Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 193: Tiểu Triệu, trò tỉnh rồi




Edit & beta: Rya

Hòn đảo tràn ngập gió biển ướt át trộn lẫn với mùi cỏ xanh và bùn tanh, không thể nói là khó ngửi, mãi cho đến khi Hà Nguyệt Sinh ở phía trước nói “Dừng lại”, toàn bộ mặt đất rung chuyển, theo sau là mùi bùn nồng nặc hơn, thậm chí còn mang theo chút mùi hôi thối.

“Phía trên đầu!”

Diệp Trường Minh ôm theo Triệu Ly Nông đi về phía bên trái, giơ tay dùng đao chặn phía trên, chỉ nghe thấy lưỡi đao phát ra tiếng cào đinh tai nhức óc.

Tất cả các đội viên của đội số 0 đều phản ứng nhanh chóng, họ dẫn đầu rời khỏi vị trí đứng ban đầu để tránh đòn tấn công, sau đó ngẩng nhìn lên tình hình phía trên đầu mình.

“Là khỉ dị biến!” Ngụy Lệ sau khi nhìn rõ những thứ phía trên thì kêu lên.

Chỉ thấy trên cành cây rậm rạp treo một vài con khỉ, những con khỉ này có lông màu vàng nhạt, nhưng mặt xanh lục, trên đỉnh đầu có một thứ hình con thoi, mũi nhọn sắc bén hướng lên trên, thân hình so với thanh niên trưởng thành còn cao hơn.

Những con khỉ dị biến này di chuyển trên cây cực kỳ nhanh nhẹn, đuôi quấn chặt lấy cành cây, nhìn chằm chằm người bên dưới, kêu éc éc một cách hưng phấn, móng tay chân của chúng cực kỳ sắc bén, có thể nhìn thấy rõ ràng đầu ngón tay của chúng bị bộ lông màu xanh lục bao lấy.

“Đỉnh đầu của chúng hẳn là quả của cây mơ lông.” Triệu Ly Nông ngẩng đầu quan sát thứ trên đỉnh đầu con khỉ, vội vàng nói: “Đây là một loại cây thân thảo lâu năm họ La bố ma, khi những con khỉ này kết hợp với thực vật dị biến, có thể sẽ xuất hiện dây leo dị hóa.”

Cây mơ lông, mơ tam thể

Giống như Đồng Đồng, nhưng đây chỉ là suy đoán của Triệu Ly Nông về trạng thái của động vật kết hợp với thực vật.

Trong khi cô đang nói, những con khỉ trên cành cây phía trên lại bắt đầu công kích bọn họ.

Đuôi của những con khỉ dị biến này quấn quanh cành cây, chỉ cần vung mạnh là có thể nhảy sang cây khác, vừa vung qua, móng vuốt sắc nhọn ở hai chân trước đã vồ mạnh về phía đầu mọi người bên dưới.

Chi Minh Nguyệt giơ súng lên và bắn, một viên đạn đầu tiên trúng vào lòng bàn tay của con khỉ chộp tới, viên đạn tiếp theo nhắm vào đầu con khỉ dị biến. Côn Nhạc trực tiếp hơn, giơ tay nắm lấy cánh tay của con khỉ đang tấn công, muốn ném nó xuống đất.

So với bọn họ, Diệp Trường Minh thích một đòn lấy mạng hơn, anh buông Triệu Ly Nông ra, khi con khỉ dị biến trên đầu vung tới tấn công lần nữa, anh nhảy lên cầm đao kéo ngang, cắt đứt cổ con khỉ dị biến, dòng máu vàng đậm đặc lập tức phun tung tóe!

Trước khi con đao tiếp đất, ánh mắt của anh chạm vào lưng Triệu Ly Nông, liền trở nên sắc bén hơn, anh dùng tốc độ nhanh nhất nắm lấy Triệu Ly Nông, cổ tay khác thì chuyển động, con đao lượn nửa vòng, cắt đứt một cánh tay của con khỉ dị biến, trong nháy mắt nó liền rít gào, tiếng gào trong khu rừng đặc biệt đinh tai nhức óc, làm kinh động đến đàn chim ở phía xa giật mình bay đi.

Triệu Ly Nông đập đầu vào vai Diệp Trường Minh, cau mày đau đớn, nhưng không lên tiếng quấy rầy, yên lặng để anh ôm mình.

Ngay khi mọi người cho rằng những con khỉ dị biến này không khó đối phó, đột nhiên có biến hóa dị thường!

Một số dây leo đột nhiên nhô ra từ chân trước của con khỉ dị biến mà Côn Nhạc tóm lấy định ném đi, trên đỉnh dây leo là những chiếc lá hình trứng trái tim, chỉ dày hơn thân dây leo một vòng tròn, phần chóp hướng ra ngoài.

Đột ngột phát sinh dị hóa, mặc dù Triệu Ly Nông đã nhắc nhở anh ta, nhưng Côn Nhạc cách con khỉ dị biến quá gần, nhất thời không chú ý tới, đầu chỉ kịp hơi nghiêng đi một chút, phiến lá sắc bén lập tức cào đứt chiếc khăn đen che mặt của anh ta, lộ ra một vệt máu thịt.

Anh ta đành phải buông cánh tay của con khỉ dị biến ra.

Nhưng theo sau càng có nhiều lá cây cùng dây leo, lần lượt đâm vào đầu cùng ngực của anh ta… Cho dù thoát khỏi cái chết, cũng khó tránh khỏi trọng thương.

“Bang!”

Chi Minh Nguyệt bên phải đã bắn một phát súng, trúng vào đỉnh dây leo sắp đâm vào thái dương của Côn Nhạc, viên đạn gần như sượt qua anh ta.

Cùng lúc đó, Hà Nguyệt Sinh ở phía trước, ném một con đao quay nhỏ, cắt đứt mấy dây leo trên ngực của Côn Nhạc.

Con ngươi của Côn Nhạc khẽ biến, anh ta nắm lấy cơ hội, cúi người xuống, ở tại chỗ lăn một vòng, tránh đi tất cả các phiến lá nhọn đang công kích, chỉ bị trầy xước một chút.

Với một tay chống trên mặt đất, anh ta rút súng bằng tay kia, bắn vào đầu con khỉ dị biến.

“Bang! Bang! Bang!”

Một loạt đạn bắ n ra, trúng vào não và tim của con khỉ dị biến, cú va chạm cực mạnh khiến não khỉ bị vỡ một nửa, con khỉ dị biến cứng đờ rồi ngã xuống đất.

Những chuyện này xảy ra trong nháy mắt, cái trán Côn Nhạc đã lấm tấm mồ hôi lạnh, căn bản không dám xem nhẹ nữa.

Ở một bên khác, Hà Nguyệt Sinh dùng con đao quay trúng mục tiêu và bật ngược trở lại, cậu hơi di chuyển, vươn tay bắt lấy, quay lại và tiếp tục đối phó với con khỉ dị biến đang đuổi theo cậu.

“Những con khỉ này…” Ngụy Lệ được Đỗ Bán Mai mang theo, cô ấy vẫn còn đang cố gắng phân biệt hình dáng của những con khỉ dị biến này với dáng dấp ban đầu của chúng. “Số lượng quá ít.”

Số lượng của đàn khỉ nhiều nhất là từ 20 đến 300 con, cũng có đàn khỉ rất đông nhưng ở đây nhiều nhất chỉ có 8 con, nếu những con khỉ dị biến này là loại khỉ mà cô ấy đoán thì số lượng có lẽ sẽ vượt quá 300 con.

Giống như một lời tiên đoán, mặt đất đột nhiên rung chuyển, thậm chí còn kịch liệt hơn trước, nhưng lần này đỉnh đầu không bị công kích.

“Bùm! Bùm! Bùm”

Những con khỉ dị biến trưởng thành nối đuôi nhau từ trong rừng cây phía xa chạy tới, nhảy xuống đất, phát ra tiếng rung động lớn, vây quanh bọn họ, cả đàn theo bản năng áp sát lại gần nhau.

“Càng ngày càng nhiều.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn xung quanh, phát hiện vẫn có tầng tầng loài khỉ dị biến không ngừng kéo đến, bóng dáng của chúng nhảy nhót trong rừng rậm.

So với những con khỉ dị biến lần đầu tiên xuất hiện, những con khỉ đến đây còn to lớn hơn, thậm chí còn chưa đến gần, đã nhe răng phát ra âm thanh đe dọa trầm thấp, sau đó giơ hai chân trước lên, không cần tóm lấy, đầu ngón tay trong nháy mắt duỗi ra những sợi dây leo mảnh khảnh vươn ra.

Hà Nguyệt Sinh và Tả Hoa là những người đầu tiên sử dụng đao nhỏ và chủy thủ để cắt đứt đợt dây leo tấn công đầu tiên, phía sau họ là Chi Minh Nguyệt và Côn Nhạc đã kịp thời giơ súng lên, cố gắng bắn trúng những con khỉ dị biến đang lao tới.

Tuy nhiên, tốc độ của những con khỉ dị biến này nhanh hơn nhiều so với những con khỉ dị biến trước đó, chúng di chuyển trong rừng nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, thậm chí Chi Minh Nguyệt cũng không bắn trúng hết tất cả phát súng.

“Mấy con khỉ này so với mấy con vừa rồi còn thông minh hơn.” Giang Tập được bảo hộ ở giữa lên tiếng nói: “Bọn chúng biết tới gần các người thì càng nguy hiểm.”

Một khi tới gần một người, phạm vi của dây leo sẽ trở nên nhỏ hơn, gặp phải một đội ngũ trình độ hàng đầu như đội số 0, sẽ có cơ hội kiềm chế chúng nhiều hơn.

Trừ phi, giống như lúc trước đối phó Côn Nhạc, dựa vào bất ngờ, hoặc là sau khi huấn luyện, giống như Đồng Đồng có phương thức đối phó đặc thù ở cự ly gần.

Bọn họ không có, vì thế không thể tiếp cận được.

“Dây leo của chúng cũng có thể tái sinh!” Ngụy Lệ hai tay nắm tóc, vẻ mặt lo lắng, cô ấy hiểu hậu quả của việc kết hợp gen động vật và thực vật, trừ khi bắn trúng chỗ yếu, bằng không căn bản không thể tiêu diệt được.

“Không thể tiếp tục như vậy.” Giang Tập nhìn Triệu Ly Nông: “Thời gian và đạn dược có hạn, không thể kéo dài mãi ở đây, càng kéo dài, động tĩnh càng lớn, sẽ khiến cho các động thực vật dị biến khác trên đảo dị động.”

Mặc dù máy bay bị phá hủy, không còn giới hạn sáu tiếng, nhưng chip mô phỏng tín hiệu sinh học cũng bị hạn chế, một khi vượt quá thời gian, năng lượng bức xạ trong khu vực có thực vật dị biến cấp S cũng đủ cho bọn họ chết vô số lần.

Triệu Ly Nông liếc mắt xem thời gian, bọn họ đã vào đây gần bốn mươi phút.

“Chúng ta cách trung tâm bao xa?” Cô hỏi

Diệp Trường Minh ở phía trước chặt đứt dây leo ném đi, hồi đáp: “Nếu hiện tại đi qua, tất cả đều thuận lợi, thì ước chừng cỡ nửa giờ.”

Trong nửa giờ này, cũng cần đảm bảo không có thực vật dị biến phiền toái nào khác xuất hiện.

Nhưng bây giờ ở phía sau vẫn có một đàn khỉ dị biến không ngừng tiến tới, đã sớm vượt qua con số 300, tuyệt đối là một đàn lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến nửa giờ, cho dù tăng gấp đôi, cũng khó hoàn toàn đối phó xong với bọn chúng trong một tiếng đồng hồ.

“Đội trưởng.” Chỉ Minh Nguyệt quay đầu lại: “Chúng tôi lưu lại ngăn cản những con khỉ dị biến này, các người đi vào trước đi.”

Đàn khỉ này số lượng quá nhiều, có khả năng kinh động những loài thực vật dị biến khác.

Diệp Trường Minh đảo qua tất cả những người có mặt, cuối cùng ra lệnh cho sáu người luôn bao gồm Chi Minh Nguyệt, Côn Nhạc và Điền Tề Tiếu ở lại, những người khác xông ra phân tán sự chú ý của đàn khỉ dị biến.

Những người còn lại chạy tán loạn tứ phía, dẫn đàn khỉ dị biến đuổi giết, không lâu lắm có một nơi trở nên tương đối yếu ớt, Diệp Trường Minh lập tức kêu những người khác xông tới hướng đó.

“Lão tử ở đây!” Côn Nhạc vẫn như cũ đứng tại chỗ, hai tay cầm súng trường, điên cuồng bắn, kêu to, hấp dẫn sự chú ý của đám khỉ dị biến xung quanh.

Đằng sau anh ta là Điền Tề Tiếu, người điều khiển máy bay không người lái di chuyển giữa các cành cây và dây leo để tấn công.

Trong loại rừng cây mọc um tùm quá mức tươi tốt này, Điền Tề Tiếu phải duy trì mức độ tập trung cao độ, để máy bay không người lái bị đâm nổ.

Hà Nguyệt Sinh và Tả Hoa ở phía trước phụ trách dọn dẹp những dây leo màu xanh lục do đàn khỉ dị biến phóng ra, những dây leo này không giống với dây leo của Đồng Đồng, ngoại trừ những chiếc lá có đỉnh sắc bén như mũi tên, bản thân dây leo đều xanh bóng nhẵn nhụi, không thể thay đổi.

“Đi thôi!”

Cả hai thành công đột phá điểm yếu, đứng lại hai bên trái phải, ngăn cách ở chỗ này, đợi Diệp Trường Minh dẫn đám người Triệu Ly Nông đi qua, sau đó vừa đánh vừa rút lui, dưới sự che chở của máy bay không người lái của Điền Tề Tiếu, cuối cùng cũng trốn thoát thành công, đuổi kịp đội ngũ phía trước.

Mà sáu bóng người lưu lại thì bị đàn khỉ nhấn chìm trong rừng cây, chỉ có thể nghe thấy tiếng súng nổ truyền tới, nhưng khi đám người Triệu Ly Nông càng đi càng xa, tiếng súng cũng dần yếu đi cho đến khi không còn nghe thấy nữa.



Khi đến là hai nhánh Dị sát đội, còn chưa tiến vào trung tâm của Uyên đảo, lại chỉ còn lại mười một người tiếp tục lên đường.

Con đường phía sau so với Diệp Trường Minh tưởng tượng còn gian nan hơn, càng gần trung tâm Uyên đảo, cây cỏ càng rậm rạp, chen chúc nhau, cơ hồ không có chỗ đặt chân.

Điều quan trọng nhất là những thực vật này là vì tranh cướp lãnh địa và ánh mặt trời, trên cành đã tiến hóa ra đủ các thứ, không chỉ chống lại sự sinh trưởng và chiếm dụng không gian của những thực vật khác gần đó, mà cũng khiến cho tốc độ tiến lên của bọn họ không thể không chậm lại.

Bố Dong và Trương Á Lập lao lên phía trước, bởi vì tốc độ quá nhanh, không kịp né tránh, đồng phục tác chiến của bọn họ đã tạo ra nhiều vết cắt nhỏ, lớp da bên trong cũng bị trầy xước, máu tươi phun ra. Tuy nhiên, do tác dụng của kim gen, các vết thương hồi phục nhanh chóng.

Như thế đã qua mười phút sau, Diệp Trường Minh gọi hai người lại, yêu cầu họ che chở cho Triệu Ly Nông ở giữa, anh tiến lên phía trước, cầm đao mở đường cho mọi người.

Trên đường đi, cành lá cây và cỏ dại rơi xuống đất, lối đi nhỏ hẹp mới trống trong rừng là để họ đi qua.

Lúc đang đi tới thì phía trước thì có một tòa nhà bỏ hoang đổ sập chắn ngang, cho nên bọn họ chỉ có thể tránh đi. Khi cúi đầu có thể nhìn thấy nhựa đường nát vụn trộn lẫn với đất, có thể mơ hồ đoán được nơi đây từng có một con đường.

“A!”

Trên đường đi, Ngụy Lệ đột nhiên hô lên.

“Sao vậy?” Đỗ Bán Mai vốn dẫn cô ấy chạy, nhưng nghe thấy âm thanh thì bước chân chậm lại.

Ngụy Lệ xua tay, không muốn trễ nải hành trình: “Không sao, chỉ là bị trầy xước thôi.”

Kết quả là khi cô ấy vừa giơ tay lên, Đỗ Bán Mai đã thấy cánh tay của cô ấy bị rạch ra, máu chảy đầm đìa.

Đỗ Bán Mai theo bản năng dừng lại: “Vết thương của em cần lập tức xử lý.”

Mọi người trước sau đều dừng lại, Đỗ Bán Mai từ trong người lấy ra một cây kéo y tế, cắt mở ống tay áo của Ngụy Lệ, để lộ ra một vết thương dài mảnh trên cánh tay, bên trong còn cắm thêm vài chiếc gai nữa, có thể thấy gần nửa đoạn.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Trường Minh quay đầu lại hỏi.

Đỗ Bán Mai lấy cái kẹp từ trong túi ra, rút ra một chiếc gai nhọn dài ít nhất bằng ngón tay từ bên trong vết thương của Ngụy Lệ: “Em ấy bị trầy xước.”

Ngụy Lệ không dám kêu to, chỉ có thể kìm nén tiếng th ở dốc.

Diệp Trường Minh cau mày, anh đi ở trước nhất, có thể nhìn rõ phạm vi thực vật và bụi cây bị chặt, chỉ cần Đỗ Bán Mai không lệch khỏi vị trí của mình, Ngụy Lệ sẽ không bị thương.

Đỗ Bán Mai đã rút ra ba chiếc gai đẫm máu từ cánh tay của Ngụy Lệ, không giống như Dị sát đội mặc đồng phục tác chiến, quần áo cô ấy mặc không có bất kỳ năng lực phòng hộ nào, vì vậy thương thế kia không nhẹ.

“Chỉ cần phun nhân tố tăng trưởng thôi.” Ngụy Lệ nhe răng nói.

Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn mấy cái gai nhọn dính máu rơi trên mặt đất, quay đầu nhìn lại, sau một khoảng cách, cô mơ hồ nhìn thấy một cành cây đột ngột nhô ra, phía trước có một giọt máu nhỏ xuống, rơi xuống mặt đất.

Diệp Trường Minh nhìn theo ánh mắt của cô: “Lúc đi ngang qua, tôi đã chặt những cành cây kia rồi.”

Triệu Ly Nông quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, đồng thời buột miệng nói: “Thực vật dị biến.”

Thực vật dị biến mới sẽ nhanh chóng sinh trưởng ra cành lần nữa.

“Mọi người, lập tức rời đi!” Diệp Trường Minh trầm giọng nói.

Nơi này không thích hợp để ở lâu dài.

Tuy nhiên, vẫn là chậm một bước.

——Dường như có cái gì đó đã bị kinh động.

Cành cây bụi rậm xung quanh đột nhiên đung đưa, không có gió, con đường vốn vừa mới mở ra đột nhiên bị bao vây.

Vô số lá chét màu xanh hình bầu dục hẹp, dài, mọc đối nhau thò ra ngoài, ở hai bên gân giữa của lá chét có mọc gai hình móc câu, chưa kể thân và cành cũng bao phủ gai dày đặc.

Chính bọn chúng đã xước cánh tay của Ngụy Lệ.

“Đây là Lưỡng diện châm* họ Cửu lý hương.”

*Lưỡng diện châm: tên tiếng Hán của cây sưng

Cây lưỡng điện châm (cây sưng)

Ngay khi ở khoảng cách gần, Triệu Ly Nông đã có thể nhìn rõ ràng, lập tức nhận ra loài thực vật này với những chiếc gai ở hai mặt trước và sau của chiếc lá.

Tiêu lá tre cũng cùng họ Cửu lý hương, cũng có gai trên lá nhưng hai loại này rất dễ phân biệt, cây Lưỡng diện châm không có lá cánh, nhưng cô rất ngạc nhiên không biết ở Uyên đảo lại có cây Lưỡng diện châm.

Do môi trường địa lý của Uyên đảo nên ít có Lưỡng diện châm.

“Trước đây, một nghiên cứu viên đã mang lá Lưỡng diện châm đ ến Uyên đảo và trồng chúng.” Giang Tập bên cạnh cô giống như biết được sự nghi ngờ của Triệu Ly Nông, giải thích: “Anh nhớ tới bởi vì do hoàn cảnh môi trường không thích hợp đã chết hơn phân nửa.”

Xem ra, gốc cây này là gốc Lưỡng diện châm sống sót năm đó, cũng phát sinh rất nhiều dị biến.

Những người trong đội số 0 theo bản năng cảm nhận được cảm giác ngột ngạt.

“Bang!”

Tả Hoa đã không nhịn được, nổ súng bắt trúng một cành lá Lưỡng diện châm.

Đạn dược của Tả Hoa có thể giế t chết thực vật dị biến cấp A, mà những cây Lưỡng diện châm này ngoại trừ cành bị bắn gãy vẫn chưa từng dừng lại.

Cây Lưỡng diện châm dị biến này thật sự là cấp S!

Có lẽ Diệp Trường Minh đã vô tình cắt đứt cành cây Lưỡng diện châm, đánh thức thực vật dị biến, hoặc có thể cành cây Lưỡng diện châm đã thức tỉnh sau khi nếm máu của Ngụy Lệ, tóm lại, mọi người lại bị vây nhốt.

Cả một vùng trời vang lên tiếng cành cây gãy răng rắc, những cành lá Lưỡng diện châm không ngừng tiến lại gần, những cành lá khác cản đường đều bị chúng bẻ gãy, những chiếc lá xanh mượt như nhung phản chiếu ánh nắng, gai nhọn ở giữa gân lá lại lóe lên ánh sáng lạnh.

Bọn chúng tiếp tục xúm lại và quấn chặt, một lúc sau, hai “bức tường châm” hiện ra, đè ép vào chính giữa.

Mọi người tăng tốc và lao về phía trước, cố gắng thoát khỏi phạm vi của “bức tường châm” trước.

Chỉ là thực vật dị biến cấp A trở lên chiếm cứ phạm vi quá rộng, chưa bao giờ trốn thoát khỏi phạm vi công kích của Lưỡng diện châm, thậm chí hai bên hình thành “bức tường châm” cũng không ngừng bành trướng về phía trước, nhanh chóng thu hẹp con đường thành một con đường mòn chỉ có thể một người đi qua, thậm chí còn tiếp tục co rút lại.

Có thể nghe thấy tiếng cành lá xào xạc không ngừng, cảm giác khủng hoảng bao trùm xung quanh mọi người.

Thấy rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người sẽ bị “bức tường châm” đâm xuyên qua và nghiền nát thành thịt nát, bước chân của Diệp Trường Minh hơi chậm lại, dùng thanh đao cắt mở “bức tường châm” đang thu hẹp trước mặt mình, những chiếc gai hai bên đã bị tách ra, nhưng phía sau bức tường lại có những chiếc gai mới.

Không ai biết “bức tường châm” dày bao nhiêu, tất cả những gì họ biết là bất kể nó bị cắt bao nhiêu: “bức tường châm” dường như không bao giờ bị cắt qua, thậm chí còn đang áp sát.

Tả Hoa ném một cây côn sắt quân dụng ra, nỗ lực chống đỡ “bức tường châm” đang chen chúc ở hai bên đường, để tạo ra một khoảng trống nhỏ để di chuyển, đáng tiếc, sức mạnh của “bức tường châm” không yếu hơn cơ quan tường đá, cây côn sắt liên tục bị uốn cong dưới tác dụng của lực, con đường do đội trưởng mở ra miễn cưỡng chỉ vừa đủ cho một người.

“Em đến đây.”

Diệp Trường Minh nghiêng người, đồng tử nheo lại, đao xoay quanh cổ tay, chém đứt một mảng lớn “bức tường châm” bên cạnh, vươn tay kéo Triệu Ly Nông từ phía sau.

Rốt cuộc: “bức tường châm” không phải là một vật thể chết cứng ngắc, mà là một loài thực vật dị biến có sinh mệnh.

Khi anh mạnh mẽ cắt bỏ một phần lớn của “bức tường châm”, những cái gai ban đầu được quấn vào nhau đột nhiên di chuyển, một cành lá đột nhiên nhô ra khỏi bức tường, mạnh mẽ hướng về phía Triệu Ly Nông.

Diệp Trường Minh đem người kéo đến bên cạnh, giơ tay lên bảo vệ đầu của Triệu Ly Nông, cánh tay không mảnh vải che chắn của anh bị kim sắc dày đặc đâm vào, máu tươi chảy đầm đìa.

Nó giống như một tín hiệu, những cành Lưỡng diện châm trên “bức tường châm” lần lượt lao tới, vươn dài bất ngờ tấn công mọi người, không ai biết một cây Lưỡng diện châm sẽ đột ngột xuất hiện ở đâu, trong khoảnh khắc, một nhóm người trên người có mang súng bắt đầu tấn công.

Diệp Trường Minh mặt không cảm xúc chặt đứt hai cành của cây Lưỡng diện châm, hỏi: “Có bao nhiêu lựu đạn?”

“Còn có khoảng hai mươi quả.” Hoàng Thiên nói, mang theo một cái túi trang bị lớn.

“Tôi cũng còn năm quả.” Đỗ Bán Mai hét lên.

Chiếc hộp trên vai Đổng Hưng đã rơi xuống đất từ lâu, Đổng Hưng dùng súng trong tay bắn vào cành cây Lưỡng diện châm đang đến gần: “Đội trưởng, em có sáu quả.”

Những người còn lại không có nhiều hơn năm quả.

“Hoàng Thiên, ném cho tôi mười quả.” Diệp Trường Minh nói.

Hoàng Thiên ngay lập tức lấy từ trong ba lô ra một hộp chứa đầy lựu đạn, cố gắng tiếp cận phía trước, sau đó ném chiếc hộp về phía Diệp Trường Minh, trong quá trình này, Hoàng Thiên đã bị lá Lưỡng diện châm đâm vào ngực và xương sườn, nhưng Hoàng Thiên đã không dừng lại, cắn răng ổn định cánh tay, ném hộp chứa lựu đạn tới.

Diệp Trường Minh tiếp lấy cái hộp, mở ra lấy ra hai quả, sau đó nhét cái hộp vào trong ngực Triệu Ly Nông: “Cầm giúp tôi.”

Cái hộp không nhẹ, Triệu Ly Nông hai tay cầm lấy liền cảm thấy trì xuống, sau đó ôm chặt lấy cái hộp.

Diệp Trường Minh dùng đao chém mở “bức tường châm” bao quanh, trong nháy mắt tháo khóa ra, ném một quả lựu đạn vào.

“Oành!”

Một tiếng nổ nặng nề đột nhiên phát ra từ “bức tường châm” phía trước.

Dựa vào quả lựu đạn, phía trước đã bị nổ tung ở khoảng cách 100 mét.

“Theo sát!” Diệp Trường Minh dẫn Triệu Ly Nông đi trước một bước, còn chưa tới gần “bức tường châm”, anh lại ném một quả lựu đạn, tạo ra kẽ hở để bọn họ tiến lên.

Từng quả từng quả một, cho đến khi anh xoay người, lấy ra hai quả lựu đạn cuối cùng từ chiếc hộp trong tay Triệu Ly Nông.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, nó có thể nổ tung không?” Triệu Ly Nông lo lắng hỏi anh.

Bức tường Lưỡng diện châm hình thành dường như dài vô tận, thực vật dị biến cấp S không dễ đối phó, e rằng dùng lượng lựu đạn này cũng không đối phó được.

Triệu Ly Nông thật sự muốn có thể chiếm lấy ý thức của thực vật dị biến đẳng cấp cao, giống như mình đã từng làm trong thế giới rừng cây lúc trước, cuối cùng có thể điều khiển bọn chúng để thực vật dị biến ngừng tấn công.

Nhưng cố tình đến bây giờ cô vẫn không cảm thấy gì.

Lần tiêm thuốc loãng này ở nồng độ cao hơn, không chỉ khiến giọng nói văng vẳng bên tai Triệu Ly Nông biến mất, mà còn khiến cô hoàn toàn không thể phát sinh thần giao cách cảm với loài thực vật dị biến.

“Nơi này cách nơi em muốn đến không xa.” Diệp Trường Minh dự định lết cũng phải lết đến phòng thí nghiệm hạt nhân của Uyên đảo, anh muốn đưa Triệu Ly Nông đến nơi cô muốn đến.

Lưỡng diện châm dị biến cấp S mạnh hơn liễu rũ dị biến ở Căn cứ số tám, hơn nữa phạm vi công kích không ngừng thu hẹp lại, không gian di chuyển của mọi người đều thu hẹp, không có cách nào trốn thoát, cho nên bọn họ chỉ có thể cầm cự trước.

“Ầm!”

Với một tiếng nổ mạnh vang lên, Hà Nguyệt Sinh cuối cùng cũng hưng phấn nói xuyên qua bụi lá nát bét: “Tiểu Triệu, phòng thí nghiệm Uyên đảo ở đây! Nó ở ngay phía trước!”

Triệu Ly Nông nheo mắt, cố gắng nhìn cách đó không xa trong làn khói xám, quả nhiên mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa nhà màu trắng.

Nhưng vào lúc này, mấy viên lựu đạn công kích lại để cho dị biến Lưỡng diện châm châm càng thêm cuồng nộ, kim tường co rút lại càng nhanh.

Diệp Trường Minh một lần nữa điều chỉnh thứ tự của đội khi “bức tường châm” vẫn chưa hoàn toàn hồi phục siết chặt, Nghiêm Tĩnh Thủy, Hà Nguyệt Sinh, Kỷ lão, Đổng Hưng và Ngụy Lệ bị đẩy lên phía trước.

Một số người đã tận dụng tình hình để thoát ra khỏi vòng vây của “bức tường châm” tiếp cận tòa nhà màu trắng.

Năm tháng trôi qua đi, các tòa nhà khác trên Uyên đảo đã sụp đổ, hóa thành một phần của đất, nhưng do vật liệu xây dựng đặc biệt của trung tâm thí nghiệm, các tòa nhà hoàn chỉnh vẫn có thể được bảo tồn hơn một nửa.

Đỗ Bán Mai đưa tay tóm lấy Tả Hoa đang ở phía sau, ngay khi Tả Hoa ra khỏi “bức tường châm”, mọi người đều cảm thấy một cảm giác ngột ngạt và ớn lạnh.

—— Lưỡng diện châm dị biến cấp S này hoàn toàn tức giận.

“Lối vào ở đó!” Hà Nguyệt Sinh tìm thấy cánh cửa dẫn đến lối vào của Trung tâm Thí nghiệm từ giữa những tòa nhà đã sụp đổ một nửa.

“Tôi có thể không có cách nào cùng em đi tìm bức tường hoa kia.” Ánh mắt của Diệp Trường Minh rơi vào túi áo bên phải của Triệu Ly Nông, giơ đao lên chặn Lưỡng diện châm đuổi theo.

Những chiếc gai sắc nhọn trên gân lá xanh hình bầu dục dài và hẹp đâm vào mặt đao, phát ra tiếng “Keng”, khi Diệp Trường Minh di chuyển thanh đao, âm thanh cào của lưỡi câu cào vào mặt đao nghe đinh tai nhức óc.

Diệp Trường Minh nhìn chằm chằm thật sâu vào Triệu Ly Nông một hồi, mở lòng bàn tay của cô ra, trên lòng bàn tay vẽ vài nét qua loa: “Bức tường hoa ở gần đây.”

Anh nói cho cô nghe những dấu hiệu địa hình gồ ghề mà anh thoáng thấy khi đi ngang qua.

Còn những chuyện khác, không nhắc lại nữa.

Diệp Trường Minh chỉ đẩy cô về phía trước: “Em đi vào trước đi, Hà Nguyệt Sinh đã từng tới nơi này, cậu ta hẳn là biết đường đi.”

Lưỡng diện châm dị biến cấp S này sẽ không dễ dàng buông tay, bọn họ phải ở bên ngoài, ngăn cản, hấp dẫn sự chú ý của nó.

“Tiểu Triệu!” Hà Nguyệt Sinh ấn cửa để người khác vào trước, gọi Triệu Ly Nông ở phía sau.

Triệu Ly Nông quay đầu lại nhìn Diệp Trường Minh: “Tôi cầm USB thì liền đi ra.”

“Đừng lo lắng cho chúng tôi.” Diệp Trường Minh đột nhiên cười với cô, khuôn mặt thường ngày nghiêm nghị lại dịu dàng đến không ngờ: “Làm chuyện em muốn làm đi.”

Triệu Ly Nông xoay người chạy về phía Hà Nguyệt Sinh, gió thổi ngang qua tai, trái tim cô dần ổn định lại, cô chỉ có một mục tiêu, tìm chiếc USB của giáo sư và tìm ra cách điều chế huyết thanh.

Cô có linh cảm rằng có lẽ sự thật nằm trong đó.



“Rầm!”

Khi cánh cửa nặng nề đóng lại, đôi mắt của một vài người bước vào đột nhiên chìm vào bóng tối.

“Lạch cạch.”

Một tiếng bật lửa vang lên trong bóng tối, gương mặt Ngụy Lệ hiện ra sau ngọn lửa, vui mừng nói: “Tôi có mang theo một chiếc bật lửa.”

Một chùm đèn pin sáng khác được bật lên, chiếu sáng ngọn lửa hoàn toàn không nổi bật.

Đổng Hưng vác trên vai một hộp dụng cụ, một tay cầm đèn pin: “Tôi có cái này.”

Triệu Ly Nông bật chức năng chiếu sáng trên quang não, nó không đặc biệt sáng nhưng cũng đủ để soi sáng con đường dưới chân.

“Tôi nhớ ở đây có thiết bị cung cấp năng lượng khẩn cấp, nếu nó không bị hỏng thì vẫn có thể sử dụng được.” Giang Tây chống gậy nói, đi đến bức tường bên cạnh, chạm vào công tắc, nhấn vài lần, phát hiện không có tác dụng.

“Nửa tòa nhà này đã sụp đổ, thiết bị có lẽ đã hỏng.” Hà Nguyệt Sinh đi ở phía trước và dẫn họ vào. “Còn một khoảng cách để đến nơi đặt khoang đông lạnh, chúng ta phải nhanh chóng đến đó.”

Phạm vi của trung tâm thí nghiệm cũng không nhỏ, đầu tiên bọn họ đi qua một con đường hoàn toàn tối đen, sau đó đi vòng qua căn nhà đầu tiên, cuối cùng trước mắt cũng sáng lên.

“Bên kia là chính là phòng thí nghiệm hạt nhân.” Giang Tập chỉ vào tòa nhà hình tròn lớn nhất, trong mắt hiện lên hoài niệm, ông ta đã lâu không tới nơi này, còn tưởng rằng trong trí nhớ phòng thí nghiệm hạt nhân đã sớm mơ hồ, không nghĩ tới có thể nhớ tới ngay lập tức.

Triệu Ly Nông nhìn tòa nhà xa lạ, cô chưa bao giờ có ký ức về Uyên đảo.

Khi Hà Nguyệt Sinh và những người khác đi vòng qua bức tường bị phá vỡ, đi về phía tòa nhà hình tròn lớn nhất, cô không thể không quay đầu nhìn lại, cô có thể nhìn thấy rõ ràng Lưỡng diện châm xoắn trên bầu trời ở phía xa, không biết mấy người Diệp đội trưởng thế nào rồi?

“Đi thôi.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhắc nhở Triệu Ly Nông.

Có nhiều loại rêu và cỏ dại mọc trên những bức tường đổ nát ở giữa, Nghiêm Tĩnh Thủy sợ rằng trong trường hợp bất ngờ sẽ xuất hiện những loài thực vật dị biến, cho nên càng thêm thận trọng.

Cửa của phòng thí nghiệm hạt nhân đã bị phá hủy, bọn họ đứng bên ngoài nhìn vào, trong bóng tối, tựa hồ có một con quái vật đang há to mồm im lặng chờ đợi con mồi lao vào lưới.

“Cộc cộc–”

Hà Nguyệt Sinh không chút do dự bước vào, Ngụy Lệ nhìn thấy cũng nhanh chóng đuổi theo sau, Triệu Ly Nông một tay đỡ Giang Tập bước vào tòa nhà thí nghiệm xa lạ này.

Giang Tập nhấn công tắc trên tường một lần nữa, lần này, đèn trong sảnh và hành lang lần lượt bật sáng, cả tòa nhà dường như cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

“Tôi vừa mới nói, nơi này có nguồn năng lượng khẩn cấp, có thể dùng rất lâu.” Giang Tập tóc trắng bởi vì một đường bôn ba mà rối tung, nhưng lúc này trên mặt lại lộ ra một nụ cười hoài niệm.

Sau khi Hà Nguyệt Sinh nhìn xung quanh, cậu chỉ vào trong.

Giang Tập biết rất ít về tầng hầm của phòng thí nghiệm.

Khi Uyên đảo thành lập phòng thí nghiệm hạt nhân, theo lý không thể nào xây dựng được phòng thí nghiệm dưới lòng đất, bởi vì đây là một hòn đảo, có người nói trong ấn tượng của tất cả các nghiên cứu viên đều là phòng thí nghiệm ở phía trên.

“Lần đó tôi không biết mật khẩu.” Hà Nguyệt Sinh dẫn mấy người đến thang máy ở góc đại sảnh: “Cho nên tôi dùng một số thủ đoạn khác thường.”

Ngụy Lệ thăm dò vào thang máy, thấy toàn bộ tầng đã biến mất, chỉ còn lại một cái hố đen kịt.

“Trừ phi phá tầng thang máy mới đi xuống được.” Hà Nguyệt Sinh ho khan một tiếng giải thích, trong bản thảo chỉ nói đối tượng thí nghiệm số 0 ở trong tầng hầm phòng thí nghiệm, lại không viết mật khẩu thang máy, cho nên cậu chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực.

Năm đó, Diệp Trường Minh đang ở trong phòng tài liệu tầng trên, may mắn là cửa ra vào và cửa sổ của phòng thí nghiệm đều được cách âm tốt nên không bị phát hiện.

“Đi xuống đi.” Triệu Ly Nông nói.

Hà Nguyệt Sinh nghe vậy, cậu liền chộp lấy Ngụy Lệ, người vẫn đang ló đầu nhìn xuống, trực tiếp nhảy xuống, Triệu Ly Nông được Nghiêm Tĩnh Thủy dẫn theo, Đổng Hưng một tay mang Giang Tập nhảy xuống.

Chân mấy người vừa đáp xuống đất, bọn họ đi về phía trước vài bước, đèn tự động bật sáng, ánh sáng mạnh đến chói mắt.

Ngoại trừ Hà Nguyệt Sinh có kinh nghiệm nheo mắt trước, những người khác đều vô thức đưa tay lên che mắt.

Trái ngược với tưởng tượng của bọn họ, tầng hầm phòng thí nghiệm rất lớn, không chỉ có một gian phòng, hai bên còn có các loại gian phòng, trên cửa còn mơ hồ có mấy chữ, ở giữa có một cầu thang kim loại màu vàng hướng xuống dưới.

“Từ nơi này đi xuống đi, trong cùng chính giữa là nơi tôi tìm được cậu.” Hà Nguyệt Sinh chỉ cầu thang.

Ngụy Lệ chịu không nổi nữa, vội vàng chạy tới, đang định đi xuống cầu thang, còn chưa đi xuống đột nhiên dừng lại, chậm rãi lùi lại.

“Làm sao vậy?” Hà Nguyệt Sinh tiến lên hỏi, cúi đầu nhìn xuống, lập tức chửi bậy.

Chỉ thấy khu vực vốn trống trải phía dưới, giờ khắc này là mấy chục quái vật hình người.

Nói chính xác hơn, hẳn là con người bị thực vật dị biến ký sinh, quấn lấy khung xương chính là rễ, cành, lá của các loại thực vật dị biến, thậm chí có nhánh mọc ra từ đại não phía trên, có quái vật khom lưng ngồi chồm hổm trên mặt đất, động tác tư thái đều giống như động vật.

Triệu Ly Nông ngẩng đầu: “Phía trên còn có.”

Nền móng bên trên có một ít quái vật hình người bò lổm ngổm, mặc dù thực vật dị biến từ tay chân chui ra, leo lên trần nhà, nhưng hình dạng của chúng lại giống thằn lằn hơn.

“Những thứ này phần lớn là thực vật trộn lẫn gen động vật chiếm giữ thân thể.” Giang Tập đoán.

“Lúc trước tôi tới đây, nơi này không có những thứ này.” Hà Nguyệt Sinh nghiến răng nói, thật vất vả mới đến được đây, vẫn là có trở ngại.

“Bởi vì tầng thang máy hỏng.” Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ lên trên: “Cho nên bọn chúng mới có cơ hội đi vào.”

Đổng Hưng lấy từ trong túi ra quả pháo sáng, dùng sức ném nó về phía góc dưới, cố gắng thu hút sự chú ý của bọn chúng, nhưng những con quái vật hình người chỉ quay đầu lại nhìn, sau đó mất hứng thú, trước sau vẫn nán lại ở giữa cánh cửa trước.

“Bọn chúng sẽ không tấn công con người chứ?” Ngụy Lệ hỏi với hy vọng mong manh.

Nghiêm Tĩnh Thủy đưa mắt đảo qua nước miếng chảy ra giữa hàm răng sắc nhọn của những quái vật hình người đó: “Chị cảm thấy có khả năng đó sao?”

“Không có khả năng.” Ngụy Lệ lắc đầu, hiển nhiên cảm thấy mình quá lạc quan.

Hà Nguyệt Sinh nói: “Cửa phòng thí nghiệm đó vẫn đóng, bên trong hẳn không có gì khác.”

Cậu báo một dãy số rồi nói với Triệu Ly Nông: “Mật khẩu của cánh cửa này giống với mật khẩu của chiếc hộp bản thảo, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cậu vào trước đi.”

Vài người ngập ngừng thăm dò đi xuống cầu thang màu vàng, ban đầu quái vật phía dưới chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ, khi bọn họ xuống cầu thang, tiến đến cánh cửa ở giữa, quái vật bất ngờ phát động công kích.

“Mẹ kiếp mẹ kiếp!” Ngụy Lệ nhìn những con quái vật không chậm hơn Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh này, vội vàng móc Tiểu hoàng kê từ trong túi ra: “Tiểu Lệ, cắn chúng đi!”

Đổng Hưng dùng chiếc hộp trên vai đập vào quái vật hình người đang đến gần: “Kỷ lão, nghiên cứu viên Tiểu Triệu, đến đây!”

Anh ta mở đường phía trước, Hà Nguyệt Sinh và Nghiêm Tĩnh Thủy ở hai bên trái phải chặn những con quái vật hình người khác đang đuổi theo.

Tiểu Lệ đã phồng lên rất nhiều, cao hơn con người, nỗ lực cắn mổ quái vật, nhưng những con quái vật hình người này linh hoạt hơn nhiều so với chuột dị biến, thậm chí một con quái vật hình người nằm trên trần nhà nhảy xuống, cào vào lưng khiến nó bị thương.

“Chíp!”

Tiểu hoàng kê đập cánh và hạ gục một con quái vật hình người, nó lắc lư dữ dội, cố gắng hất con quái vật hình người trên lưng xuống nhưng vô ích.

Ngụy Lệ rút súng ra, hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào Tiểu hoàng kê một lúc lâu, cuối cùng đã nổ một phát súng!

“Bang!”

Bắn trúng vào cánh tay của con quái vật hình người trên lưng Tiểu hoàng kê.

Tin tốt là con quái vật hình người này không còn làm hại Tiểu hoàng kê nữa.

Tin xấu là nó đang đi về phía Ngụy Lệ.

Lòng bàn tay Ngụy Lệ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng thầm niệm khẩu quyết mà mẹ dạy khi bắn súng, bắn vào con quái vật hình người. Đáng tiếc vì quá căng thẳng, cho nên căn bản không thấy rõ bóng dáng của con quái vật đang lao tới.

Viên đạn bắn đi ra ngoài, trượt mất tiêu.

Khoảnh khắc tiếp theo, con quái vật đã đến gần, hất văng khẩu súng của cô ấy bằng một móng vuốt, rồi đâm tới cái cổ của Ngụy Lệ.

“Cẩn thận!”

Nghiêm Tĩnh Thủy chạy tới, kéo cô ấy ra sau, đá ngược khẩu súng trên mặt đất, tay kia nhắm súng vào đầu con quái vật hình người.

Tuy nhiên, đầu của con quái vật hình người đã bị hút ra từ lâu, ngoại trừ trì hoãn sự công kích của nó, căn bản không có cách nào giế t chết nó.

Ở phía bên kia, Đổng Hưng dẫn Triệu Ly Nông và Kỷ lão đến cửa phòng ở giữa.

Triệu Ly Nông nhanh chóng nhập mật khẩu, cánh cửa mở ra ngay lập tức.

Đổng Hưng dẫn Kỷ lão vào, Triệu Ly Nông đi theo vào, anh ta ấn cửa và hét với Ngụy Lệ đang cúi xuống nhặt súng bên ngoài: “Ngụy Lệ, vào đi!”

Ngụy Lệ chạy tới, nhìn cô một chút, rồi lại quay đầu nhìn Hà Nguyệt Sinh và Nghiêm Tĩnh Thủy đang chiến đấu bên ngoài, còn có Tiểu hoàng kê đang cố gắng xua đuổi con quái vật hình người, cuối cùng cô ấy nhấc cái chân đã bước vào bước ra ngoài, lắc đầu: “Tôi sẽ ở lại đây để giúp đỡ, bắn hết đạn thì tôi lại vào.”

“Tiểu Triệu.”

Giang Tập ở phía sau đang gọi Triệu Ly Nông.

“Được, chị nhớ kỹ mật khẩu.” Triệu Ly Nông buông cửa ra, nhìn Ngụy Lệ biến mất ở ngoài cửa.

“Đây có phải là khoang đông lạnh không?” Giang Tập chống gậy, trong khi nhìn khoang đông lạnh bị hỏng ở giữa thì hỏi.

Phòng thí nghiệm này rộng khoảng 140 mét vuông, bên trong chất đầy các loại thiết bị, các thiết bị đều phủ một lớp bụi dày, lớp bụi trên khoang đông lạnh ở giữa lại mỏng hơn một chút, có lẽ là do Hà Nguyệt Sinh đã chạm vào trước đó.

Triệu Ly Nông nhanh chóng đi vòng quanh khoang, dừng lại ở góc dưới bên phải, quả nhiên, cô nhìn thấy bên dưới là một chiếc USB màu xanh đậm quen thuộc, cô vươn tay lấy nó, nhưng một lúc vẫn không lấy ra được.

Đổng Hưng đặt hộp công cụ trên vai xuống, dùng cả hai tay nâng một đầu của khoang đông lạnh lên để cô có thể lấy USB ra.

Triệu Ly Nông thành công lấy USB ra, ngẩng đầu lên và nói với Đổng Hưng: “Phiền anh xem có thể khôi phục tín hiệu ở đây không, tôi sẽ gửi nội dung của USB này đi.”

Ngay cả khi họ lấy được ổ flash USB, họ cũng không nhất định có thể sống sót thoát ra ngoài, biện pháp cuối cùng là gửi nội dung bên trong đi.

Đổng Hưng gật đầu: “Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”

Trước khi đến đây, anh ta đã có hiểu biết đại khái về nơi này, biết Uyên đảo vẫn còn sóng tín hiệu cũ, tất cả những gì anh ta phải làm là sửa chữa sóng hiệu này, kết nối với trạm tín hiệu cũ ở Căn cứ trung ương.

Đổng Hưng mở hộp dụng cụ, nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy một góc, bắt đầu kết nối lại tín hiệu.

“Ở đây có máy tính xách tay.” Giang Tập đi tới trước mặt bàn, thổi phủi bụi trên bàn, mở máy tính lên, phát hiện vẫn đang mở, cúi người nhìn ổ điện dưới bàn, kinh ngạc nói: “ Nó vẫn được kết nối với nguồn điện?”

“Máy tính của giáo sư?” Triệu Ly Nông cầm một chiếc USB đi tới và hỏi.

“Ừ.” Giang Tập nhập mật khẩu mở nguồn: “Vẫn là mật khẩu ban đầu của giáo sư.”

Không có gì trên giao diện máy tính, sạch sẽ như một máy tính mới.

“Muốn xem bên trong có gì không?” Giang Tập chỉ vào USB trong tay cô rồi hỏi.

Triệu Ly Nông gật đầu, cắm USB vào máy tính.

Giang Tập nhấp vào ổ USB, trong thư mục chỉ có hai tập con, một là video và một là thư mục khác, cả hai đều yêu cầu mật khẩu.

Ông ta đã nhập mấy lần, toàn bộ đều bị lỗi.

Giang Tập cau mày, thậm chí ông ta đã thử sử dụng mật khẩu vừa rồi để mở cửa, nhưng vẫn không giúp được gì.

“Sư huynh, để em thử xem.” Triệu Ly Nông nói, cô thử hai lần, cuối cùng nhớ ra một chuyện, nhập một dãy số, quả nhiên mở khóa thành công một tập con.

“Đây là mật khẩu gì?” Giang Tập hỏi cô.

“Thời điểm em học lớp chuyên ngành đầu tiên của giáo sư khi còn là sinh viên đại học.” Triệu Ly Nông trả lời.

Trước đây giáo sư luôn thích nhắc đến đôi mắt sắc bén của mình, vì vậy từ trong đám người nhìn trúng Triệu Ly Nông.

Giang Tập cười khổ: “Không biết giáo sư còn nhớ rõ lần đầu tiên anh gặp thầy khi còn là sinh viên đại học hay không.”

“Nhớ rõ.” Triệu Ly Nông nói: “Giáo sư nói qua, trí nhớ của thầy vẫn luôn rất tốt.”

Không ai trong số những người có thể đứng đầu trong lĩnh vực của bọn họ lại có trí nhớ kém.

Trong khi nói, Triệu Ly Nông đã nhấp vào video trong thư mục.

Hình ảnh trong nháy mắt thay đổi, trên màn hình lộ ra dáng vẻ của một ông lão nho nhã, quần áo giản dị, tóc bạc trắng, ánh mắt thoạt nhìn sắc bén, nhưng khi nhìn vào camera lại trở nên dịu dàng: “Tiểu Triệu, rốt cuộc trò cũng tỉnh rồi sao??”