Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 182: Văn kiện tuyệt mật




Edit & beta: Rya

Lửa của tòa nhà gen bên này vừa mới dập tắt, quân đội đã tiến vào điều tra nguyên nhân, bên kia lại có một tin tức từ Thượng nội thành truyền đến.

Giang Tập vừa mới làm kiểm tra xong, liền nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện, kéo cửa ra nhìn, thấy Dị sát đội đứng đầy bên ngoài: “Bọn họ làm sao đều tụ tập ở đây?”

Ngoài cửa, không chỉ có toàn bộ đội số 0 chạy tới, còn có Dị sát đội số 2, thủ vệ quân che kín bên ngoài, hành lang nối dài một mảnh trầm mặc.

“Đây là đang làm gì?” Giang Tập nhìn Diệp Trường Minh ngoài cửa: “Cậu nói cho tôi biết.”

Một cánh cửa bên cạnh từ bên trong mở ra, Triệu Ly Nông cầm trên tay hai lọ đường uống glucose, Diệp Trường Minh nhìn sang chỗ khác: “Có người sát hại nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên, quân khu sợ ngài xảy ra chuyện, cho nên cử người canh giữ bệnh viện.”

Giang Tập không có gậy, được bác sĩ và La Phiên Tuyết đỡ, ông ta nhắm mắt lại và chậm rãi nói: “Nói cho rõ ràng, nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên nào gặp chuyện?”

“Vài nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên còn chức vụ trong Viện nghiên cứu đều đã chết ở nhà.” Diệp Trường Minh nói thẳng.

La Phiên Tuyết đang cẩn thận đỡ Kỷ lão, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cái gì? Ai đã hạ thủ?”

“Giết nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên tạm giữ chức vụ, lại phá hủy tòa nhà gen, ý đồ là muốn giết tôi.” Giang Tập mặt trầm như nước: “Là người nào không muốn bộ xương già chúng tôi đến Viện nghiên cứu?”

“Cụ thể ngài có thể liên hệ quân khu.” Diệp Trường Minh nhìn Kỷ lão: “Hiện tại chúng tôi chỉ nhận được những tin tức này.”

“Kỷ lão, chúng ta vào phòng trước đi.” La Phiên Tuyết thận trọng nhìn xung quanh, sau đó nói với Diệp Trường Minh: “Diệp đội trưởng, nguy cơ tiềm ẩn trong bệnh viện cũng phải được loại trừ.”

“Yên tâm đi, chúng tôi đang điều tra, máy bay không người lái đã bay khắp nơi.” Côn Nhạc ở phía sau nói: “Ai tiến vào đều sẽ bị kiểm tra một lần, hai nhánh Dị sát đội đều đang canh giữ ở bên ngoài.”

Giang Tập được hộ tống vào một phòng bệnh cao cấp, Triệu Ly Nông đang dựa vào cánh cửa bên cạnh, không còn chút sức lực nào, cũng không trực tiếp đi theo, cúi đầu nhìn xuống hai lọ nước đường glucose mới xin được từ bác sĩ, đang chuẩn bị mở ra uống, phía trước có một bóng đen đi ngang qua, nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô ra khỏi hành lang.

Triệu Ly Nông bị kéo đến một góc của lối thoát hiểm, Diệp Trường Minh cố tình xoay ống kính camera giám sát phía trên, sau đó tắt công tắc.

Diệp Trường Minh cầm lấy hai lọ nước đường glucose từ trong tay cô, mở nắp đưa lại cho cô: “Uống trước đi.”

“Cám ơn.” Triệu Ly Nông ngẩng đầu uống mấy hớp nước bổ sung, quá ngọt, uống xong cô cũng vô thức nhíu mày.

Diệp Trường Minh lại đưa thêm một lọ, cô nhận lấy tiếp tục uống.

“Nghiêm Lưu Thâm nói trong phòng của mẹ em chỉ có chiếc xe lăn, cũng không tìm được người.” Diệp Trường Minh nhìn cô uống xong mới lên tiếng.

Triệu Ly Nông ném hai chai nước đường glucose rỗng trong tay vào thùng rác bên cạnh: “Vâng.”

Một lúc lâu sau, Triệu Ly Nông nói: “Chúng tôi không có quan hệ huyết thống.”

Diệp Trường Minh sửng sốt: “Triệu Phong Hòa?” Anh không nghĩ tới mức độ này.

Triệu Ly Nông gật đầu: “Đồng Đồng là người được Triệu Phong Hòa phái đến, trong tay của bà ta có thể nắm giữ công nghệ kỹ thuật tiên tiến hơn Căn cứ trung ương, thần giao cách cảm có thể là do bà ta đã làm gì với thân thể của tôi.”

Giống như kỹ thuật dị hóa thành công cơ thể của Đồng Đồng, Triệu Ly Nông nghi ngờ rằng cơ thể của mình cũng đã bị can thiệp.

Diệp Trường Minh trầm mặc một lát, hỏi: “Em về sau sẽ có di chứng gì?”

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Tạm thời không biết, sáng nay bà ta mới nói với tôi nhiều như vậy.”

“Triệu Hiền là nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên trình độ trung cấp.” Diệp Trường Minh nhớ tới tư liệu của Triệu Ly Nông: “Ông ấy còn ẩn giấu tài liệu cho Triệu Phong Hòa?”

“Triệu Hiền chỉ nhận nuôi bà ta.” Triệu Ly Nông chậm rãi nói: “Ông nội Triệu Phong Hòa chính là Triệu Khiên Minh…, anh hẳn là không biết…”

“Tôi biết.” Diệp Trường Minh nhìn vào mắt cô: “Tôi từng thấy cái tên này trên một phần văn kiện.”

Văn kiện này rất dày, góc trên bên phải có đóng dấu đỏ chữ “Tuyệt mật”, nhưng phần lớn đã bị bôi đen, trên đó chỉ còn lại thông tin của Triệu Khiên Minh, cùng với một đống danh hiệu trong ngành nông học khiến anh để lại ấn tượng sâu sắc.

“Triệu Khiên Minh dẫn dắt tổng cộng 27 nghiên cứu sinh, mười ba người tốt nghiệp thành công, đuổi học mười người và bốn người chưa tốt nghiệp.” Diệp Trường Minh nhớ tất cả mọi nội dung trên trang thông tin đó, ngoại trừ kinh nghiệm chức danh của Triệu Khiên Minh, một phần tư thông tin còn lại là tên của các nghiên cứu sinh.

Trái tim của Triệu Ly Nông bị lỡ một nhịp.

Bất quá, cái tên kia bị bôi đen.” Diệp Trường Minh nói thêm: “Tôi không nhìn ra tên gọi là gì.”

“Văn kiện kia đâu?” Triệu Ly Nông hỏi anh.

“Ở Uyên đảo.”

Diệp Trường Minh đã từng một mình vào Uyên đảo để mang ra một số tài liệu quan trọng ra ngoài, trên thực tế là anh che giấu tâm tư của mình, anh muốn cố gắng tìm tung tích của Đan Cẩm, sau khi vào một gian phòng chứa tài liệu, trong lúc lơ đãng đã làm đánh đổ phần văn kiện này, mới nhìn thấy được cái tên đó.



“Đội trưởng, camera giám sát ở lối thoát hiểm đã bị tắt.”

Đội trưởng của Dị sát đội số 2 là Diêu Nhượng nhận được tin tức từ bộ đàm, lập tức nhìn sang bên trái, không thấy Diệp Trường Minh, bước nhanh đến chỗ Điền Tề Tiếu: “Lối thoát hiểm ở tầng dưới, kiểm tra xem có chuyện gì đang xảy ra, camera giám sát bị tắt.”

Điền Tề Tiếu đang điều khiển máy bay không người ở bên ngoài dò xét từng tầng lầu, nghe vậy thì điều khiển một chiếc máy bay không người lái bên ngoài bức tường bệnh viện bay vào cửa sổ của lối đi thoát hiểm phía dưới.

Máy bay không người lái đang lơ lửng bên ngoài, ống kính đang nhắm vào cửa sổ.

Điền Tề Tiếu liếc nhìn xung quanh, thấy đội trưởng của anh ta và nghiên cứu viên Tiểu Triệu đang đứng đó: “Cái này …”

“Hai người bọn họ đang làm gì vậy?” Diêu Nhượng ló đầu nhìn hình ảnh trên màn hình của Điền Tề Tiếu, đưa tay nhấn nút loa ngoài: “Diệp đội trưởng, mời xoay camera giám sát lại, hiện tại là thời khắc mấu chốt.”

Diệp Trường Minh quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm máy bay không người lái ngoài cửa sổ, làm một động tác, Điền Tề Tiếu bên này lập tức điều khiển máy bay không người lái bay lên trên.

“Cậu đang làm gì vậy?” Diêu Nhượng cảnh cáo Điền Tề Tiếu: “Chúng ta đang thi hành nhiệm vụ!”

Người trong đội số 0 mắt điếc tai ngơ, Điền Tề Tiếu nói: “Tôi muốn đi kiểm tra những nơi khác, Diêu đội trưởng có thể phái người đến đó.”

Trong lối thoát hiểm dưới lầu, Diệp Trường Minh cúi đầu nhìn người có đôi môi tái nhợt ở trong góc: “Lên trên nghỉ ngơi đi.”

Triệu Ly Nông nắm lấy cánh tay của anh: “Anh không muốn hỏi tôi sao?”

Hỏi tại sao cô và Triệu Phong Hòa không phải quan hệ mẹ con, hỏi về Triệu Khiên Minh.

Diệp Trường Minh chỉ nói: “Đã đến lúc em nên nghỉ ngơi rồi, những chuyện khác suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Đưa người trở lại trên lầu, Diêu Nhượng trong hành lang mặt âm trầm như nước đi tới: “Diệp đội trưởng, thời khắc mấu chốt cậu không thể cản trở chúng tôi tuần tra.”

“Vừa rồi tôi có chuyện muốn bàn với nghiên cứu viên Triệu.” Diệp Trường Minh hộ tống Triệu Ly Nông vào phòng bên cạnh, nhìn cô nằm xuống, rồi gọi Chi Minh Nguyệt vào bảo vệ cô.

Anh đóng cửa phòng lại, hỏi Diêu Nhượng: “Nghiên cứu viên cao cấp bên kia thế nào?”

“Cũng đã phái Dị sát đội đến đó, sẽ tiêm kim gen theo từng đợt, chúng ta cũng sẽ tiêm, để phòng ngừa xảy ra sự cố.” Diêu Nhượng cầm súng nghiến răng nói: “Bên cạnh nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên có vệ sĩ riêng đã tiêm kim gen, lại vẫn xảy ra chuyện, nhất định không phải người bình thường.”

Diệp Trường Minh cúi đầu, quấn chặt băng gạc trong lòng bàn tay: “Tất cả đều chết vào rạng sáng sao*?”

* từ 0 đến 5 giờ sáng

“Bắt đầu, đến chín giờ sáng thì kết thúc.” Diêu Nhượng ngờ rằng chuyện này là do một nhóm người làm: “Từ đầu đến cuối không có báo động của nhà nào phát cả, mãi đến khi buổi trưa bảo mẫu đi gọi người ăn cơm thì phát hiện có gì đó bất thường”.

“Chú ý lỗ thông gió.” Sau khi Diệp Trường Minh nhắc nhở xong thì đẩy cửa bước vào phòng bệnh của Kỷ lão, Tả Hoa và Hoàng Thiên ở bên trong, còn có thêm hai đội viên đội số 2 canh gác.

Giang Tập ngẩng đầu nhìn thấy anh, nhíu mày: “Tiểu Triệu đâu?”

“Cô ấy đang nghỉ ngơi ở bên cạnh.”

Giang Tập chỉ chỉ giường phụ bên cạnh: “Để cô ấy tới đây nghỉ ngơi đi, ở đây an toàn.”

Diệp Trường Minh đáp: “Kỷ lão, khi tôi đi tới, cô ấy đã nằm nghỉ.”

“Vậy thì không cần quấy rầy cô ấy.” Giang Tập suy nghĩ một chút, nói với Diệp Trường Minh: “Cậu phái thêm mấy người đi bảo vệ Tiểu Triệu, là người của Dị sát đội.”

“Bên trong có người canh gác, bên ngoài cũng có.” Diệp Trường Minh lại nhìn Kỷ lão, ông ta quá mức coi trọng Triệu Ly Nông.

Nghiêm tổ trưởng cũng coi trọng Triệu Ly Nông, nhưng khi ông ta làm việc chưa bao giờ xem xét trạng thái và tâm trạng của cô.



“Sắp mưa sao?” Ngụy Lệ ôm gà con chạy ra ngoài, đi tới cửa chính của tòa nhà, ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời, lắc đầu đi vào: “May quá, mình có mang theo một chiếc ô.”

Cô đi thang máy đến phòng thí nghiệm của Triệu Ly Nông.

“Này, sao chỉ có một mình em thế?” Ngụy Lệ đi vào và nhìn thấy Nghiêm Tĩnh Thủy: “Tiểu Triệu đâu? Tại sao Hà Nguyệt Sinh không ở đây?”

“Hà Nguyệt Sinh sáng nay không tới.” Nghiêm Tĩnh Thủy chăm chú nhìn mấy thực vật dị biến khô héo trong phòng kính đối diện: “Tiểu Triệu cùng anh họ của chị đi luyện bắn súng.”

“Anh họ? Luyện bắn súng?” Ngụy Lệ khó hiểu: “Sao em không dạy Tiểu Triệu?”

“Anh họ của chị nói trình độ của em không đủ.” Nghiêm Tĩnh Thủy nói xong giơ tay xem giờ: “Tiểu Triệu chắc giờ này nên về đến rồi.”

Ngụy Lệ hỏi: “Họ đã đi đâu để tập bắn súng? Chị có chuyện muốn nói với em ấy.”

“Phía sau tòa nhà huấn luyện thủ vệ quân.” Nghiêm Tĩnh Thủy nói: “Cùng nhau đi tới đó đi, vừa vặn em cũng có chuyện muốn nói với cậu ấy.”

Hai người cùng nhau rời phòng thí nghiệm, đi vào thang máy.

“Chị muốn nói gì với Tiểu Triệu?” Nghiêm Tĩnh Thủy đột nhiên hỏi, Ngụy Lệ tới đây thường không phải là chính sự gì, chỉ có một vài chuyện lặt vặt.

“Có thể là cái gì?” Ngụy Lệ ngoắc ngón tay về phía Nghiêm Tĩnh Thủy, để cô ấy đưa sát lỗ tai lại đây để nghe mình nói: “Máu của Tiểu Triệu tiêm vào trong cơ thể gà dị biến, đều chết hết.”

Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Ngụy Lệ: “Chị chắc chứ?”

Ngụy Lệ bất mãn với ánh mắt nghi ngờ của Nghiêm Tĩnh Thủy: “Chắc chắn không thể chắc chắn hơn, phương diện này chị sẽ không thể sai lầm được.”

Ngụy Lệ vẫn chưa nghĩ ra cách giải thích cái chết của đàn gà dị biến cho những người khác, trước đó đàn gà dị biến đó đều đã được đăng ký trong danh sách, ai có thể ngờ rằng máu của Tiểu Triệu lại mạnh như vậy, tiêm một con là chết một con.

“Em cũng định nói cái này.” Nghiêm Tĩnh Thủy nói: “Thực vật dị biến trong phòng thí nghiệm cũng đã chết.”

“Cũng là bởi vì...”

Thang máy đang đi xuống đột ngột rung lên rồi dừng lại.

Ngụy Lệ nhìn ánh sáng trên bàn phím dần biến mất, ánh đèn lờ mờ: “Cúp điện à?”

Nghiêm Tĩnh Thủy chặn Ngụy Lệ phía sau, từ trên ống tay áo trượt ra một khẩu súng lục, cô ấy đưa tay nhấn nút gọi khẩn cấp: “Đây là thang máy số 4 ở phía đông của tòa nhà số 1, thang máy gặp sự cố, vui lòng gửi ai đó sớm đến đây.”

Không ai trả lời.

“Chẳng lẽ là thực vật dị biến công kích? Hay là lũ chuột dị biến khác?” Ngụy Lệ vừa nói xong, trong bóng tối liền phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn sang, chậm rãi che miệng lại: “Cái gì chị cũng chưa nói.”

Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn quang não của mình: “Quang não của chị có tín hiệu không?”

Ngụy Lệ cúi đầu kiểm tra: “Không có.”

“Tránh ra.” Nghiêm Tĩnh Thủy đẩy Ngụy Lệ vào một góc, cầm súng và bắn về phía cửa thang máy.

Tiếng súng trong không gian thang máy kín đặc biệt chói tai.

Ngụy Lệ lấy hai tay bịt tai lại, nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy nổ súng xong, dùng chân đá mạnh vào cửa thang máy, cơ thể không khỏi run lên.

Hung tàn!

Nhưng giờ khắc này Ngụy Lệ lại cảm thấy rất an toàn.

“Loảng xoảng!”

Cửa thang máy bị phá ra một cái lỗ, Nghiêm Tĩnh Thủy cố gắng men theo cái lỗ đó kéo cửa thang máy ra một nửa.

“Ra ngoài.” Nghiêm Tĩnh Thủy vội vàng trèo lên, nhưng không phát hiện có gì bất thường, liền xoay người thò tay xuống, kéo Ngụy Lệ ra ngoài.

Đèn ở tầng này cũng đều mờ mờ, ngay cả đèn khẩn cấp cũng không có, bên ngoài tối đen như mực, mưa như trút nước.

“Chúng ta xuống cầu thang đi.” Nghiêm Tĩnh Thủy quay đầu hỏi Ngụy Lệ: “Súng của chị đâu, đưa cho em.”

“Ờ.” Ngụy Lệ rút súng đưa cho cô ấy: “Em nói là xảy ra chuyện gì?”

“Không biết.” Nghiêm Tĩnh Thủy kéo Ngụy Lệ đến hành lang, thấp giọng nói: “Cẩn tắc vô ưu.*”

* cẩn tắc vô ưu: Cẩn thận thì không phải lo lắng,

Ngụy Lệ vội vàng lấy Tiểu hoàng kê từ trong túi ra, có nó ở đây, Ngụy Lệ cũng không quá lo lắng, nhưng khi Ngụy Lệ lấy ra thì phát hiện Tiểu Lệ đã cứng đờ.

“Tiểu Lệ hình như đã chết!” Ngụy Lệ cả kinh.

Nghiêm Tĩnh Thủy quay đầu lại: “Suỵt!”

Ngụy Lệ vội vàng mở quang não chiếu lên Tiểu Lệ trong tay, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nó không chết, lại ngã bệnh.

Nhưng mà, chỗ này cũng không có Tiểu Triệu, Tiểu Lệ sao lại cứng đờ như vậy?

Hai người thuận buồm xuôi gió đi xuống hành lang tầng một, vừa mới bước lên bậc thang cuối cùng, toàn bộ ánh đèn của tòa nhà đột nhiên khôi phục.

Ngụy Lệ bị ánh sáng bật lên làm chói mắt, quay đầu lại nhìn thấy Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh, kinh ngạc nói: “Em giơ tay làm gì?”

Nghiêm Tĩnh Thủy từ từ nhắm mắt lại và phớt lờ Ngụy Lệ.

Ngụy Lệ lại quay đầu sang, nhìn thấy rõ ràng họng súng đen kịt trước mặt, im lặng ngậm miệng, cũng giơ hai tay lên.