Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 163: Nơi trú ẩn




Edit & beta: Rya

Rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong trí nhớ của cô chỉ mới mấy năm, nhưng rất nhiều chuyện khi hồi tưởng lại giống như bị phủ một lớp bụi xám, trở nên mơ hồ.

Triệu Ly Nông cúi đầu quét qua quang não, cô đã ngủ hơn một giờ, cũng không có nhận được tin tức gì về Triệu Phong Hòa.

Chỉ có vài tiếng còi hú cùng tiếng súng từ cửa sổ đóng kín truyền đến, không cần nhìn cũng biết tình hình bên ngoài hỗn loạn cỡ nào, cô không thể nghỉ ngơi được nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài, muốn đi loanh quanh vài vòng cho đầu óc tỉnh táo.

Hành lang được thắp sáng rực rỡ, nhưng sau khi đi quanh vài hành lang, bất ngờ nhìn thấy một khu rừng nhiệt đới trước mặt, khiến người sửng sốt tại chỗ.

Không khí ẩm ướt dồi dào, rong rêu và lá khô mềm mại, thác nước nhỏ từ trên cao chảy xuống, tựa hồ không có ẩn chứa bất kỳ nguy cơ gì, chỉ có hệ sinh thái rừng xanh.

Khi Triệu Ly Nông bước trên mặt đất đầy rêu, trong nháy mắt cô đã nhận ra có gì đó không ổn, mặt đất quá cứng, không có cảm giác mềm mại của rêu, giống như nhựa hơn, cô đưa tay chạm vào cây thông xanh gần nhất, phát hiện cây thông là cây giả bằng nhựa sơn xanh, đi lên phía trước thậm chí còn có cả hình chiếu của động vật.

Thác nước là có thật, nhưng nó được tạo ra một cách nhân tạo bằng cách tận dụng sự chênh lệch độ cao.

Nước từ trên cao chảy xuống bắn tung tóe, phát ra tiếng nước bắn rầm rầm, vừa tới gần, thính giác của cô đã bị tiếng nước chảy hoàn toàn chiếm lĩnh, sương lạnh cùng giọt nước bắn tung tóe trên mặt.

Đầu thác nước bên kia có người.

Xuyên qua làn sương nước, Triệu Ly Nông nhìn thấy Hà Nguyệt Sinh đứng đó để gửi tin nhắn cho ai đó, cô gọi tên cậu, nhưng tiếng thác nước quá lớn nên Hà Nguyệt Sinh không nghe thấy, vẫn quay lưng lại với cô.

Cô suy nghĩ một chút, không gọi nữa mà vòng qua thác nước mà đi tới.

“Liên lạc với người nhà à?” Triệu Ly Nông đi tới phía sau Hà Nguyệt Sinh, nhìn thấy cậu đang dùng quang não để gửi tin nhắn cho ai đó, liền lên tiếng hỏi.

Cả người Hà Nguyệt Sinh run lên, vội vàng tắt quang não, quay đầu lại: “Cậu đến lúc nào?”

“Vừa đến.” Triệu Ly Nông quay đầu nhìn thác nước nhỏ phía sau, giải thích nói: “Tôi ở bên kia gọi cậu, nhưng cậu không nghe thấy.”

Hà Nguyệt Sinh gượng cười: “Tôi không nghe thấy, vừa rồi sợ hết hồn, cậu sao cũng ra đây?”

“Muốn ra ngoài đi dạo.” Triệu Ly Nông chỉ vào đầu cô: “Có chút hỗn loạn.”

“Gần đây thân thể của cậu có chuyện gì sao?” Hà Nguyệt Sinh hỏi: “Đây không phải là lần đầu tiên.”

Tiếng thác nước vẫn còn hơi lớn, hai người cùng nhau đi đến bên cạnh, đứng dưới một gốc cây giả.

“Tôi cũng không biết tại sao.” Triệu Ly Nông không có nói dối, cô thật sự không biết tại sao mình cùng thực vật dị biến có thần giao cách cảm, nhưng cô lại thay đổi thân thể, chính bản thân cũng đã khó mà tin nổi: “… Thực vật dị biến cao cấp có thể ảnh hưởng suy nghĩ của động vật, lần này lũ chuột dị biến e rằng cũng có bóng dáng của thực vật dị biến cấp S.”

Nguyên bản cấp A sẽ chỉ chiếm cứ khu vực cố định, nhưng hiện tại thực vật dị biến cấp S có ý thức tự chủ mở rộng, thậm chí nó không cần tự ra tay.

Hà Nguyệt Sinh quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Triệu Ly Nông bên cạnh, bất đắc dĩ cười: “Vừa rồi ai nói đầu óc hỗn loạn, bây giờ lại bắt đầu nghĩ đến chuyện này.”

Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn cành cây giả phía trên: “Tôi chỉ sợ hiện tại mới là bắt đầu.”

“Thực vật dị biến cấp A đã bị khống chế hữu hiệu, thực vật dị biến cấp S không nhiều, kim gen cùng nhân tố sinh trưởng cũng đang phát triển.” Hà Nguyệt Sinh vươn ngón tay lên đếm: “Mặc dù lũ chuột dị biến rất khó khăn, nhưng không phải là không thể làm quét sạch nó, đều sẽ ổn thôi.”

Triệu Ly Nông thu hồi ánh mắt: “Hy vọng là vậy.”

“Bất quá, tôi cảm thấy cậu cùng với nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia quan hệ thân thiết quá mức bình thường.” Hà Nguyệt Sinh đột nhiên nói.

Triệu Ly Nông lúng túng: “Nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên nào?”

Hà Nguyệt Sinh duỗi một ngón tay, chỉ xuống tòa nhà này: “Kỷ Chiếu.”

Cô phản ứng một lúc, sau đó nhớ ra rằng sư huynh hiện tại tên là Kỷ Chiếu, là nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.

“Giữa hai người có một bầu không khí mà không ai khác có thể xen vào.” Hà Nguyệt Sinh nhún vai: “Nghiêm nỗ lực nói rằng là do tôi ảo giác.”

Triệu Ly Nông đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, quan hệ giữa hai người tự nhiên không giống với những người khác, sư huynh đối với cô mà nói, là người có ràng buộc sâu sắc với cô trên thế giới này, có một ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Chúng tôi là có duyên.” Cô khô khan giải thích.

Hà Nguyệt Sinh dường như không quan tâm đ ến lý do, mà chỉ thuận miệng nói, cậu liếc nhìn cổ tay của Triệu Ly Nông: “Quang não của cậu sáng kìa.”

Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn, là sư huynh gọi đến, cô vội vàng mở ra.

“Đã tìm được người, cô ấy đang ở nơi trú ẩn bên trong tiểu khu. Đội số 0 cùng với đội số 1 còn ở bên ngoài căn cứ thanh trừ lũ chuột dị biến, đêm nay không cách nào qua được.” Giang Tập ở bên trong màn hình quang não nói: “Em muốn đi gặp Triệu Phong Hòa, anh phái người đưa em đi.”

“Cô ấy bị thương, không tiện di chuyển.”

Triệu Ly Nông nghe vậy cả kinh: “Bị thương sao? Có nghiêm trọng không?”

Giang Tập lắc đầu: “Tay chân bị thương một chút, đã phái người giúp cô ấy băng bó, em đừng lo lắng.”

“Được, phiền phức… ngài.” Triệu Ly Nông thật sự không thể kêu Giang Tập bằng “Kỷ lão”, mặc dù Giang Tập rõ ràng đã già, nhưng trong ký ức của cô vẫn là người sư huynh trẻ tuổi kia.

Nghiêm Tĩnh Thủy ở đằng kia biết Triệu Ly Nông sẽ rời đi nên cũng đi theo.

“Tôi ở trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, bọn họ nhất định không thể mạnh hơn tôi.” Nghiêm Tĩnh Thủy từ trong phòng chạy ra nói.

Người của Giang Tập phái tới rất nhanh đã đến, mang theo một túi đồ ăn còn nóng hổi đưa cho Triệu Ly Nông, bảo cô ăn trên đường đi.

“Quan tâm như vậy?” Hà Nguyệt Sinh liếc nhìn, phát hiện không có phần của mình: “…”

Triệu Ly Nông lén lút nhét hộp thức ăn nóng gói trong giấy bạc cho cậu, lại đưa tay cắt một túi đồ ăn vặt cùng một cái hộp hoa quả đưa cho Nghiêm Tĩnh Thủy, chỉ giữ lại một miếng bánh mì cho mình.

Ba người vốn tưởng rằng sẽ lái xe đến đó, không ngờ sau khi được dẫn lên mái nhà, trên mái nhà đã có một máy bay trực thăng đậu sẵn, xung quanh là những người bảo vệ Triệu Ly Nông đi đến nơi trú ẩn, trên người bọn họ không có biểu tượng của quân đội, hẳn là vệ sĩ riêng của Giang Tập.

Bọn họ bay về hướng trung tâm nội thành, trên đường tình huống so với bên ngoài căn cứ cũng không tốt hơn, khắp nơi đều là xác chuột dị biến, còn có không ít nhà cửa sụp đổ, không thấy được thi thể con người, chỉ có vết máu đỏ sẫm khắp nơi, điều này có nghĩa là những người kia có khả năng đã chui vào trong bụng của lũ chuột dị biến rồi..

“Có nhiều vấn đề với các trạm phát tín hiệu trong nhiều nơi trú ẩn, vì vậy sau khi vào không có cách nào để liên lạc với bên ngoài.” Vệ sĩ riêng ngồi bên cạnh lên tiếng nói: “Người của chúng tôi đã đi vào tìm kiếm một chuyến cho nên mới tìm được người.”

Từ tòa nhà gen đến trung tâm nội thành lái xe mất hơn hai tiếng đồng hồ, bọn họ có thể nhanh như vậy, có lẽ đã dùng máy bay trực thăng.

“Cám ơn.” Triệu Ly Nông nghiêm túc nói.

Toàn bộ Căn cứ trung ương rơi vào hỗn loạn, quân đội trước hết nhất định phải bảo đảm cho các nghiên cứu viên cao cấp và gia đình của họ, Triệu Ly Nông không thuộc trong số đó, nếu không phải vì sư huynh Giang Tập, cô sẽ không thể gặp Triệu Phong Hòa sớm như vậy.

Vệ sĩ riêng xua tay: “Đó là công việc của chúng tôi.”

Máy bay trực thăng bay vào khu dân cư và đáp xuống bãi đậu máy bay trên nóc một tòa nhà vẫn còn trong tình trạng tốt, Triệu Ly Nông được mấy người che chở từ mái hiên đi xuống, trên đường gặp phải vài con chuột dị biến, Nghiêm Tĩnh Thủy phản ứng đủ nhanh, nhưng trong đội ngũ còn có một người khác nhanh hơn cô ấy.

“Chắc chắn là tiêm kim gen rồi.” Nghiêm Tĩnh Thủy dùng thanh chủy thủ lau vết máu trên tay áo, sau đó rút lui về nói nhỏ với Triệu Ly Nông, cô ấy không tin vệ sĩ riêng bình thường có thể phản ứng nhanh hơn mình.

Hà Nguyệt Sinh đứng một bên cũng hạ giọng: “Tôi đã nói Kỷ lão đối với tiểu Triệu không bình thường.”

Triệu Ly Nông ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Anh ta có thể nghe được các cậu nói chuyện.”

Sau khi tiêm kim gen vào, thính lực sẽ tốt hơn so với người thường.

Hai người ở hai bên trái phải lập tức ngậm miệng, từng người ánh mắt láo liêng.

Cũng may, vệ sĩ riêng phía trước không có quay đầu nhìn lại, chuyên tâm đối phó khả năng tồn tại nguy hiểm phía trước.

Đoàn người đi xuống từ tòa nhà dân cư này mà không gặp bất kỳ rủi ro nào, đi theo các biển báo, chạy đến nơi trú ẩn đã được xây dựng trong nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên sử dụng nơi trú ẩn.

Nơi trú ẩn nằm dưới lòng đất, các khu vực xung quanh được lấp đầy bằng vật liệu đặc biệt để ngăn chặn thực vật dị biến xâm nhập, nhưng có những chỗ trong nơi trú ẩn không được kín cũng xuất hiện một vài thứ cũng như có chuột, một khi vừa bước vào liền gặp phải chuột dị biến, gây thương vong nghiêm trọng.

Triệu Ly Nông vừa bước vào đã ngửi thấy một bầu không khí ẩm mốc, trên mặt cô không có nhiều thay đổi, chỉ bước nhanh hơn, đi về phía sâu hơn.

Trên tường xung quanh có đèn khẩn cấp, không sáng nhưng đủ soi đường, càng đi vào trong, tiếng người càng lúc càng rõ.

Cho đến khi rẽ vào khúc cua cuối cùng, độ sáng của đèn tăng mạnh lên.

Triệu Ly Nông đưa tay lên hơi che mắt, giảm tốc độ và chậm rãi đi vào, bên trong có những người trong tiểu khu đang đứng hoặc ngồi vẫn còn kinh sợ, hầu hết những người bị thương đã được điều trị và băng bó, một vài thủ vệ quân đứng ở phía trước, cầm súng tuần tra xung quanh.

“Ở đây.” Vệ sĩ riêng dẫn mấy người Triệu Ly Nông đi vào bên trong, đi ngang qua thủ vệ quân tuần tra, trên quang não bọn họ liền sáng lên biển báo.

“Ly Nông?”

Triệu Ly Nông nhìn về hướng phát ra giọng nói quen thuộc, quả nhiên nhìn thấy Triệu Phong Hòa đang ngồi trên xe lăn, một bánh xe lăn bà ấy đang ngồi đã bị xẹp lép, tóc rối loạn, một thân bẩn thỉu, xem ra đã chịu khổ không ít.

“Tay của mẹ…” Triệu Ly Nông bước nhanh xuyên qua đám người, ngồi xổm trước mặt Triệu Phong Hòa, sắc mặt có chút khó coi, đẳng cấp của cô còn chưa cao, không thể để cho người ta thời thời khắc khắc đều chiếu cố Triệu Phong Hòa.

“Chỉ là bị đứt tay thôi.” Triệu Phong Hòa chỉ vào cánh tay của mình, ghé sát vào Triệu Ly Nông nhỏ giọng nói: “Bọn họ phun thứ gì đó cho mẹ, vết thương rất nhanh liền lại, người bên cạnh đều không ai có.”

Triệu Ly Nông thở dài một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười và giải thích: “Đó là nhân tố tăng trưởng.”

Trong lòng cô lại một lần nữa cảm ơn sư huynh Giang Tập.

“Không phải con nói đi ra ngoài sao, sao lại trở về rồi?” Triệu Phong Hòa nắm tay Triệu Ly Nông, lo lắng hỏi: “Nhiệm vụ thế nào rồi?”

Triệu Ly Nông ngồi xổm xuống, sửa sang lại mái tóc rối bù của bà: “Đã xong rồi!”

“Vậy thì tốt.” Triệu Phong Hòa ngẩng đầu lên, nhìn qua vai Triệu Ly Nông, bắt gặp ánh mắt của Hà Nguyệt Sinh ở phía sau: “Bọn họ đều là bạn của con sao?”

Triệu Ly Nông lấy từ trong túi ra một sợi dây chun, đem tóc tán loạn trên vai Triệu Phong Hòa buộc lên, cô quay lại nhìn hai người phía sau: “Ừm, bọn họ cùng con ra ngoài để thử nghiệm.”

“Đừng lo lắng cho mẹ, mẹ không sao.” Triệu Phong Hòa đẩy cô: “Cứ làm những gì con cần làm đi.”

Triệu Ly Nông buông tay ra: “Bên ngoài có chuột dị biến, còn cũng không thể làm gì, ở lại đây với mẹ nhiều hơn một chút.”

Hai người mặt đối mặt nói chuyện, Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn hai bên, quay người đi theo các vệ sĩ riêng đang tản ra để kiểm tra an toàn xung quanh nơi trú ẩn, đảm bảo không có vấn đề nào khác.

Hà Nguyệt Sinh vẫn đứng tại chỗ, không ai chú ý đến cậu.

Chỗ sâu nhất của nơi trú ẩn, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, nhưng vẫn có bóng tối không thể chiếu sáng, cậu dựa vào tường, hình chiếu ở dưới ánh đèn cực kỳ dài, yên lặng nhìn hai người trước mặt, một người ngồi trên xe lăn bị hỏng, một người khác lại ngồi xổm trước mặt đối phương, hơi ngẩng đầu lên và nói điều gì đó.

Trên thực tế… hai người họ không giống nhau chút nào.

Triệu Ly Nông ngũ quan quá thanh tú, đối phương cũng chỉ là tướng mạo bình thường.

Dưới ánh đèn, đối phương dường như lơ đãng quét mắt tới, nhưng Hà Nguyệt Sinh lại theo bản năng đứng thẳng người lên.