Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 173: Cậu là đối tượng thí nghiệm của ngài ấy?




Edit & beta: Rya

Cánh cửa trong tích tắc đóng lại, che khuất mọi tầm nhìn từ phía sau.

Vừa vào cửa, thân thể lắc lư của Triệu Ly Nông nhanh chóng đứng thẳng dậy, cô ném chiếc balo trong tay lên bàn, một mình đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, cúi đầu chống tay lên thành bồn, sau một hồi im lặng, cô thở dài một hơi thật dài.

Khi ở trên bức tường cao, Diệp Trường Minh dường như đã tự động loại bỏ sự hoài nghi của người đưa bút.

Nhưng bút máy là vật mà Triệu Ly Nông thường mang theo bên mình, cô có thể dễ dàng nhớ lại những ngày bút máy không ở trước mắt mình, ngoại trừ Hà Nguyệt Sinh, Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ, có rất ít người có thể vào phòng thí nghiệm.

Sau khi Triệu Ly Nông kiểm tra các thông tin đan xen với nhau, trong đầu cô không có bao nhiêu ứng cử viên.

Người trong Viện nghiên cứu chỉ đơn giản xung đột lợi ích với cô trên hạng mục thí nghiệm, nhưng địa vị của cô không cao, chỉ là nghiên cứu viên sơ cấp, thật ra nếu nghiên cứu viên cao cấp phía trên muốn biết điều gì đó, họ có thể cài người hoặc trực tiếp xem máy ghi hành động bên ngoài, có quá nhiều thủ đoạn có thể sử dụng.

Trong đầu Triệu Ly Nông đem mốc thời gian ngày cô từ khu vực biển trở về Căn cứ trung ương nhớ lại lần nữa, thay vào đó, hành vi của một người không ngờ tới dần trở nên đáng ngờ hơn.

Trên tường cao, cô từng nói với Đổng Hưng rằng Hà Nguyệt Sinh và Nghiêm Tĩnh Thủy không có động cơ, bởi vì họ luôn ở bên cô, mà công năng của máy nghe lén là cung cấp cho những người không thể đi theo bên cạnh, nhưng lại muốn biết hành tung và lời nói của Triệu Ly Nông.

Ngoại trừ buổi tối trở về gặp mặt, Triệu Phong Hòa không có cách nào biết được hành tung của Triệu Ly Nông, đêm đó bà ấy đã tiến vào phòng của cô, có thời gian để thao tác.

Trong nhà không nấu ăn, phần lớn thời gian họ phải đến căn tin trong tiểu khu để ăn uống, càng không có thói quen uống sữa bò.

Buổi tối hôm đó, Triệu Phong Hòa đột nhiên lấy sữa bò ra hâm nóng, có lẽ là trùng hợp, sau khi cô uống xong thì cảm thấy buồn ngủ.

Triệu Ly Nông còn nhớ đêm đó đột nhiên cô buồn ngủ đến mức ngủ gục trên bàn, khi cô mở mắt ra lần nữa, là Triệu Phong Hòa ở bên cạnh lay cô dậy, bảo cô đi lên trên giường ngủ, nói bên ngoài vừa mới bị mất điện, bà ấy đem ngọn nến đến thắp sáng.

Lúc đó, Triệu Ly Nông luôn cho rằng đó là di chứng còn sót lại của thần giao cách cảm, cho nên vẫn không suy nghĩ nhiều.

Bây giờ cẩn thận nhớ lại, Triệu Ly Nông mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Đương nhiên, tất cả những thứ này cũng chưa biết chừng đều là trùng hợp, cho nên tối nay Triệu Ly Nông mới thử thăm dò.

Nếu Triệu Phong Hòa luôn chú ý đến tiếng bước chân ngoài cửa vì nóng lòng nhớ con gái, thì phản ứng của bà ấy với chiếc balo bị đánh rơi dường như quá cố ý.

Khi người bình thường nghe thấy tiếng balo rơi xuống đất, chắc chắn sẽ theo bản năng nhìn sang, dựa theo tình cảm của Triệu Phong Hòa dành cho con gái, thậm chí có thể đẩy xe lăn tiến lên giúp cô nhặt lên.

Nhưng khi Triệu Ly Nông đột nhiên nói muốn uống sữa, thời điểm chiếc balo đựng bút ghi âm rơi xuống đất, Triệu Phong Hòa chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng quay đi, chắc là muốn tránh hiềm nghi, tốc độ tầm mắt dời đi quá nhanh, trái lại chứng thực bà ấy biết trong ba lô có gì đó khác thường.

Cô bật quang não lên, tìm số liên lạc của nhân viên quản lý phòng vật tư, muốn hỏi đoạn thời gian đó có bị cúp điện hay không, muốn xác nhận lời nói trong miệng của Triệu Phong Hòa ngày đó có bao nhiêu lời nói thật.

Nhưng khi Triệu Ly Nông chuẩn bị gửi tin nhắn thì hơi rụt tay lại, xóa bỏ tin nhắn trên khung chữ, nhìn chằm chằm vào màn hình quang não một lúc, cô thoát khỏi thông tin liên lạc của người quản lý vật tư, tìm đến liên lạc của Diệp Trường Minh, muốn nhờ anh kiểm tra giúp đêm cô trở về tiểu khu có bị mất điện hay không.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn chằm chằm rất lâu vào bàn tay phải đang mở ra.

Ngoại trừ mấy đường chỉ tay, lòng bàn tay nhẵn nhụi, căn bản không có dấu vết từng bị lục bình dị biến đâm thủng.

Cô chậm rãi siết chặt tay phải, ngước mắt nhìn người trong gương, vẫn là gương mặt quen thuộc, không tái nhợt như trước, ngược lại có chút huyết sắc.

Chỉ đơn giản nhìn vào khuôn mặt, Triệu Ly Nông không thể tìm thấy bất kỳ sự khác biệt nào giữa con người hiện tại và con người trước đây của mình.

—— Triệu Phong Hòa nghi ngờ cô không phải là “Triệu Ly Nông” ở đây?

Một người mẹ nhận ra con gái mình bị đánh tráo, vì thế đặt máy nghe lén để theo dõi, lý nó này tựa hồ cũng không phải không có khả năng.

Cô chưa bao giờ biết “Triệu Ly Nông” ban đầu là người như thế nào, cô chỉ có thể đoán được từ vài câu nói của Triệu Phong Hòa rằng “Triệu Ly Nông” trước đây có chút bướng bỉnh và cố chấp.

Triệu Ly Nông xoay người dựa vào tường, vươn tay vặn vòi hoa sen, dùng đầu ngón tay lướt qua liên lạc của “Diệp đội trưởng”, cuối cùng trượt xuống tìm một dãy số.

Triệu Ly Nông không ghi chú, vì sợ bị người khác phát hiện, nhưng cô không muốn sử dụng hai cái tên “Kỷ Chiếu” hay “Kỷ lão”, vì vậy cô tiếp tục lưu số.

“Tiểu Triệu? Sao em còn chưa ngủ? Còn đang làm việc sao?” Giang Tập nhận được cuộc gọi của Triệu Ly Nông, cô còn chưa kịp mở miệng đã hỏi một tràng: “Âm thanh gì vậy? Sao lại có sương mù? Em đang ở đâu?”

“Trong phòng vệ sinh thả cho nước chảy, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.” Triệu Ly Nông hỏi: “Sư huynh, anh đã từng điều tra Triệu Phong Hòa chưa?”

Có một số chuyện liên quan, không dễ nói cho Diệp Trường Minh biết, ví dụ như cô không phải “Triệu Ly Nông” ở đây.

Giang Tập nửa ngồi tựa vào đầu giường, trên mặt đeo cặp kính, trên hai chân còn đặt một quyển sách nghe Triệu Ly Nông hỏi thì cau mày: “Làm sao vậy?”

“Bà ấy có thể biết rằng em không phải là “Triệu Ly Nông” ban đầu.

Giang Tập đẩy kính: “Lúc trước khi điều tra về em, cũng đã vô tình kiểm tra luôn về cô ta, không có gì đặc biệt. Bởi vì lúc trước thời điểm Triệu Phong Hòa tham gia sát hạch nghiên cứu viên, tựa hồ đi theo một người đàn ông đi ra ngoài bức tường cao của căn cứ, bị thực vật dị biến làm tổn thương ở hai chân, sau đó bị đả kích, trải qua thời gian khó khăn, một lần nữa mới đến Hạ nội thành sinh sống, do đó tư liệu về em cũng không nhiều lắm.”

“Sư huynh, phiền anh gửi cho em một bản những tư liệu này đi.” Triệu Ly Nông nói: “Em muốn xem một chút.”

“Được, để anh tìm rồi gửi đến cho em.” Giang Tập nhìn Triệu Ly Nông ở đối diện màn hình bên kia đang bị sương mù che khuất hơn nửa gương mặt: “Tiểu Triệu, nếu muốn nói chuyện với Triệu Phong Hòa, em cũng có thể gọi anh tới.”

Triệu Ly Nông gật đầu: “Cám ơn sư huynh.”

“Em là sư muội duy nhất của anh trên đời này.” Giang Tập nhìn vào mắt cô, rất trịnh trọng nói: “Tiểu Triệu, giáo sư đã mất rồi, anh với tư cách là sư huynh, nên chăm sóc em.”

“Em biết rồi.” Triệu Ly Nông mím môi.

Rất nhanh ngay sau đó, Triệu Ly Nông nhận được tư liệu từ Giang Tập, hầu hết trong số đó là một số hồ sơ biểu mẫu điền thông tin điều trị y tế và trường học. Thông tin bệnh nhân có một tấm ảnh của Triệu Phong Hòa, còn có vài tờ đơn tiêm chủng vắc xin phòng bệnh, chích ngừa ở các độ tuổi của Triệu Ly Nông, trong tấm ảnh có thể nhìn thấy rõ được hai người.

Đến hồ sơ về trường học: “Triệu Ly Nông” chỉ học tiểu học, còn Triệu Phong Hòa dường như suốt ngày dạy học ở nhà nên chỉ có một tấm ảnh.

Như Giang Tập đã nói, không có gì đặc biệt cả, thậm chí từ những tài liệu này còn không nhìn rõ “Triệu Ly Nông” ban đầu là người như thế nào.

Khi Triệu Ly Nông từ phòng vệ sinh đi ra, Diệp Trường Minh đã trả lời tin nhắn trước đó.

Diệp Trường Minh: [Camera đêm đó bị tạm dừng, nhân viên nói là mất điện.]

Diệp Trường Minh: [Nhưng mà Đổng Hưng đã đi điều tra qua, nói rằng có dấu vết chỉnh sửa.]

Diệp Trường Minh: [ Về thiết bị nghe trộm trong bút máy, em đã có đối tượng hoài nghi?]

Triệu Ly Nông trả lời anh: [Chưa chắc chắn, việc camera giám sát của Viện nghiên cứu còn làm phiền Diệp đội trưởng điều tra.]

Cô không chắc liệu Triệu Phong Hòa có phải là vì phát hiện cô không phải “Triệu Ly Nông”, cho nên mới muốn đặt máy nghe lén để kiểm tra xác minh hay không.

Nếu đúng là như vậy… Không cần thiết phải điều tra thêm vấn đề này.

Triệu Ly Nông hy vọng rằng Diệp Trường Minh từ video giám sát của Viện nghiên cứu có thể tìm ra manh mối, là do người bên ngoài làm chứ không phải Triệu Phong Hòa.



Hai bóng đen lẻn vào trong như đi vào nơi không người, rất nhanh đã tới phòng điều khiển camera giám sát chính.

“Lão Đổng nói cậu chỉ cần quẹt thẻ trắng thì cậu ta đã làm được.”

Một tiếng bíp vang lên, cửa phòng điều khiển chính mở ra, một bóng đen nhanh chóng đi vào, một bóng đen khác đứng trước cửa, canh giữ xung quanh.

Chi Minh Nguyệt yên lặng không một tiếng động tìm tới một máy tính quang não dữ liệu giám sát, nhập ID đã chuẩn bị sẵn, truy xuất dữ liệu giám sát.

“Sắp xong chưa?” Côn Nhạc ở bên ngoài thấp giọng hỏi: “Còn có năm phút đồng hồ, sẽ có thủ vệ quân tới tuần tra.”

“Xong ngay đây, đang truyền đi.” Chi Minh Nguyệt đau đầu nhìn dãy số và tên địa điểm sáng lên trên màn hình quang não, chỉ cần trực tiếp sao lưu hết tất cả, dù sao tốc độ truyền đi rất nhanh, đ ĩa lưu trữ dữ liệu của cô ta cũng đủ lớn.

“Nhanh lên một chút, tôi còn muốn về ngủ.” Côn Nhạc ngồi xổm ở bên ngoài, không quên nói chuyện phiếm: “Đội trưởng thật sự mang nghiên cứu viên Tiểu Triệu đi thánh địa ở phía nam để hẹn hò?”

Chi Minh Nguyệt đứng trước màn hình quang não đợi quá trình truyền dữ liệu hoàn tất, quay đầu lại và nói: “Đã tới đó, lão Đổng đã tận mắt nhìn thấy.”

“Chậc chậc.” Côn Nhạc xoa xoa cằm, vô cùng cảm khái: “Tôi nhớ tới mấy năm trước, khi chúng ta đi đón người mới, đội trưởng thậm chí còn tàn nhẫn trừng phạt một cặp đôi hẹn hò ở thánh địa phía nam, đội trưởng sa đọa rồi.”

“Là che giấu tai mắt người khác để làm chính sự.” Chỉ Minh Nguyệt thấy thanh tiến độ truyền đạt tới 100%, vươn tay lấy đ ĩa lưu trữ dữ liệu ra, nhét vào trong túi: “Được rồi, đi thôi.”

Khi cô ta nhanh chóng bước ra khỏi cửa, đột nhiên dừng bước chân.

“Làm sao vậy?”Côn Nhạc ló đầu vào hỏi.

Chi Minh Nguyệt giơ tay sờ sau gáy, tự dưng lông tơ dựng đứng, một bàn tay khác lặng lẽ đặt ở khẩu súng ở bên hông, xoay đầu lại nhìn phòng điều khiển giám sát chính một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt rơi vào cửa sổ đang mở đối diện, lại đi ra ngoài: “Không có chuyện gì.”

Hai người đến nhanh cũng đi nhanh chóng, như thể toàn bộ phòng điều khiển giám sát từ trước đến nay chưa từng có ai tiến vào.

Khoảng mười phút sau, có tiếng gõ cửa từ phòng điều khiển giám sát chính.

Ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu vào, trong bóng tối dưới màn hình giám sát dữ liệu lớn, hai người đang quấn lấy nhau, chế phục lẫn nhau.

Hà Nguyệt Sinh xoay trụ hai tay của Đồng Đồng, toàn thân cậu bị dây leo trói chặt, nhưng không thèm để ý: “Nếu bây giờ giết người của đội số 0, mọi chuyện sẽ chỉ càng tồi tệ hơn.”

“Không giết bọn họ.” Trong mắt Đồng Đồng tràn đầy sát ý: “Tôi nên giết cậu!”

Khóe miệng của Hà Nguyệt Sinh trễ xuống, đột nhiên không chút phản kháng buông tay Đồng Đồng: “Được, cậu giết tôi đi.”

Dây leo vốn đã quấn quanh cổ cậu, nhưng sau khi Hà Nguyệt Sinh buông ra, Đồng Đồng dần dần thu dây leo lại, hai tay phục hồi như trước.

“Cậu khác biệt.” Đồng Đồng lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Mẹ nuôi nói giết cậu, tôi mới được giết cậu.”

“Mẹ nuôi?” Hà Nguyệt Sinh hừ một tiếng, dựa vào mặt sau của thiết bị, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ: “Tôi chưa từng gặp qua cậu, cậu là đối tượng thí nghiệm của ngài ấy sao?”

“Không liên quan gì đến cậu.” Đồng Đồng không trả lời cậu: “Video giám sát về tôi đã bị xóa từ lâu, cậu đang ở đây làm việc vô ích, đừng nghĩ giúp đỡ Triệu Ly Nông.”

Hà Nguyệt Sinh nghiện thuốc lá, cậu lấy kẹo trái cây cứng từ trong túi ra, xé gói lấy kẹo nhét vào trong miệng, giơ hai tay lên: “Tôi mặc kệ, về ngủ tiếp được không?”

Đồng Đồng đứng trong bóng tối nhìn cậu đi ra ngoài, nhưng cũng không động thủ nữa.

Hà Nguyệt Sinh đút tay vào túi, tránh vài camera giám sát trên hành lang, bước ra khỏi tòa nhà, nghênh ngang đi ra ngoài.

Cậu cắn mạnh viên kẹo cứng trong miệng, hừ lạnh một tiếng: “Muốn làm mẹ của bao nhiêu người nữa?”