Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 59: Dị sát đội thì không được




Edit & beta: Rya

Vào ngày công bố danh sách thông qua sát hạch, Đan Vân đã chào đón Nghiêm Tĩnh Thủy trước, hẹn thời gian nộp đơn, nhưng Ngụy Lệ nhất quyết đòi đi theo, còn dẫn theo hai bạn học khác.

“Dù sao đồng ý một người cũng chính là đồng ý, mẹ, mẹ có thể đồng ý ba người nữa!” Ngụy Lệ giơ ba ngón tay nói.

“Hai sinh viên kia nguyện ý đi, mẹ nhất định đồng ý.” Đan Vân đau đầu nhìn Ngụy Lệ đối diện quang não: “Nhưng con đi, mẹ sợ sự tình sẽ vượt quá tầm kiểm soát.”

Bình khí xui xẻo không chắc ngày nào đó liền tiết ra khí xui xẻo, ai có thể gánh vác được?

“Huống hồ, ngón chân của con lành rồi à?”

Ngụy Lệ đột nhiên đặt chiếc nạng trong tay xuống, đứng dậy nhấc bàn chân có ngón chân bị gãy kia giơ cao hơn đầu, dùng sức vỗ vỗ vào bắp đùi, phát ra tiếng đùng đùng: “Rất khỏe mạnh! Đến thời điểm đó nhất định có thể đi được!”

“Được rồi, mau mau thả xuống đi.” Đan Vân thu hồi ánh mắt ghét bỏ, cẩn thận suy nghĩ một chút “Con đi cũng tốt, đến lúc đó có thể phái Dị sát đội đi cùng.”

Mặc dù thân phận của Nghiêm Tĩnh Thủy không bình thường, nhưng với tính cách của Nghiêm Thắng Biến, ông ta sẽ không làm những điều đặc biệt cho con gái mình.

“Dị sát đội?” Ngụy Lệ khó hiểu: “Mẹ, tụi con bây giờ thậm chí không phải là nghiên cứu viên, vì vậy chúng tôi không thể xin được.”

Đan Vân khịt mũi: “Con là con gái độc đinh của Đan Vân đây, lại là cháu gái của Diệp tướng quân, người lại ít, muốn được Dị sát đội bảo vệ, thì sao nào?”

Ngụy Lệ suy nghĩ trong vài giây, cảm thấy những gì mẹ mình nói rất có lý.

Vì vậy, ngày hôm sau, sáng sớm hôm sau bốn người họ đã tụ lại cùng nhau, điền vào tất cả các mẫu đơn, chọn thời gian đồng thời gửi chúng đi.

Trong một phút tiếp theo, đêm qua Đan Vân đặc biệt chạy đến nơi đóng quân dưới chân núi, trực tiếp đồng ý với đơn đăng ký của bốn người họ.

Miễn là bà nhanh chóng đồng ý, sẽ không thể quay đầu lại.

Quả nhiên, trong vòng chưa đầy một giờ, Lý Chân Chương đã nhận được tin tức, cũng đã biết về chuyện này.

Ông ta vẫn ở trên đỉnh núi Thạch Hoàng, ngay lập tức gọi điện cho Đan Vân, nhưng Đan Vân cố tình không trả lời hoặc cúp máy, vì vậy ông ta liên tục gọi tới.

Mười phút sau, chiếc trực thăng trên đỉnh núi dừng ngay dưới chân núi, Lý Chân Chương, Tào Văn Diệu bước xuống máy bay trực thăng.

“Đan Vân, bà đây là đang làm gì vậy?” Lý Chân Chương vén rèm trại, sải bước đi vào, tức giận hỏi: “Một đám cán bộ trồng trọt làm sao có thể ra ngoài? Chuyện này trái với quy tắc!”

“Quả thực hồ đồ!” Tào Văn Diệu đứng phía sau Lý Chân Chương cất giọng nói, nhưng ông ta không dám đến gần, sợ rằng mái tóc sẽ bị Đan Vân tóm lần nữa.

“Làm sao có thể trái với quy tắc?” Đan Vân nhìn hai người, ung dung thong thả nói: “Viện trưởng, tôi chủ động đáp ứng hành động của ông, quãng thời gian trước không phải ông nói nên để những người trẻ tài năng ra ngoài sao nhìn xem một chút sao? Mấy sinh viên nông học này có thể trong thời gian ngắn như vậy thi đậu vượt cấp sát hạch, tài năng của họ khẳng định không thấp, vừa vặn có thể cùng nhau ra ngoài.”

“Đan Vân, bà mau rút về đi!” Lý Chân Chương nói không lại không thể làm gì hơn là chỉ vào bà nói.

“Viện trưởng, tôi đã đồng ý rồi, ông biết đấy, không thể thu hồi lại được.” Đan Vân đem câu nói lần trước của Lý Chân Chương trả lại cho ông ta.

Sắc mặt Lý Chân Chương tối sầm lại, toàn bộ mũi tên bắn sau lưng người khác, bây giờ toàn bộ quay ngược lại c ắm vào người ông ta.

“Nếu không…” Đan Vân tao nhã vuốt thẳng ống tay áo: “Viện trưởng thu hồi lại thông báo nhiệm vụ không hợp quy tắc cho Triệu Ly Nông, những đơn đăng ký kia đương nhiên sẽ không còn giá trị.”

Lý Chân Chương không thể đồng ý, vì vậy ông ta hòa hoãn lại: “Mấy người này đi cũng được, chỉ cần làm theo quy trình bình thường.”

Đan Vân không nói có hay không.

Lý Chân Chương lùi một bước, nói: “Trong nhóm này vẫn còn Tĩnh Thủy, Ngụy Lệ, vậy tôi làm chủ, phái một nhánh thủ vệ quân đi bảo vệ họ.”

Tuy rằng thủ vệ quân không do nghiên cứu viên cao cấp quản, nhưng thân là viện trưởng Viện nghiên cứu nông học Trung ương, Lý Chân Chương vẫn còn có chút đặc quyền, lại nói nhiều thủ vệ quân như vậy, từ trong đó tìm một nhóm người của bọn họ, tương đối đơn giản.

Khi gặp phải thực vật dị biến, chỉ cần họ không làm gì cả, này cũng chẳng khác nào đã làm, nhiều nhất là bảo vệ Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ, đồng thời tránh bị Đan Vân và Nghiêm Thắng Biến truy cứu.

Ngược lại Triệu Ly Nông cũng không có bao nhiêu lực uy hiếp, thuần túy chỉ là cô làm chướng mắt một số nghiên cứu viên cao cấp mà thôi.

Đan Vân liếc nhìn ông ta một cái, thật sự đồng ý: “Được.”

Lý Chân Chương không ngờ bà lại dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng ông ta cũng hoài nghi, nhưng nhất thời không nghĩ ra được gì nên đành phải rời đi.

Sau khi lên trực thăng, Tào Văn Diệu đột nhiên hỏi: “Viện trưởng, Đan Vân sẽ không đi tìm Diệp Chấn Sơn chứ?”

“Tìm thì đã làm sao”. Lý Chân Chương không thèm để ý: “Lẽ nào bà ta còn có thể khiến cho Diệp Chấn Sơn phái Dị sát đội đi theo? Diệp Chấn Sơn sẽ không đồng ý.”

Tào Văn Diệu luôn cảm thấy trong lòng bất an, Đan Vân không biết xấu hổ quen rồi, nên không biết sẽ làm ra cái gì.

Hiển nhiên, Lý Chân Chương thật sự đánh giá thấp Đan Vân.

Ngay khi bọn họ vừa rời đi, Đan Vân đã bắt đầu liên lạc với Diệp Chấn Sơn.

Diệp Chấn Sơn đang bận nên không tiếp nhận ngay, Đan Vân cũng không vội, mãi đến tối khuya, bà mới gọi lại nữa.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Chấn Sơn vẫn mặc quân trạng, bối cảnh phía sau đã bị làm mờ, không thể nhìn thấy ai khác.

Đan Vân giải thích rõ mọi chuyện, rồi nói thẳng: “Em muốn một Dị sát đội hộ tống Ngụy Lệ ra ngoài.”

“Không được.” Diệp Chấn Sơn không chút do dự từ chối: “Đan Vân, dân chúng không nhận rõ Dị sát đội và thủ vệ quân, nhưng em phải biết Dị sát đội có nhiệm vụ của chính mình, coi như muốn bảo vệ ai đó, cũng chỉ bảo vệ nghiên cứu viên cao cấp.”

“Không phải trước đây La Phiên Tuyết cũng được Dị sát đội hộ tống một đoạn đường sao?” Đan Vân chỉ ra một trường hợp đặc biệt.

“Lần đó nhiệm vụ trọng đại, cô ta lại được Nghiêm Thắng Biến tiến cử, điều này không giống.” Diệp Chấn Sơn cau mày, khuôn mặt anh tuấn của ông thâm trầm, trên người sát khí uy nghiêm, cái chau mày này, đổi lại là những người khác sẽ nhanh chóng an tĩnh trở lại.

Đan Vân không đáp lại, bà thở dài một hơi: “Anh rể, Ngụy Lệ có bao nhiêu xui xẻo, anh biết đấy, con bé là đứa con duy nhất của em…”

Diệp Chấn Sơn nhắc lại: “Dị sát đội thì không được.”

Ông nhìn Đan Vân thông thạo đánh giá xung quanh, rõ ràng là muốn tìm một khoảng trống để lăn lộn, khóc lóc om sòm.

Trên thái dương Diệp Chấn Sơn nổi lên gân xanh, bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh họ Ngụy Lệ có thể đi.”

Đan Vân lập tức nhìn Diệp Chấn Sơn, mắt bà sáng lên: “Trường Minh có thể đi?”

Diệp Chấn Sơn giơ tay ấn thái dương: “Vừa vặn đội số 0 đang trong kỳ nghỉ, để Trường Minh dẫn đội qua đó.”

Trừ phi có trường hợp khẩn cấp, nếu không Dị sát đội hàng năm đều có một kỳ nghỉ dưỡng, cho bọn họ có thời gian thích ứng, bởi vì Dị sát đội có một thân phận đặc thù, trong khoảng thời gian đó bọn họ sẽ không có bất kỳ hạn chế nào, có thể rời khỏi căn cứ.

“Anh rể, chào!” Đan Vân giơ tay trái lên, làm động tác cúi chào nghiêm trang với Diệp Chấn Sơn đối diện.

Khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày của Diệp Chấn Sơn co giật vài cái, không thể chịu đựng được nữa nên trực tiếp cắt đứt liên lạc.

Đan Vân đã sớm quen với điều đó, bà không bận tâm chút nào, vào ban đêm, bà đã gửi một tin nhắn cho Triệu Ly Nông: [ Tiểu Triệu, cứ an tâm đón tết đến, đến thời điểm đó Dị sát đội sẽ hộ tống mấy đứa an toàn. ]



Đêm giao thừa 30 chính là ngày 20 tháng 1, Triệu Ly Nông đẩy Phong Hòa lên mái nhà, đã có rất nhiều người đứng trên đó.

Hàng năm ngày này vào lúc 0 giờ, Căn cứ trung ương sẽ đốt pháo đêm giao thừa, chúc mừng nhân loại lại an toàn vượt qua một năm.

Pháo hoa được bắn trên bầu trời đêm dọc theo toàn bộ tuyến phòng thủ của Căn cứ trung ương kéo dài một phút, cực kỳ rực rỡ.

Đứng phía sau Phong Hòa, Triệu Ly Nông cùng bà ấy nhìn lên bầu trời, pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc nổ tung giữa không trung, tia lửa đầy trời, cuối cùng tạo thành dòng chữ “Dị biến năm 43”.

Trên mái nhà vang lên một tràn hoan hô.

Khi đám đông giải tán, Triệu Ly Nông không vội đẩy Phong Hòa xuống, cô nghiêng người giúp Phong Hòa kéo lại tấm chăn mỏng bị tuột, ngồi xổm bên cạnh bà ấy: “Con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Đã qua 0 giờ, Phong Hòa dường như tinh thần không có chút buồn ngủ, bà ấy mở mắt ra nhìn Triệu Ly Nông: “Tiểu Nông, con nói đi.”

“Ngày mai, tổ đội của con sẽ đi Khâu Thành.” Triệu Ly Nông hàm hồ giải thích lý do: “Có lẽ là mất hai hoặc ba tháng mới có thể trở về.”

“Khâu thành?” Phong Hòa vừa nghe, nhất cả cả kinh thẳng người: “Con phải đi ra ngoài căn cứ sao?”

Đối với cư dân của Căn cứ trung ương mà nói, ở bên ngoài căn cứ có nghĩa là nguy hiểm, nơi có vô số thực vật dị biến.

“Yên tâm đi, sẽ có thủ vệ quân và Dị sát đội đi cùng tụi con, chuyện an toàn không thành vấn đề.” Triệu Ly Nông giải thích, vươn tay chạm vào bả vai Phong Hòa, không ngừng vỗ vỗ an ủi: “Lần này đi ra ngoài, đối với con là cơ hội tốt.”

Phong Hòa dù sao cũng là người từng muốn tham gia sát hạch nghiên cứu viên, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Triệu Ly Nông, bà ấy lo lắng nhìn Triệu Ly Nông: “Quãng thời gian trước, con đã muốn cùng mẹ nói về chuyện này đúng không?? Thật sự có Dị sát đội cùng đi?”

Triệu Ly Nông gật đầu: “Tổ trưởng của tụi con đã sắp xếp, con gái của cô ấy cũng sẽ đi, con gái của nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến cũng sẽ đi.”

Phong Hòa nắm chặt tay Triệu Ly Nông, sau một lúc lâu mới nói: “Không nên bỏ qua cơ hội tốt, nhưng ra ngoài nhất định phải cẩn thận, tự bảo vệ tốt bản thân.”

“Được.”



Một tòa biệt thự nào đó ở Thượng khu.

Thức ăn trên bàn cơm tất niên đã hoàn toàn nguội lạnh, Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi trên ghế, nói chuyện với Nghiêm Lưu Thâm ở phía đối diện của video.

“Tại sao năm nay không có gà hầm?” Nghiêm Lưu Thâm sau khi quét qua tất cả các món ăn trên bàn, ngạc nhiên hỏi.

Nghiêm Tĩnh Thủy nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tái xanh, nghiêm túc nói: “Em không muốn ăn thịt gà.”

“Được rồi.” Nghiêm Lưu Thâm nói sang chuyện khác: “Kỳ nghỉ năm sau của đội sẽ vào khoảng trước tết, lúc đó anh có thể về nhà ăn tết cùng mọi người.”

Nghiêm Tĩnh Thủy gật đầu.

“Ba đâu, ba đi đâu rồi?” Nghiêm Lưu Thâm vẫn còn ở núi Thạch Hoàng, một số nghiên cứu viên cao cấp vẫn chưa trở lại Căn cứ trung ương, vì vậy họ cũng không thể rời đi.

Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ hướng sân: “Đang ở dưới nói chuyện với nghiên cứu viên, có lẽ thí nghiệm xảy ra vấn đề.”

Nghiêm Lưu Thâm biết Nghiêm Thắng Biến bận rộn, có thể ở nhà là rất tốt rồi, vì vậy anh ta bắt đầu nói chuyện phiếm với em gái mình.

Nhưng phần lớn thời gian là anh ta nói, Nghiêm Tĩnh Thủy tuổi còn trẻ, nhưng đã ra dáng như bà lão, có lẽ cô ấy đã thừa hưởng điều đó từ cha.

Trong khi hai người đang nói chuyện, Nghiêm Thắng Biến từ bên ngoài bước vào: “Sao không ăn trước đi, lần sau đừng đợi ba, đồ ăn đều nguội rồi.”

“Ba, dù ba có nói bao nhiêu lần đi nữa, em gái vẫn sẽ không nghe.” Nghiêm Lưu Thâm ở phía đối diện của màn hình, sâu sắc nói: “Con bé phải đợi ba ăn cùng.”

Nghiêm Thắng Biến kéo ghế ra, ngồi xuống: “Lần sau vào bữa cơm tất niên, ba sẽ tắt não quang.”

Cả hai đều biết điều đó là không thể, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn tin điều đó.

Nghiêm Thắng Biến gắp một đũa thức ăn, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy: “Nghe nói con sẽ cùng tổ đội của Triệu Ly Nông đi ra ngoài.”

Nghiêm Tĩnh Thủy mới vừa nắm chặt đôi đũa, rồi lại đặt xuống: “Vâng.”

“Triệu Ly Nông?” Nghiêm Lưu Thâm ở phía bên kia quang não nghe thấy những lời này, ngay lập tức nhớ đến cuộc tranh luận học thuật giữa hai nghiên cứu viên cao cấp ngày hôm đó: “Em gái, em muốn đến Khâu thành với Triệu Ly Nông à? Tình hình bên đó khá phức tạp. “

“Nếu con muốn đi, ba cũng sẽ không ngăn cản.” Nghiêm Thắng Biến gắp thức ăn cho vào chén của cô ấy, sắc mặt ôn hòa: “Nhưng thủ vệ quân đi theo đại khái đều là người của bọn họ.”

“Cảm ơn ba.” Nghiêm Tĩnh Thủy cầm đũa lên: “Con biết rồi, không sao đâu.”

Nghiêm Thắng Biến gật đầu, không cần nói nhiều lời.

Nghiêm Lưu Thâm ở bên kia quang não đã kiểm tra xong danh sách tổ đội, khi trở lại không khỏi có chút lo lắng, trịnh trọng nói: “Cái người Ngụy Lệ kia cũng đi à? Em gái, em phải cẩn thận với cô ta, anh nghe nói cô ta rất xui xẻo, mẹ cô ta đã chứng thực điều đó.”

Nghiêm Tĩnh Thủy: “…”

Ngụy Lệ không biết rằng có người đang nói xấu mình, hơn nửa đêm đang trốn trong chăn liên lạc với Triệu Ly Nông: “Học muội, em đã thu dọn hành lý chưa?”

Lần trước rời căn cứ, không có bạn bè rất tẻ nhạt, nhưng lần này Ngụy Lệ có cảm giác giống như học sinh tiểu học sắp được đi chơi xuân.

“Đã thu thập xong rồi, còn chị thì sao?” Triệu Ly Nông liếc nhìn đồng hồ, đã 1 giờ 40 phút sáng, phía đối diện tối đen như mực, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt Ngụy Lệ.

“Chị cũng thu thập xong rồi.” Ngụy Lệ cười tủm tỉm: “Học muội, chị tiết lộ cho em sớm biết một chuyện.”

Triệu Ly Nông đóng nhật ký quan sát thực vật dị biến lại: “Chị nói đi.”

“Ngày mai Dị sát đội đi cùng chúng ta đến Khâu thành, đội trưởng của bọn họ chính là anh họ của chị.” Tuy rằng Ngụy Lệ rất sợ anh họ, nhưng thực lực của anh họ quá mạnh, điều này khiến cô ấy rất an tâm!

Khi Triệu Ly Nông nghe thấy điều này, đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện mãnh liệt của thanh chủy thủ ba cạnh trong túi áo.

“Anh họ của chị, em có biết đó là ai không?” Ngụy Lệ dùng giọng điệu có mấy phần muốn khoe khoang hỏi, không kịp đợi Triệu Ly Nông hỏi đó là ai, thì cô ấy đã có thể tưởng tượng được bộ dáng của học muội sau khi biết anh họ của mình là ai sẽ kinh ngạc như thế nào.

Anh họ của mình chính là Diệp Trường Minh! Bọn họ ra ngoài lần này sẽ không có vấn đề gì!

“Diệp Trường Minh.” Triệu Ly Nông nói.

Ngụy Lệ: “?”

Tại sao lại khác với những gì mình tưởng tượng?