nông đều bận rộn xem video giám sát, ghi lại những thay đổi của cây dướng dị biến cấp A, thực vật xung quanh nó bắt đầu từ mặt đất chui lên sinh trưởng, thậm chí nhiều loài động vật còn bắt đầu xây tổ trên thân cây bị đổ.

Bọn chúng dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thực vật dị biến.

“Đó là cái gì?” Hà Nguyệt Sinh đang ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá nhỏ, nhìn Triệu Ly Nông lấy ra một gói phong bì căng phồng từ trong hộp chứa đồ thí nghiệm lớn nhất.

Triệu Ly Nông cau mày, lắc đầu khi nhìn vào chiếc phong bì mà cô chưa từng thấy bao giờ, ba chiếc hộp này đều chứa đầy các vật tư thí nghiệm, phong bì không nên có ở trong này, trước đây cô cũng chưa từng thấy qua.

Cô lật nó lại, khi nhìn thấy mặt trước của phong bì thì tỏ ra ngạc nhiên, trên đó có viết “Triệu Ly Nông nhận”, ký tên chính là người cùng hợp tác hàng mục trước với cô, Khang Lập.

Anh ta là một người tốt, từ khi biết cô rời khỏi căn cứ, anh ta đã sốt ruột muốn bốc lửa.

Triệu Ly Nông mở phong bì ra, kết quả khi đổ ra được chừng mười bao hạt giống, cùng với một lá thư.

(Xin chào, Tiểu Triệu: Anh không có cách gì để giúp đỡ cho em, nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gửi cho em một số ít hạt giống rau cải, hy vọng em có thể sống sót ở bên ngoài căn cứ, nếu không có gì để ăn, có thể đem những thứ này đi trồng, đều là loại rau phát triển nhanh, mấy ngày là sẽ nảy mầm, em yên tâm, những hạt giống này đều đã được kiểm tra đo lường thí nghiệm, chúng rất khỏe mạnh no đủ, tỷ lệ dị biến cực kỳ thấp. Nhưng để đề phòng, anh vẫn đặt nó vào trong hộp chứa đồ.)

Triệu Ly Nông nhìn bức thư do Khang Lập viết, trong mắt hiện lên ý cười, thế giới này quả thật đã hỏng bét, nhưng vẫn luôn có người tốt.

“Anh Khang hả, chị biết đấy.” Ngụy Lệ cúi người nhìn một lượt: “Mẹ chị nói anh ấy có chút cẩn thận, là ứng cử viên sáng giá cho việc nghiên cứu.”

Triệu Ly Nông lật lá thư lại, phía sau còn có một câu: còn có một câu nữa mặt sau: (Tuy rằng anh biết gửi hạt giống thực vật có chút thái quá, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể mau chóng trở về, nếu không dùng tới là tốt nhất.)

Một vài người xung quanh cũng xúm lại xem lá thư và các loại hạt giống.

“Rau xà lách, rau lông gà, hẹ…” Hà Nguyệt Sinh nhận lấy một đống hạt giống rau xanh trong tay Triệu Ly Nông, đọc dòng chữ trên túi hạt giống rau: “Còn có cải thìa Thượng Hải, rau dền đỏ, rau mùi.”

Ngụy Lệ tỏ vẻ chán ghét: “Tại sao lại có rau mùi?”

“Rau mùi mọc tương đối chậm.” Đồng Đồng cảm thấy rau mùi không dễ trồng.

Nghiêm Tĩnh Thủy hỏi Triệu Ly Nông: “Cậu có muốn trồng không?”

Hà Nguyệt Sinh dẫn đầu giơ cả hai tay đồng ý: “Tôi muốn ăn rau.”

Triệu Ly Nông liếc nhìn một cánh đồng bằng phẳng cách đó không xa: “Trồng thôi.”

Đều xuất thân từ sinh viên nông học, đối với trồng rau quả thực dễ như trở bàn tay, vì vậy Triệu Ly Nông liền đem hạt giống đi ngâm trước.

“Hạt rau mùi phải nghiền làm đôi.” Đồng Đồng lấy một gói hạt rau mùi, tìm ống nuôi cấy nghiền từ từ, sau đó ngâm vào trong nước.

“Cần phải có một công cụ để cày đất.” Hà Nguyệt Sinh nhìn xung quanh, cố gắng tìm một công cụ thích hợp.

Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn cậu: “Dùng chủy thủ đào đi.”

“Chị có một ý này.” Ngụy Lệ nhấc con Tiểu hoàng kê lên, lộ ra móng vuốt non nớt của nó: “Mọi người đã bao giờ nghe nói tới máy kéo hình con gà chưa?”

Lời vừa nói ra, ngay cả Triệu Ly Nông đang ngâm hạt giống, cũng nhìn sang.

“Cái gì là máy kéo hình con gà?” Đồng Đồng đã hỏi ra tiếng lòng của cán bộ trồng trọt có mặt ở đây.

Ngụy Lệ ngay lập tức đứng dậy, một tay ôm con Tiểu hoàng kê, ngón tay lại chỉ vào mỏ của nó, và mở ra khép lại hai móng vuốt của nó, mặt mày hớn hở giới thiệu: “Máy kéo hình con gà là một cái lồ ng gà hình tam giác, một bên lắp bánh xe, còn tay xới được gắn ở bên cạnh, con gà ở bên trong, người đẩy cầm tay kéo. Trong khi để gà ăn cỏ dại và côn trùng, lợi dụng mỏ và móng của gà có thể sử dụng để xới đất, phân gà có thể được sử dụng làm phân bón, đây là loại biện pháp một lần có thể đạt được nhiều lợi ích thuần thiên nhiên.”

Bốn người nghe được thì trợn mắt há hốc mồm.

Đồng Đồng yếu ớt giơ tay, thấp giọng hỏi: “Thật sự đáng tin cậy sao?”

Tiểu hoàng kê: “Chíp!”

“Đáng tin chứ! Máy kéo hình gà này vốn phải có hai con gà mới được, còn phải bố trí ở nơi trồng trọt mấy ngày để gà quen thuộc hoàn cảnh, nhưng đây là Tiểu Lệ của chúng ta!” Nguy Lệ hai tay giơ Tiểu hoàng kê lên, tinh thần phấn chấn: “Nó là một con gà dị biến! Nó! Khác biệt!”

Hà Nguyệt Sinh nhìn con Tiểu hoàng kê chỉ to bằng lòng bàn tay: “Thuê gà con không tốt đâu.”

Tiểu hoàng kê: “Chíp!” “Nó không phải gà con!” Nguy Lệ nghiêm túc nói: “Vốn là sớm phải lớn rồi, hiện tại nó là gà dị biến!”

“Tôi nghĩ chúng ta có thể thử xem.” Sau khi suy nghĩ qua, Triệu Ly Nông cảm thấy đáng để thử một lần.

Con Tiểu hoàng kê suy yếu vô lực: “Chíp…”

Mấy người họ nói làm liền đi làm, ở nơi hoang dã thứ dễ tìm nhất chính là cành cây khô, dưới sự hướng dẫn của Ngụy Lệ, một chiếc máy kéo hình con gà tam giác đã sẵn sàng.

Một khung hình tam giác có cạnh dài khoảng một mét được dùng làm cửa trước, hai bên có khung hình chữ nhật, tay cầm nằm trên đỉnh của hình tam giác, hai ống nuôi cấy tròn dùng làm bánh xe nhỏ ở đầu kia.

“Không có lưới sắt.” Ngụy Lệ đi vòng quanh chiếc máy kéo hình con gà, không hài lòng lắc đầu.

Chiếc máy kéo hình con gà này không chắc chắn lắm, xung quanh khung phải được lắp lưới sắt, có thể dùng làm lồng sắt để ngăn gà chạy lung tung. Nhưng loại máy kéo hình gà hiện tại chỉ có khung lớn, bỏ con gà vào thì nó có thể nhảy ra từ tứ phía trước sau trái phải.

Nghiêm Tĩnh Thủy lặng lẽ đi lấy súng trường, chĩa vào mông con Tiểu hoàng kê trong tay Ngụy Lệ: “Không cần dây thép gai để ngăn nó.”

Tiểu hoàng kê khiếp sợ giương hai con mắt to bằng hạt đậu lên nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy.

“Có lý đấy!” Ngụy Lệ rất tán thành, lúc này lập tức ném con Tiểu hoàng kê vào máy kéo hình tam giác có thể di chuyển được: “Tiểu Lệ, trông cậy vào em!”

Sau đó Triệu Ly Nông tự mình thao tác, dùng tay đỡ, ở trên mảnh đất chậm rãi đẩy để điều chỉnh phạm vi hoạt động của con gà, Nghiêm Tĩnh Thủy ở bên cạnh ôm súng trường uy hiếp Tiểu hoàng kê, Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng đang bận rộn vẽ những đường rãnh trên mặt đất bằng gậy, dẫn máy kéo đi.

Về phần Ngụy Lệ, cô ấy đã bật bộ não quang học của mình, trên mặt mang theo nụ cười phấn khích, đang quay video tác phẩm công tác đầu tay của Tiểu Lệ.

Tiểu hoàng kê bị thế lực tà ác uy hiếp, chỉ có thể vùi đầu mổ cỏ trên mặt đất bằng phẳng, đồng thời dùng móng vuốt đào rãnh.

Một số đội viên của đội số 0 đang tuần tra gần đó, cách một khoảng cách với bọn người Triệu Ly Nông, bọn họ không biết những người này đang làm gì.

Chi Minh Nguyệt và Côn Nhạc đi điều chỉnh camera giám sát, trong khi Diệp Trường Minh đưa Điền Tề Tiếu, và Đổng Hưng đã hồi phục vết thương, đi đến tháp tín hiệu gần nhất.

Vết thương của Đổng Hưng vẫn chưa lành hẳn, người trên tháp tín hiệu đổi thành Diệp Trường Minh, Điền Tề Tiếu điều khiển máy bay không người lái lên cao để Đổng Hưng có thể nhìn rõ hình ảnh, đồng thời hướng dẫn Diệp Trường Minh cách sửa chữa tín hiệu bên dưới.

Tháp tín hiệu rất cao, đây là tháp tín hiệu cao nhất ở Khâu Thành, sau khi Diệp Trường Minh trèo lên, anh thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy cây liễu rũ dị biến cấp A đang cố thủ ở phía xa, anh dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía Tây Nam.

Tháp tín hiệu của Đổng Hưng tu sửa trước đây nằm ở phía bên kia, nhưng bây giờ đã không còn dấu vết của nó, có lẽ là do cây dướng dị biến cấp A trước đó gây ra động đất, nên đã bị sụp đổ.

Anh ta không nhìn thấy tình hình cụ thể của tháp tín hiệu ở hướng Tây Nam, không biết rằng tháp tín hiệu không chỉ đã sụp đổ mà còn bị rễ cây nhô ra khỏi mặt đất đập nát thành từng mảnh.



Khoảng năm giờ chiều, đoàn người mới lần lượt trở về, vừa vặn phía trước đám người Chi Minh Nguyệt đang xuống xe, đám người Diệp Trường Minh xuống xe phía sau, những gì họ thấy là hành vi điên rồ của mấy vị cán bộ trồng trọt kia.

Côn Nhạc nhịn không được hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”

Mọi người đều kinh ngạc khi thấy Triệu Ly Nông đỡ khung hình tam giác chậm rãi đi, Nghiêm Tĩnh Thủy đang cầm súng ở bên cạnh chỉ vào trong khung, bên trong có một con Tiểu hoàng kê đang điên cuồng đào đất, bên cạnh có bảy tám luống đất đã đào xong, Đồng Đồng cúi xuống gieo hạt, Hà Nguyệt Sinh đang lấp đất cho hạt giống, Ngụy Lệ đang ngồi xổm ở phía trước vui vẻ xem video.

Triệu Ly Nông ngước mắt lên, tiếp tục đẩy chiếc máy kéo hình con gà về phía trước, bình tĩnh nói: “Trồng rau.”

Cô không ngờ con Tiểu hoàng kê lại hữu dụng như vậy.

“Chúng tôi vừa trồng rau ăn, vừa nghiên cứu học tập.” Nghiêm Tĩnh Thủy nghiêm túc nói.

Ngụy Lệ đồng ý: “Đây là thực hành!”

Ánh mắt của mọi người rơi vào con Tiểu hoàng kê trong khung hình tam giác đang cố gắng đào đất, sau đó là Nghiêm Tĩnh Thủy đang chĩa súng vào con Tiểu hoàng kê, không biết vì sao đột nhiên lại sinh ra một ảo giác ức hiếp kẻ yếu.

Mấy vị cán bộ trồng trọt này thật ra là đang chơi đùa một trò rất mới.