Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 169: Cây bút




Edit & beta: Rya

“Lấy máu?” Ngụy Lệ theo bản năng xua tay từ chối: “Không.”

Trên lĩnh vực chuyên môn cô ấy không hàm hồ, rất nhanh phản ứng lại: “Trước khi gặp được lục bình dị biến, Tiểu Lệ đã có hiện tượng dị biến, cùng với máu của em không có quan hệ gì.”

Nghiêm Tĩnh Thủy cũng đồng ý: “Vào thời điểm ở Khâu thành, con gà này đã không giống với những con gà bình thường.”

“Nhưng sau khi ăn rễ lục bình dị biến, nó đã hôn mê trong một quãng thời gian dài.” Hà Nguyệt Sinh nhắc nhở.

“Không, chuyện này không thể liên hệ theo cách này.” Ngụy Lệ nghe vậy, thiếu điều muốn trợn mắt với Hà Nguyệt Sinh: “Có rất nhiều lý do khiến Tiểu Lệ hôn mê, đó có thể là quá trình dị biến cuối cùng của nó, hoặc là có thể là do nó ăn phải lục bình dị biến gây ra, so với máu của một người bình thường như Tiểu Triệu thì đáng tin hơn.”

Đôi mắt của Triệu Ly Nông có chút dao động, cô còn chưa nói với bọn họ về chuyện thần giao cách cảm.

Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh cũng giơ tay phải lên sờ mũi, nhưng không nói thêm tiếng nào nữa.

“Thử xem.” Triệu Ly Nông nói: “Trước loại trừ một khả năng.”

Cô đã nói như vậy, cuối cùng Ngụy Lệ chỉ có thể đồng ý: “Lấy một ống, hai ngày này chị sẽ bí mật tiến hành.”

“Có thể lấy nhiều hơn.” Triệu Ly Nông nói: “Cả gà dị biến và gà bình thường đều thử xem.”

Trong phòng thí nghiệm có sẵn dụng cụ, Ngụy Lệ rất am hiểu việc lấy máu, một lúc sau, cô ấy đã rút được một ống máu từ trên cánh tay của Triệu Ly Nông.

Sau khi Ngụy Lệ niêm phong ống máu, cô ấy nhét nó vào túi áo của mình, còn nói thêm một câu: “Điều này căn bản là không thể.”

Triệu Ly Nông cười cười, nhưng cũng không có phủ nhận: “Làm phiền học tỷ, em đi trước đây.”

Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn chiếc ba lô trên vai cô, hỏi: “Bây giờ cậu muốn đến tòa nhà gen à? Không ăn trưa sao?”

Triệu Ly Nông không để Nghiêm Tĩnh Thủy đi cùng, tầng dưới có vệ sĩ riêng do Giang Tập phái đến, tuần này, cuộc thí nghiệm dưới lòng đất trong tòa nhà gen đã đi vào bế tắc, mấy ngày nay các cô không có tới đó.

Triệu Ly Nông không muốn làm phiền Nghiêm Tĩnh Thủy suốt ngày đảm nhiệm vai trò vệ sĩ riêng bên cạnh cô, cô ấy cũng có việc riêng của mình.

Triệu Phong Hòa đang ngồi trên xe lăn, trước mặt bà ấy là một chiếc bàn do Giang Tập đặc biệt gửi đến, chiều cao có thể được hạ xuống cho phù hợp với thân thể của bà ấy.

Lúc này bà ấy đang đeo tai nghe, hai tay đặt trên bàn, yên lặng nghe bên trong truyền đến vài cuộc đối thoại.

Không lâu sau, sắc mặt Triệu Phong Hòa thay đổi, mãi cho đến khi cuộc đối thoại biến mất, chỉ còn lại tiếng ồn ào xung quanh, bà ấy mới dùng sức rút tai nghe ra, lồ ng ngực phập phồng mấy lần.

Triệu Phong Hòa lập tức đem tai nghe cất đi, nhét vào trong túi quần áo, sau khi xác định không để sót thứ gì, mới đẩy xe lăn đi mở cửa: “Ai?”

Triệu Phong Hòa giơ cánh tay lên, mở cửa và lịch sự cho đối phương tiến vào.

Một nhân viên mặc bộ đồ vệ sinh của tòa nhà gen mang theo một đống dụng cụ bước vào, sau đó đóng cửa phòng lại.

“Chỉ dọn dẹp phòng vê sinh là được, những nơi khác không cần động.” Triệu Phong Hòa nói, rồi xoay xe lăn quay lưng về phía nhân viên vệ sinh hàng ngày thường đến.

Triệu Phong Hòa nghe được tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, trong lòng không kiên nhẫn, lại quay xe lăn: “Chỗ này không cần…”

Nhân viên vệ sinh ném dụng cụ trong tay sang một bên, cởi mũ trên đầu xuống, trìu mến gọi: “Mẹ nuôi.”

“Con tới đây làm gì?” Triệu Phong Hòa cau mày, trầm giọng hỏi: “Nơi này khắp nơi đều có người và camera giám sát.”

“Hôm nay con chỉ là người tạm thời làm thay mà thôi.” Đồng Đồng lộ ra hai lúm đồng tiền, tiến lên đẩy xe lăn của Triệu Phong Hòa: “Bọn họ còn không thèm nhìn tới nhân viên vệ sinh.”

Hàm dưới đang căng thẳng của Triệu Phong Hòa buông lỏng ra: “Đến rồi cũng tốt, có việc cần con xử lý.”

“Con vốn là muốn đi nhìn Giang Tập.” Đồng Đồng đẩy Triệu Phong Hòa đến trước bàn, xoay người đi, bản thân trực tiếp lười biếng nằm ở trên giường: “Mẹ nói đi.”

“Triệu Ly Nông đã rút ra hai ống máu của chính mình.” Triệu Phong Hòa nói: “Ở trên người Ngụy Lệ, mấy ngày tới sẽ dùng làm thí nghiệm, con đi đổi hai ống máu kia.”

Đồng Đồng đang nằm trên giường vội vàng đứng dậy, chống tay xuống cuối giường: “Sao tự dưng cô ta lại lấy máu của mình để làm thí nghiệm?”

Triệu Phong Hòa vẫn không thay đổi sắc mặt: “Tìm cơ hội cho Hà Nguyệt Sinh rút lui.”

“Hà Nguyệt Sinh tiết lộ?” Đồng Đồng cười ngọt ngào: “Mẹ nuôi, con thay mẹ giết cậu ta.”

“…” Triệu Phong Hòa nhìn cô ấy, giơ tay ấn huyệt thái dương: “Con có uống thuốc loãng đúng hạn không?”

“Vậy sẽ không giết nữa.” Đồng Đồng nhún nhún vai, buông tay xuống.

“Thuốc loãng nhất định phải uống đúng giờ.” Triệu Phong Hòa nhìn cô ấy chằm chằm nói: “Khi nào đến Viện nghiên cứu đổi máu, con đi gặp mẹ của con.”

Nụ cười trên mặt Đồng Đồng rơi xuống: “Ngài ấy hiện tại thế nào rồi?”

“Bình thường.” Triệu Phong Hòa mở quang não não, gửi đoạn ghi âm cho Đồng Đồng: “Đây là cuộc đối thoại hôm nay của bọn họ, hôm nay và ngày mai đi đổi hai ống máu, tránh có chuyện ngoài ý muốn.”

Đồng Đồng lần nữa khôi phục lại nụ cười, vươn tay: “Mẹ nuôi, con không có tai nghe.”

Triệu Phong Hòa từ trong túi lấy tai nghe ra đưa cho cô ấy: “Nghe xong rồi đi đi, đừng ở chỗ này lâu, Triệu Ly Nông lát nữa sẽ tới.”

Đồng Đồng lấy tai nghe nhét vào tai: “Không phải bút ghi âm trong tay Triệu Ly Nông ở Căn cứ số ba đã hỏng rồi sao?”

“Mẹ mới đổi bút máy khác.” Triệu Phong Hòa dựa người vào xe lăn, tùy ý nói.

Chiếc bút mà bà ấy đưa có gắn một thiết bị nghe lén, Triệu Ly Nông là người đã quen với việc ghi chép, bất kể cô đi đâu làm gì, cô nhất định sẽ mang theo bên mình, tuy nhiên lúc trước khi Triệu Ly Nông đến Căn cứ số ba, thiết bị nghe lén đã bị hỏng do bức xạ.

Vào buổi tối ngày Triệu Ly Nông từ vùng biển trở về, Triệu Phong Hòa đã đặc biệt đun một ly sữa bò cho cô uống.

Vốn dĩ có bỏ thuốc ngủ vào bên trong, Triệu Ly Nông ít nhất có thể ngủ đến hừng đông, nhưng không ngờ cô lại tỉnh nhanh như vậy, thậm chí Triệu Phong Hòa không kịp rời khỏi phòng.

Cũng may là lúc sau bà ấy đã giả vờ đánh thức cô, thành công che giấu được.

Nghe đối thoại bên trong, Đồng Đồng nói: “Triệu Ly Nông tựa hồ không có bất kỳ phòng bị nào đối với mẹ nuôi.”

Triệu Phong Hòa không có đáp lời cô ấy.

Triệu Ly Nông vẫn còn tư tưởng trước khi dị biến, có đạo đức nặng hơn người bình thường, cho rằng mình chiếm đoạt thân thể của người khác, khi đối mặt với một “người mẹ”, sâu trong nội tâm sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, cho nên tự nhiên không phòng bị.

“Nhớ dọn dẹp phòng vệ sinh.” Triệu Phong Hòa nhắc nhở khi thấy Đồng Đồng tháo tai nghe ra.

Sau khi Đồng Đồng quét dọn xong, mang theo dụng cụ dọn dẹp rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, như thể trước đó chưa từng có ai tới.



Đoạn ghi âm mà Đồng Đồng nghe được dừng lại khi Triệu Ly Nông lên xe rời khỏi Viện nghiên cứu.

Khi cô ấy thuận lợi bàn giao hết công việc trong tay, từ trong thang máy ở đại sảnh tầng một của tòa nhà gen bước ra, tình cờ nhìn thấy Triệu Ly Nông xuống xe.

Đồng Đồng lập tức rút chân lại, nép sát vào góc, nấp trong bóng tối, xa xa ngẩng đầu nhìn Triệu Ly Nông, hai người đã lâu không gặp, nhưng cô tựa hồ cũng không thay đổi nhiều lắm.

Một người chống gậy đi ra đại sảnh lầu một, đi thẳng đến đoàn xe ngoài cửa, Triệu Ly Nông nhìn thấy ông ta, đáy mắt hiện lên một tia ý cười.

Đồng Đồng gần như ngay lập tức biết người đàn ông chống gậy là ai.

—— Giang Tập.

Chờ đến khi hai người sánh vai bước vào đại sảnh của tòa nhà gen, Đồng Đồng từ trong góc đi ra, tránh né camera giám sát, trong nháy mắt biến mất.



“Ngụy Lệ, gần đây đừng có đi loạn khắp nơi trong Viện nghiên cứu.”

Mới vừa bước vào tòa nhà của nghiên cứu viên chăn nuôi, một nghiên cứu viên trung cấp đã tiến tới chào hỏi Ngụy Lệ.

Vừa mới ăn trưa xong, Ngụy Lệ nhàn nhã đi dạo một vòng trong Viện nghiên cứu, khó hiểu: “Tại sao?”

“Rất nhiều người đã phàn nàn với viện trưởng, nói rằng cô mang theo động vật dị biến chạy lung tung, sẽ mang đến nguy hiểm tiềm ẩn cho Viện nghiên cứu, mong cô khiêm tốn kiềm chế bản thân, nếu không…” Nghiên cứu viên trung cấp nhìn Tiểu hoàng kê oai vệ hùng dũng trên vai cô, khuyên nhủ: “Họ sẽ nộp đơn để nhốt nó lại.”

“Tôi chỉ muốn tìm bạn bè để thảo luận…” Ngụy Lệ đang định bác bỏ, lại chạm vào hai ống máu trong túi, liền đổi giọng: “Được, mấy ngày nay tôi chỉ ở lại đây.”

Cô ấy đồng ý nhanh đến mức khiến nghiên cứu viên trung cấp ở đối diện cũng phải sửng sốt, trơ mắt nhìn Ngụy Lệ đi vòng qua mình, nghênh ngang đi vào thang máy.

“Kỳ quái.” Nghiên cứu viên trung cấp kinh ngạc đi ra ngoài, không hiểu tiểu tổ tông này từ khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy.

Ngụy Lệ trở lại phòng thí nghiệm của mình, đặt hai ống máu trong túi vào tủ đông lạnh đứng đặc biệt có mật mã, sau đó nhét Tiểu hoàng kê vào một cái chậu thức ăn cho gà thật lớn, nhìn nó ở bên trong vui vẻ nghỉ ngơi, mới xoay người quen thuộc chào hỏi với đám gà bên trong,ở chỗ này mỗi con gà đều có tên.

Một đôi mắt trong lỗ thông gió khẩn thiết nhìn chằm chằm, không thể nhìn ra cô ấy khi xách đao giết gà gọn gàng như thế nào.

Trong gần một giờ, Ngụy Lệ không đi làm việc chính sự, mà chỉ đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm.

Đồng Đồng trốn trong lỗ thông gió nhẫn nhịn nghiến răng, tuy rằng trước đó biết cô ấy cà lơ phất phơ, nhưng không ngờ cô ấy lại lười biếng như vậy.

Lúc này, Ngụy Lệ rốt cục cũng đi mò gà xong, đi đến bồn rửa tay cẩn thận rửa tay, sau đó đi đến bình nước bắt đầu pha trà.

Đồng Đồng chần chờ một chút, nắm lấy thời cơ, đầu ngón tay lặng lẽ duỗi ra hai sợi dây leo thật mảnh khảnh, từ trong khe hở chui ra, một dây leo nhanh chóng lướt qua sau lưng Ngụy Lệ, đẩy ngã từng cái khay acrylic đựng ống nghiệm đặt trên bàn thí nghiệm.

Khi Ngụy Lệ quay đầu lại, đặt tách trà xuống và đi về phía bàn thí nghiệm, một dây leo khác quấn một ống nhựa trong suốt nhỏ giọt đã cắt, nhanh chóng nhỏ giọt vào trong tách.

Chỉ cần Ngụy Lệ uống phải thuốc xổ cực mạnh, năm phút sau sẽ bị tiêu chảy, lúc đó Đồng Đồng sẽ xuống đổi ống máu của Triệu Ly Nông.

“Sao lại rơi rồi?” Ngụy Lệ gãi gãi đầu, quỳ xuống nhặt từng cái khay acrylic và ống nghiệm trên mặt đất lên: “May mà trong ống nghiệm không có gì.”

Cô ấy ngồi xổm ở đó nhặt hồi lâu, cuối cùng cũng thu dọn xong, quay người đi lấy tách trà.

Đồng Đồng hơi híp mắt lại, đã có thể thấy được cảnh tượng mình thành công lấy được hai ống máu.

Ngụy Lệ nâng tách trà lên định đưa vào miệng, lại đột nhiên dừng lại, tự nhủ: “Vẫn không nên uống, uống nước tốt hơn, đảm bảo an toàn.”

Cô ấy trực tiếp đem nửa tách trà còn lại đổ đi, rửa tách sạch sẽ, cũng không uống nước.

Đồng Đồng nằm trên ống thông gió: “…”

“Làm việc thôi!” Ngụy Lệ xắn tay áo đi về phía tủ đông lạnh đứng, chuẩn bị bắt đầu thí nghiệm ngay lập tức.

Đồng Đồng biến sắc, trong đầu hiện lên đủ loại thủ đoạn, thậm chí còn nghĩ trực tiếp giết người.

“Mẹ kiếp!” Ngụy Lệ một tay chạm vào hộp mật mã, một tay che cái bụng đang réo rắt, vẻ mặt đau khổ: “Đã vừa mới nói gà hôm nay không tươi mà.”

Không có cách nào để làm thí nghiệm, cô ấy trực tiếp xách cái mông như cháy lao ra khỏi phòng thí nghiệm.

Đồng Đồng: “…”

Người đi rồi, không thể giết được.

Đồng Đồng xác nhận xung quanh không có ai, bước ra khỏi lỗ thông gió, đi đến tủ lạnh, ấn mật khẩu mà Ngụy Lệ đã nhập lúc trước, nhanh chóng đổi hai ống máu.

Sau khi đóng cửa tủ, Đồng Đồng nhìn lên màn hình trên tường, cũng không thấy sợ chút nào, trong phòng quản lý có người của bọn họ.

Đồng Đồng xoay người, vừa định từ lỗ thông gió rời đi, lại nhìn thấy Tiểu hoàng kê nằm trong góc chậu thức ăn đặc chế cho gà dài gần một mét.

Đồng Đồng nghiêng đầu và mỉm cười với nó.

Tiểu hoàng kê do dự một lúc, sau đó lặng lẽ vùi đầu vào thức ăn cho gà, giả vờ như không nhìn thấy gì.