Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 87: Trúng độc




Edit & beta: Rya

Ban đầu, đội số 0 đi về phía nam.

Sau khi mất tín hiệu liên lạc, không thể xác định chính xác vị trí, máy bay không người lái vẫn đang được sửa chữa và sạc điện không có cách nào cất cánh, chỉ có thể dựa vào phương hướng định vị nguyên thủy nhất bên trong xe để di chuyển.

Khâu Thành bốn mùa như xuân, nhiệt độ thích hợp, thảm thực vật chiếm tỷ lệ rất cao, vì vậy ở đây đặc biệt có nhiều thực vật dị biến cấp thấp, khi đi ngang qua những con đường chưa được căn cứ khai phá, thường thường bọn họ lái xe phía trước, con đường phía sau đã bị dây leo bao phủ, lùm cây chiếm cứ.

Mọi người lái xe một đường gặp ngã ba liền rẽ trái, không ngừng đi theo hướng Đông Nam, đến giữa trưa, họ dừng lại ở một thị trấn nhỏ để nghỉ ngơi.

Đỗ Bán Mai đang bận rộn kiểm tra vết thương của mọi người, sau khi xác nhận rằng mọi người đều ổn, lại thay họ bôi thuốc băng bó lần nữa.

“Xe vật tư vẫn còn ở trại đóng quân bên kia, tôi không có linh kiện để thay đổi.” Điền Tề Tiếu bất đắc dĩ, trước mặt anh ta có một chiếc hộp lớn, bên trong chỉ còn lại hai chiếc máy bay không người lái, trong đó có một chiếc vẫn bị hỏng.

“Còn có máy bay không người lái để bay là được.” Tóc của Chi Minh Nguyệt đều xõa tung, cô ta cắn dây buộc tóc, súng treo trên cổ, quấn tóc vài lần rồi buộc lại.

Điền Tề Tiếu nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay không người lái đang sạc: “Đúng vậy, còn có một chiếc.”

“Đội trưởng, không nhìn thấy ký hiệu đánh dấu của Trương Á Lập.” Tả Hoa và những người khác đã đi một vòng xung quanh, nhưng không tìm thấy ký hiệu đánh dấu của đội số 0. “Dấu vết hằn xe cũng chưa từng thấy.”

Không đúng lắm, bọn họ đã ở hướng Đông Nam, theo lý phải có ký hiệu đánh dấu của Trương Á Lập, cho biết là mấy người họ đã đi qua nơi này, nhưng tất cả kiến trúc ở đây đều đã kiểm tra qua, không có ký hiệu của đội số 0.

Mấu chốt nhất chính là, trên đường đi bọn họ cũng chưa từng thấy dấu hằn của bánh xe.

Bắt đầu từ buổi sáng, mặc dù trời còn mưa, nhưng là mưa nhỏ sẽ không thể rửa sạch vết tích, ngược lại xe địa hình bọc thép hạng nặng chạy trên đường lầy lội, vẫn sẽ tạo thành vết hằn sâu.

Giống như chiếc xe bọn họ lái tới, lốp xe dính đầy bùn ướt, chạy đến con đường bê tông nát bét ở thị trấn nhỏ này, vết tích còn thấy rõ.

“Có phải là vẫn còn ở hướng Tây Bắc không?” Đỗ Bán Mai đoán.

“Không thể.” Diệp Trường Minh phủ nhận.

Đêm qua sau khi phân tán, bộ đàm đã bị mất hiệu lực, sau khi bọn họ lái xe ra ngoài, cũng không nhận được pháo tín hiệu nào.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, ba đội viên của đội số 0 sẽ cố gắng hết sức để phản hồi để cho bọn họ biết.

Diệp Trường Minh nhớ lại vị trí tối hôm qua của mọi người: “Không đi hướng Đông Nam, chắc là đi chệch về hướng bắc rồi.”

Phía đông có một cây liễu rũ dị biến cấp A, Bố Dong và Trương Á Lập không thể đi theo hướng đông.

“Ăn cơm trước, nghỉ ngơi nửa giờ, mọi người quay đầu đi về hướng bắc.” Diệp Trường Minh nhìn mọi người nói.

Thức ăn bên trong hai chiếc xe cũng không nhiều, đêm qua xảy ra sự cố bất ngờ, bọn họ không kịp chuyển thức ăn từ xe vật tư lên xe tải địa hình.

Côn Nhạc đang ngồi đó chuẩn bị hâm nóng đồ ăn, chỉ cần đổ tất cả đồ hộp vào nồi là có một món hầm tùy ý, mọi người có thể chia nhau một ít cơm và thịt.

“Ngăn cậu ấy lại!”

Giọng Đỗ Ban Mai từ chiếc xe số 2 cách đó không xa truyền đến, Côn Nhạc theo bản năng nhìn lại: “Đổng Hưng tỉnh rồi à?”

Chi Minh Nguyệt và những người khác vọt tới, đứng hai bên cửa xe đưa tay đè Đổng Hưng lại.

“Đừng để cậu ấy làm xước mặt.” Đỗ Bán Mai lấy dụng cụ tẩy trùng: “Trong vết thương còn sót lại một ít lông tơ, tôi muốn lấy sạch bọn chúng.”

Lông tơ trên lá cây dị biến không chỉ trở nên dày hơn, mỗi một sợi lông tơ dị biến có thể mọc đầy lông tơ nhỏ, quần áo của Đổng Hưng dày, những lông tơ kia đều rơi mất, nhưng lúc đó mặt anh ta không được bảo vệ, vết thương có rất nhiều lông tơ khiến anh ta vô thức gãi làm vỡ vết thương.

Chúng đều là những vết thương nhỏ và sâu, xử lý rất phiền phức.

Nghe thấy động tĩnh bên kia, Côn Nhạc không khỏi đi tới nhìn một chút: “Có thể rửa sạch không?”

“Có thể.” Đỗ Bán Mai trán đầy mồ hôi, Chi Minh Nguyệt giơ tay lau cho cô ta: “Chỉ là Đổng Hưng phải chịu đau một chút.”

Đau đớn này có nghĩa là mặc dù Đổng Hưng vẫn còn hôn mê, nhưng anh ta vẫn không thể nhịn được, theo bản năng mà phản kháng lại. Đội viên của đội số 0 theo bản năng phản kháng trong một không gian nhỏ, những người khác không muốn làm tổn thương anh ta, vì vậy bọn họ nhất thời có chút cứng đờ.

Mãi cho đến khi Diệp Trường Minh nói: “Đưa cậu ấy chuyển xuống đi.”

Lúc này mọi người mới vừa như bừng tỉnh từ giấc chiêm bao, lập tức nhấc Đổng Hưng ra khỏi xe đặt xuống đất, một người giữ chặt tay hoặc chân anh ta, còn có những người khác muốn giữ cơ thể và đầu.

Côn Nhạc là người vạm vỡ nhất trong đội số 0, trực tiếp ngồi xuống mặt đất, ôm lấy ôm Đổng Hưng từ phía sau, không cho anh ta nhúc nhích.

Hầu như tất cả mọi người đều tập trung xung quanh, không ai để ý đến một quả thực vật ở khu nhà bỏ hoang bên cạnh rơi xuống, vài quả màu đen trông giống như quả việt quất rơi thẳng vào nồi trên đống lửa.

Không lâu lắm, nó đã bị ngập trong cháo sôi, dần dần biến mất không có tăm hơi.

Sau khi Đỗ Bán Mai làm sạch vết thương của Đổng Hưng, mọi người thở phào nhẹ nhõm, xác nhận anh ta không còn tỉnh táo, lại nhấc Đổng Hưng lên xe lần nữa.

“Mọi người ăn cơm trước đi, tôi ở chỗ này trông chừng Đổng Hưng.” Đỗ Bán Mai nói.

Côn Nhạc dùng xẻng gấp để khuấy cháo thịt mấy lần, thời gian nấu quá lâu, toàn là mỡ, nước đều cạn, dính vào đáy chảo, Côn Nhạc lấy ra hai cái bát, đưa một bát cho đội trưởng đang làm nhiệm vụ cách đó không xa, một bát nhỏ khác được đưa cho Đỗ Bán Mai bên cạnh chiếc xe số 2, cuối cùng mới ngồi xuống cùng ăn với những người khác.

“Mưa tạnh rồi.” Côn Nhạc vừa ăn vừa ngẩng đầu: “Hy vọng trời sẽ không mưa nữa.”

Khi lái xe dưới trời mưa to, tầm nhìn của xe phía trước trở nên đặc biệt kém, thực vật dị biến cũng thường xuyên xuất hiện.

Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi một lúc, bọn họ lên xe, quay lại để đi về phía bắc.



Chỉ cần điều kiện đường xá cho phép, hai chiếc xe địa hình lái rất nhanh, Diệp Trường Minh ngồi ở ghế phụ lái nhíu mày nhìn về phía trước, đột nhiên vươn tay sang một bên ổn định tay lái của người ngồi ghế lái, lạnh giọng hỏi đội viên: “Cậu làm sao vậy?”

“Đội trưởng, thật xin lỗi!” Đội viên ngồi ở ghế lái tỉnh lại: “Tôi nhìn không rõ.”

Diệp Trường Minh nhìn đội viên có chút uể oải, đôi mắt mệt mỏi: “Phanh lại, tôi sẽ lái xe.”

Đỗ Bán Mai ở hàng ghế sau xác nhận lại tình trạng Đổng Hưng đang nằm trên ghế, cô ta ngồi ở hàng ghế sau, dựa vào lưng ghế trước, đầu hơi đau, cô ta từ từ nhắm mắt lại, cố gắng nghỉ ngơi điều dưỡng tâm trí.

Có bốn đội viên ngồi ở phía sau chiếc xe bán tải địa hình, Côn Nhạc nhìn lên bầu trời xám xịt, nói: “Ánh sáng chói mắt quá.”

Tả Hoa nghe vậy cũng nhìn lên, không nhịn được giơ tay che mắt, đồng ý nói: “Có chút.”

Những người khác cũng cảm thấy tia sáng trên trời chói mắt, đưa tay ra chặn ánh sáng trước mặt.

Chi Minh Nguyệt là một tay bắn tỉa, càng có nhiều thứ cản trở cô ta, cô ta càng phải phản kháng, vì vậy cô ta chỉ đứng đó, nắm lấy lan can phía trước, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cũng không lâu lắm, cô ta dùng sức lắc đầu quầy quậy, chỉ cảm thấy đau đầu, tầm mắt mơ hồ. Cô ta không quá coi trọng nó, nghĩ rằng đó là do vết thương trên lưng mang đến.

Mọi người trong đội số 0 đều là cao thủ về sự nhẫn nại, bị thương nặng vẫn luôn chịu đựng không lên tiếng là chuyện thường như cơm bữa, sự kiên trì này liền kiên trì đến chạng vạng, bọn họ lái xe nhanh trở lại trung tâm Khâu Thành.

“Mọi người tăng cường cảnh giác, nhanh chóng vượt qua, chạy về phía bắc.” Diệp Trường Minh một tay đặt ở trên vô lăng, tay kia ấn bộ đàm, nhìn về phía trước xe: “Điền Tề Tiếu, cậu dò xét ở trên không.”

Điền Tề Tiếu ở ghế phụ lái của xe bán tải nghe thấy âm thanh, đưa hai tay xoa mặt, hít một hơi thật sâu.

Anh ta không biết đồng tử của mình có xu hướng giãn ra.

Điền Tề Tiếu lấy chiếc máy bay không người lái còn nguyên vẹn cuối cùng ra, không cần điều khiển bằng tay, trực tiếp quay kính xe xuống, lấy tư thế vứt máy bay giấy ném chiếc máy bay không người lái ra ngoài.

Diệp Trường Minh ngồi trên xe số 2: “?”

Anh còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe bán tải địa hình phía trước đã lao thẳng về phía bức tượng đá đổ nát đằng trước mà không chút né tránh.

“Két—”

Diệp Trường Minh lập tức phanh gấp, đang định xuống xe, nhưng vừa cởi dây an toàn, đột nhiên phát hiện đội viên ngồi ở ghế phụ lái đã ngủ.

Anh quay đầu nhìn về phía ghế sau: “Đỗ Bán Mai?”

Không ai trả lời.