Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 165: Trưởng bối




Edit & beta: Rya

Thấy tình hình không ổn, Ngụy Lệ nhanh chóng đứng dậy, tóm lấy cổ Đại hoàng kê, nhanh chóng thoát ra khỏi miệng và lăn lên người nó, cố gắng dùng bản thân chặn hướng của họng súng, không ngừng vẫy tay và hét lên: “Đừng bắn!”

Đội viên của Tân Dị sát đội ngồi ở cửa khoang đã bóp cò súng, nhìn thấy hướng của họng súng, nhưng vẫn hơi muộn.

Một loạt đạn sượt qua cánh của Đại hoàng kê, cuối cùng rơi xuống đất, bắn tung tóe những khối xi măng vỡ vụn trên mặt đất.

Cánh của Đại hoàng kê lập tức bị trầy xước, nhưng hồi phục nhanh chóng, nó ngước nhìn lên không trung, há miệng thè lưỡi muốn móc trực thăng xuống.

Ngụy Lệ gấp đến nỗi toát mồ hôi hột, vội vàng gọi Tiểu Lệ, để nó đừng nhúc nhích, chỉ sợ máy bay trực thăng phía trên bị kéo rơi xuống, người ở cửa khoang sẽ làm Tiểu Lệ bị thương.

“Dừng tay, không nên động vào đàn con gà dị biến này.” Đội trưởng ở khoang phía trước trên máy bay trực thăng nhận được tin tức, quay đầu hướng khoang của đội viên ở cửa nói.

“Nhưng… bọn chúng đang bao vây tòa nhà này.” Đội viên đứng ở cửa khoang nhìn tòa nhà phía trước, nhiệm vụ quan trọng nhất của họ lần này là bảo vệ nghiên cứu viên cao cấp.

Đội trưởng: “Bay lên mái nhà trước, rồi từ sân thượng đi xuống.”

“Này” Đội trưởng vừa đọc tin tức liền lắc đầu: “Tạm thời không cần để ý đến cô ấy, đi thôi.”

Ngụy Lệ phía dưới ngẩng đầu nhìn họ thu hồi súng đi, máy bay trực thăng dần dần bay cao và bay đi. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cả người nằm nhoài trên thân Đại hoàng kê: “Đội ngũ cứu viện đến rồi. Tiểu Lệ, chúng ta trốn trước để tránh né khó khăn.”

Đan Vân trong phòng hội nghị cao nhất nhìn thấy máy bay trực thăng bay về phía bọn họ, tay chống trên bàn họp cuối cùng không còn căng thẳng nữa, lại nhìn Ngụy Lệ trong màn hình giám sát, trong mắt nén lửa giận, con bé lại thật sự nỗ lực dùng cơ thể mình chặn họng súng.

Nếu giờ khắc này Ngụy Lệ xuất hiện trước mặt Đan Vân, cô ấy chắc chắn sẽ bị mắng cho tơi tả.

Đứng trước cửa sổ sát đất, Nghiêm Thắng Biến im lặng tắt đi quang não, trên màn hình quang não vẫn còn những tin nhắn của ông gửi cho đội trưởng đội cứu viện.

Căn cứ trung ương bị một lũ chuột dị biến tập kích từ bên trong, biến cố xảy ra bất ngờ, toàn bộ căn cứ đều thương vong nặng nề, đặc biệt là khu vực Hạ nội thành, may mắn là quân đội đóng tại Căn cứ trung ương, quân đội phản ứng nhanh chóng.

Diệp Chấn Sơn đích thân chỉ huy, trước hết điều động đội số 1 bảo vệ những cơ sở quan trọng trong căn cứ, sau đó cử các đội ngũ khác đến nội thành bảo vệ cư dân tiến vào nơi trú ẩn. Đến buổi chiều, những cư dân bình thường của các tiểu khu trong nội thành cơ bản không còn ở trên mặt đất, chỉ còn lại những đội quân tuần tra vẫn tiếp tục ra vào.

Tiếng súng và tiếng đạn pháo vang lên từ buổi tối đến khuya ngày thứ hai, mãi cho đến mười giờ sáng ngày thứ ba, nơi trú ẩn ở các khu vực nội thành nhận được tin tức, nguy cơ đều được loại trừ, mọi người có thể ra ngoài.

“Trên mặt đất rất nhiều tòa nhà đã bị phá hủy, nếu như tiểu khu bị hư hại, mọi người có thể có thể điền vào đơn xin hỗ trợ cơ sở cứu viện tạm thời, chúng tôi sẽ thống nhất bố trí.”

Thủ vệ quân đứng trước cửa nơi trú ẩn cao giọng hô to, những người ở bên trong gần ba ngày nhìn lẫn nhau, cuối cùng cũng có người có dũng khí đi ra ngoài trước.

“Kỷ lão nói rằng các người có thể đến tòa nhà gen hoặc Thượng nội thành.” Một người vội vã từ bên ngoài đi vào, đi thẳng đến trước mặt Triệu Ly Nông và nói nhỏ: “Tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ, có thể vào ở bất cứ lúc nào.”

Triệu Ly Nông quay đầu nhìn Triệu Phong Hòa ở phía sau: “Chúng ta hãy đến tòa nhà gen đi.”

Tòa nhà gen là nơi gần quân khu nhất, so sánh với Thượng nội thành sẽ càng an toàn hơn.

Nghe vậy, người kia xoay người lại gật đầu với những người phía sau, một lúc sau, có người mang theo một chiếc xe lăn mới tiến vào, đẩy nó đến trước mặt Triệu Phong Hòa.

Hà Nguyệt Sinh đút hai tay vào túi, nhìn bọn họ ân cần thay cho Triệu Phong Hòa một chiếc xe lăn mới, thậm chí còn mang theo một chiếc chăn mỏng, cậu không khỏi chậc lưỡi, tiến lại gần Triệu Ly Nông: “Bọn họ thật là chu đáo mà.”

Loại đối xử đặc biệt này, người tinh tường đều có thể nhìn thấy.

Triệu Ly Nông ho nhẹ một tiếng: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Cô phải tìm cơ hội nói chuyện với sư huynh Giang Tập một chút, không nên quá lộ liễu, cô không muốn người khác chú ý đến mối quan hệ giữa cô và sư huynh Giang Tập.

Dưới sự bảo vệ của thủ vệ quân, những người bên trong lần lượt rời khỏi nơi trú ẩn, Triệu Ly Nông đứng sau lưng Triệu Phong Hòa, đẩy bà ấy đi ra ngoài, Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh cũng đi theo phía sau, còn những người được Giang Tập cử đến thì đứng rải rác xung quanh, không gần không xa đi theo sau, nhưng có thể đến gần Triệu Ly Nông bất cứ lúc nào.

Trong nơi trú ẩn đã bật đèn khẩn cấp, không có một tia sáng, khi mọi người đi ra ngoài, nhìn thấy tia sáng đầu tiên, sẽ khó tránh khỏi bị chói mắt.

Triệu Ly Nông giữ xe lăn, quan sát động tác của người phía trước, đưa một tay ra trước che mắt Triệu Phong Hòa, tay còn lại đẩy xe lăn.

Tia nắng chiếu qua làm cô phải nheo mắt lại, nhưng cô rất nhanh liền quen thuộc, sau đó Triệu Ly Nông chậm rãi dời tay khỏi mắt Triệu Phong Hòa.

Ánh mắt Hà Nguyệt Sinh từ bàn tay buông thõng của Triệu Ly Nông chuyển sang khuôn mặt bất động trên xe lăn của Triệu Phong Hòa, sau đó cậu lấy từ trong túi ra một viên kẹo trái cây cứng, chậm rãi nhét vào miệng, cắn một cái phát ra tiếng lạo xạo.

Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh quay đầu lại và nhìn cậu một cách khó hiểu, luôn cảm thấy rằng Hà Nguyệt Sinh lộ ra một luồng không kiên nhẫn.

Sau khi rời khỏi nơi trú ẩn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy xác của chuột dị biến, trong không khí luôn thoang thoảng mùi máu tanh, vài tòa nhà trong tiểu khu đã sụp đổ, máy móc cỡ lớn lần lượt tiến vào đào bới, hẳn là quân đội muốn người bị chôn bên dưới, bất quá hy vọng không lớn lắm.

“Máy bay trực thăng dừng ở phía trước cơ sở cứu hộ tạm thời, còn cách xa một chút.” Người của Giang Tập phái tới giải thích với Triệu Ly Nông, đi trước dẫn đường: “Chúng ta đi xe đến đó trước đi.”

Bọn họ đi theo sau, dừng lại ở chiếc xe đang dừng lại ở lối vào của nơi trú ẩn không xa lắm, rất nhanh đã lái về phía trước.

Triệu Ly Nông nhìn qua cửa sổ, hai bên đường đã có người từ nơi trú ẩn đi ra, họ trông có vẻ hoảng loạn, quần áo xộc xệch, nhiều người chỉ có một chiếc giày hoặc thậm chí là đi chân trần.

Trong vòng chưa đầy ba ngày, vô số người mất nhà cửa.

Cơ sở cứu hộ tạm thời được thiết lập ở một quảng trường rộng rãi cách tiểu khu 5km, đã có thủ vệ quân dựng lều chờ các nạn dân đăng ký vào ở.

Mấy người Triệu Ly Nông ra khỏi xe, phải băng qua quảng trường để đi đến trực thăng, nơi đó hẳn là sân bãi tạm thời, không ngừng có máy bay trực thăng vận tải tới lui, còn có một số máy bay vòng đến sân bay khác.

Trên quảng trường có tổng cộng mười cơ sở cứu hộ tạm thời, ở mỗi cơ sở đều có hàng dài người xếp hàng để đăng ký và nhận đồ tiếp tế, mấy người Triệu Ly Nông không xếp hàng mà chỉ đi ngang qua, đẩy Triệu Phong Hòa đi qua một cơ sở cứu hộ, đột nhiên cô nhìn thấy một người đang khom người bưng đồ, vô cùng quen mắt: “Cậu…”

“Triệu Ly Nông!” Mắt người đó sáng lên khi nhìn thấy cô: “Đã lâu không gặp!”

Triệu Phong Hòa liếc nhìn thiếu niên gầy gò đang ôm hộp đồ dùng, lại nhìn Triệu Ly Nông, lông mày hơi cau lại, bà ấy không biết người này là ai.

“Người này là?” Triệu Phong Hòa như tùy ý hỏi.

“Bạn học à?” Sắc mặt Triệu Phong Hòa khẽ biến, nhưng rất nhanh liền hiểu ra: “Sinh viên đến từ Căn cứ nông học số chín?”

Quả nhiên Triệu Ly Nông gật đầu, chỉ về phía Hà Nguyệt Sinh, sau đó nhìn về phía thiếu niên gầy gò trước mặt: “Vâng, tụi con đều là sinh viên ban C.”

ID của đối phương chính là Mạng sống quan trọng, lúc trước khi ở trong nhóm là người đầu tiên xem tài liệu Triệu Ly Nông gửi đến, cũng là người đầu tiên trả điểm lại cho cô.

“Vương Thiên, sao cậu lại tới đây?” Hà Nguyệt Sinh hỏi.

“Căn cứ trung ương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các căn cứ đều đang trợ giúp.” Vương Thiên giải thích nói: “Căn cứ nông học số chín của chúng ta cũng mang đến một lô lương thực đã chế biến, viện trưởng nói cần người đến giúp đỡ, cho nên tôi cũng đến đây.”

Từ sau khi Căn cứ số ba và số tám xảy ra chuyện, những căn cứ còn lại đều đặt trong tình trạng báo động cao, bên trong tuần tra ba ngày một lần, mười lăm ngày tuần tra trọng điểm một lần, nhưng chẳng ai nghĩ đến Căn cứ trung ương sẽ xảy ra chuyện trước.

Vương Thiên ngẩng đầu chỉ chỉ chiếc máy bay vận tải đang bay phía xa: “Chiếc máy bay đó là chiếc máy bay vận tải của Căn cứ nông học số chín. Hai năm qua chúng tôi đã khai khẩn đất hoang và phân phối lại, trồng được không ít loại, thu hoạch cũng không tệ.”

Hạt giống đã được sàng lọc, tỷ lệ dị biến giảm đi rất nhiều, cộng với kỹ năng phòng ngừa và điều trị các loại bệnh cây trồng của các sinh viên nông học, trong hai năm qua Căn cứ nông học số chín đã phát triển cực kỳ mạnh mẽ, tỷ lệ thương vong đã đạt mức thấp nhất trong lịch sử.

Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay vận tải đang bay vòng vòng, có lẽ sắp hạ cánh xuống một sân bãi ở xa, máy bay bắt đầu giảm độ cao, cô mơ hồ có thể nhìn thấy dòng chữ màu đỏ in ở khoang ngoài của máy bay, có nội dung “Vật tư cứu viện của Căn cứ nông học số chín”.

“Căn cứ của chúng ta có bao nhiêu người đến?” Triệu Ly Nông hỏi.

Vương Thiên: “Có khoảng 400 người, họ đã đến vào lúc hai giờ sáng ngày hôm qua, tất cả họ đều đến để giúp đỡ. Tôi đã được phân công ở đây vào buổi sáng, không nghĩ tới có thể gặp được hai cậu.”

“Khoảng thời gian này, hẳn là thời kỳ gieo trồng cao điểm.” Hà Nguyệt Sinh hỏi cậu ta: “Các cậu lại đây như thế, không có vấn đề gì sao?”

“Không sao, có bạn học sẽ giúp.” Vương Thiên vui vẻ nói: “Bây giờ Căn cứ nông học số chín đã khác với ban đầu khi chúng ta mới đến, hơn nữa đều sắp tốt nghiệp nên không sao.”

Triệu Ly Nông kinh ngạc: “Cậu không tham gia vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt?”

“Sẽ thi.” Vương Thiên xua tay: “Nhưng là tôi muốn ở lại Căn cứ nông học số chín cho đến khi tốt nghiệp, lĩnh hội đầy đủ nội dung, không vội trở thành cán bộ trồng trọt.”

Sau khi tài liệu ghi chép và giải thích của Nghiêm Tĩnh Thủy và Triệu Ly Nông được gửi ra ngoài, ngày càng có nhiều nghiên cứu viên sơ cấp đăng ẩn danh trên diễn đàn, Căn cứ nông học số chín đã bước vào trạng thái phát triển dã man, Chu viện trưởng đã nhận thấy điều đó, nhưng không ngăn cản, trái lại để lại không gian cho các sinh viên.

So với các căn cứ khác chỉ chuyên về một loại cây trồng, rất nhiều sinh viên muốn tìm hiểu sâu về thí nghiệm trồng trọt trước nên ở lại Căn cứ nông học số chín để học.

Dù sao hiện tại cũng đủ ăn, cũng không cần quá lo lắng cây trồng mình gieo trồng đột ngột dị biến.

Đương nhiên, nếu như đụng phải thực vật dị biến bạo phát giống như tình hình ở Căn cứ số tám, vậy chỉ có thể nói mạng không tốt.

Ôm một hộp vật tư, Vương Thiên cười với mấy người Triệu Ly Nông: “Tôi đi qua trước giúp đỡ một chút, nếu có thời gian có thể trở lại Căn cứ nông học số chín, rất nhiều học đệ học muội muốn gặp cậu.”

Triệu Ly Nông hai tay đẩy xe lăn, nhìn bóng lưng của cậu ta rời đi, khẽ thở ra một hơi: tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Máy bay trực thăng dừng lại trước tòa nhà gen, một nhóm người trong số họ xuống cabin chuẩn bị tiến vào tòa nhà, xa xa đã nhìn thấy mấy đội xe địa hình lái tới.

“Là biển số xe của anh trai tôi.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn qua đó vài lần, dừng lại và nói: “Là đội số 0 và đội số một, còn có… không quen biết.”

“Là Kỷ lão.” Vệ sĩ riêng bên cạnh vừa xuống đồng thời bổ sung.

Triệu Ly Nông cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phương xa.

Triệu Phong Hòa ngồi thẳng lưng trên xe lăn, không ai chú ý đến hai bàn tay ẩn dưới lớp chăn mỏng của bà ấy đang nắm chặt lấy nhau, gân xanh nổi lên.

Khi máy bay trực thăng chở họ cất cánh rời đi, đoàn xe ở xa đang tiến lại gần hơn.

Tiếng phanh xe nối đuôi nhau vang lên, đoàn xe lần lượt dừng lại.

“Anh!” Nghiêm Tĩnh Thủy vẫy tay, hét với chiếc xe phía trước.

Ngoại trừ đoàn xe của Kỷ lão vẫn còn sạch sẽ nguyên vẹn, bánh xe của đội số 0 và đội 1 dính đầy vết máu và vết bùn, tệ hơn nữa là phần đầu xe đã bị móp hơn một nửa, miễn cưỡng mới có thể lái tới được.

“Mấy đứa từ đâu đến?” Nghiêm Lưu Thâm nhảy xuống xe địa hình, ngẩng đầu nhìn máy bay trực thăng vừa mới bay đi, hỏi.

Nghiêm Tĩnh Thủy tùy ý giải thích: “Đi một chuyến đến trung tâm nội thành.”

Triệu Ly Nông ở bên cạnh đánh giá những người vừa bước xuống, mặc dù họ trông có vẻ mệt mỏi, nhưng tất cả họ vẫn ở đó, chỉ có hư hại trên đồng phục tác chiến cho thấy họ đã bị thương.

Đội số 0 và một đoàn xe khác lướt qua xe của đội số 1, chia ra hai bên dừng lại.

Diệp Trường Minh đẩy cửa phụ lái ra, chân dài từ trên bước xuống, một bên mặt có vết thương chưa kịp chữa trị, ngước mắt nhìn Triệu Ly Nông đang đẩy xe lăn cách đó không xa.

Triệu Ly Nông gật đầu với hắn, nhanh chóng chuyển ánh mắt sang phía khác.

Diệp Trường Minh híp mắt lại, phát hiện Triệu Ly Nông nhìn sang bên kia lúc, đuôi mắt nhướng lên, hiển nhiên tâm tình dao động, cô rất vui vẻ.

Theo hướng nhìn của Triệu Ly Nông, anh quay lại, nhìn thấy phía bên kia Kỷ lão đang chống gậy chậm rãi bước xuống xe.

“Cô là mẹ của Tiểu Triệu?” Giang Tập đến gần, nhìn thấy Triệu Phong Hòa đang ngồi trên xe lăn, liền chào hỏi: “Những ngày tới cứ ở chỗ này trước, có nhu cầu gì cũng có thể nói với bọn họ.”

“Được.” Triệu Phong Hòa theo bản năng quay đầu lại Nhìn Triệu Ly Nông, trên mặt thoáng bối rối: “Ly Nông, đây là…”

“Ngài ấy là…” Triệu Ly Nông nhất thời không biết nên giới thiệu như thế nào.

“Tôi là Kỷ Chiếu.” Giang Tập vươn tay, tự giới thiệu: “Tôi và đứa nhỏ tiểu Triệu này có duyên, tòa nhà này vốn là của tôi, các người ở đây không cần gò bó.”

“Kỷ Chiếu..” Triệu Phong Hòa sửng sốt một lúc, sau đó vẻ mặt của bà ấy biểu hiện có chút phấn khích: “Ngài thật sự là Kỷ Chiếu? Trước đây tôi đã nghe cha tôi nhắc đến ngài.”

Giang Tập nhìn Triệu Ly Nông đang đứng sau xe lăn, sau đó nhìn Triệu Phong Hòa đang ngồi trên xe lăn, cười nói: “Triệu Hiền? Tôi nhớ ông ấy.”

Vẻ mặt của Triệu Phong Hòa hết sức vui vẻ, vội vàng nắm lấy tay Giang Tập: “Tính ra, ngài chính là trưởng bối của tôi.”

Giang Tập gật đầu: “Xác thực, tôi cùng Tiểu Triệu là có duyên, cô có thể gọi tôi một tiếng ông nội.”

Triệu Ly Nông ho nhẹ, khẽ mở mắt, nhìn chằm chằm Giang Tập, ra hiệu cho ông ta đừng cố gắng chiếm tiện nghi của mình, sư huynh chính là sư huynh, tại sao lại còn ông nội?

Giang Tập mỉm cười: “Đừng đứng ngoài nữa, hãy vào trước.”

Bọn họ đi về phía trước, đội số 0 và đội số 1 tụt lại phía sau.

“Đi thôi, Diệp đội trưởng.” Nghiêm Lưu Thâm đi đến một bên, đặt một tay lên vai Diệp Trường Minh: “Lên lầu tắm trước đi, tôi hôi quá.”

Mấy ngày nay bọn họ ở bên ngoài đối phó với lũ chuột dị biến, còn có thêm đám thực vật dị biến cao cấp, hầu như không dừng lại, may mắn là Kỷ lão xuất hiện đúng lúc, ngoại trừ khẩn cấp sản xuất ra thuốc lỏng cải tiến, còn mang theo một nhóm vệ sĩ riêng đến đó.

Ánh mắt Diệp Trường Minh liếc nhìn Triệu Ly Nông và Kỷ Chiếu trước mặt, không biết có phải ảo giác hay không, bầu không khí giữa hai người này hình như không giống với những người khác.

Diệp Trường Minh tránh đi cánh tay của Nghiêm Lưu Thâm, ánh mắt dừng ở trên người hai người thật lâu.