Edit & beta: Rya
Sau khi con chip sinh học trên cổ tay của Diệp Trường Minh bị mất hiệu lực, lúc này anh đã cảm nhận được áp lực năng lượng bức xạ cao từ thực vật dị biến cấp S.
So với áp suất bức xạ cao còn chưa hoàn toàn thành thục ở Căn cứ số tám, năng lượng ở đây đủ để xé rách nội tạng của một người bình thường trong thời gian ngắn, nhưng anh đã tiêm kim gen nên vẫn có thể hành động bình thường.
Tuy nhiên, cơ thể của Diệp Trường Minh vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu mãnh liệt, đó là các tế bào bị tổn thương và nhanh chóng được chữa trị.
Trong hoàn cảnh như vậy, anh lại rơi vào cuộc giao chiến với long trảo hòe dị biến, kìm nén sự nôn nóng trong lòng, nắm chặt đường đao trong tay, từng chút một tiến về phía trước.
Nhưng mà, Diệp Trường Minh không ngờ rằng cuộc công kích lại đột ngột dừng lại.
Anh đứng tại chỗ, nhìn phiến lá sắc bén đứng thẳng tắp trước một giây vẫn còn hiên ngang mà tiến tới, nhưng giây sau cành đã thu lại và biến mất, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, hết thảy đều yên lặng, phảng phất vừa rồi hết thảy đều là ảo tưởng của anh.
Diệp Trường Minh không quan tâm đ ến tình huống quỷ dị này, anh nắm chặt đường đao, tiếp tục tiến về phía trước, vượt qua một bức tường ngay cả gió cũng không thể lọt qua, người cũng không thể đi qua.
Anh tra con đao trở lại vào vỏ, nhanh chóng leo lên, lại nhảy xuống.
Khoảnh khắc anh nhảy xuống, Diệp Trường Minh ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
—— áp lực nặng nề trên vai đột nhiên biến mất, phảng phất toàn bộ năng lượng bức xạ đều biến mất, chung quanh băng tuyết lẫn với mùi cỏ xanh, là biểu tượng của mùa đông kết thúc, mùa xuân đến tràn ngập với một bầu không khí bình tĩnh và tích cực.
Diệp Trường Minh không chút hoang mang, trái lại tính cảnh giác lại kéo lên điểm cao nhất, anh đang định tiếp tục lướt nhanh, định tiếp tục tìm kiếm Triệu Ly Nông, lại không ngờ phát hiện cách đó không xa trong tuyết là một chiếc ba lô màu đen.
Bước chân vừa nâng lên nhanh chóng hạ xuống, đôi ủng quân đội màu đen giẫm trên tuyết không ngừng kêu kẽo kẹt.
Diệp Trường Minh nhìn qua, đó là ba lô của Triệu Ly Nông.
Chiếc ba lô màu đen do Viện nghiên cứu nông học Trung ương thống nhất phát hành, ở giữa có khâu một nhãn hiệu bằng da bò, trên đó in dòng chữ “Viện nghiên cứu nông học Trung ương”.
Không biết Triệu Ly Nông sử dụng chiếc ba lô như thế nào, góc dưới bên phải gần đáy bị ăn mòn một lỗ, theo lý thì cô có thể xin một chiếc ba lô mới ở Viện nghiên cứu, nhưng cô đã dùng một mảnh vải jean xanh để khâu lỗ thủng kia lại.
Không thể nói là đẹp, nhưng balo vẫn có thể tiếp tục sử dụng.
Diệp Trường Minh tim đập thình thịch, anh lại chuyển ánh mắt, lúc này mới phát hiện có người trên nền tuyết sắp bị băng tuyết nhấn chìm.
Hơi thở của Triệu Ly Nông yếu ớt và sâu, cho nên anh không nhận ra được ngay lập tức.
Diệp Trường Minh phủi tuyết trên mặt cô, bế cô lên, ngoại trừ hô hấp bình thường, anh gần như không cảm giác được nhiệt độ trên người của Triệu Ly Nông.
“Triệu Ly Nông?”
Diệp Trường Minh một tay ôm Triệu Ly Nông, để cô dựa vào trong ngực, tay kia vỗ vỗ mặt cô.
Triệu Ly Nông không đáp, tựa như vĩnh viễn ngủ yên trên vùng đất tuyết này.
Diệp Trường Minh kêu tên Triệu Ly Nông mấy lần, cô vẫn không đáp lại, ngược lại hô hấp càng lúc càng nhanh, không còn yếu ớt bồng bềnh như trước.
Anh liếc nhìn chiếc ba lô bên cạnh, đột nhiên ghé sát vào tai cô, nhỏ nhẹ như người yêu lưu luyến thì thầm: “…Hàng mẫu của em bị trộm.”
Vừa dứt lời, Triệu Ly Nông đột nhiên đã mở mắt ra, theo bản năng quay đầu lại hỏi: “Ai?”
Diệp Trường Minh vốn nửa ôm Triệu Ly Nông, sau đó cúi đầu ghé vào tai cô nói, mà khi cô đột nhiên quay mặt lại, chóp mũi lạnh lẽo xẹt vào gò má của anh.
Hơi thở của hai người quyện vào nhau, một đều đều vững vàng, một ngắn ngủi.
Diệp Trường Minh hơi ngả người ra sau để tăng khoảng cách giữa hai người, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt tỉnh táo mờ mịt của Triệu Ly Nông.
Cô nhớ rõ ràng có người nói hàng mẫu của mình bị trộm, nhưng cô không khỏi mờ mịt, bởi vì đến bây giờ cô cũng không hiểu mình đang ở trong tình trạng nào, ý thức còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Mặc dù tình huống không thích hợp, nhưng trong mắt Diệp Trường Minh vẫn ẩn chứa ý cười, vươn tay cầm lấy chiếc ba lô bên cạnh: “Không có ai lấy trộm, hàng mẫu của em vẫn còn ở chỗ này.”
Triệu Ly Nông biết hàng mẫu của mình vẫn còn, thân thể vốn cứng đờ lập tức thả lỏng, đầu óc tràn ngập rất nhiều thông tin chưa kịp xử lý, rối tung cả lên, đầu óc như ngừng hoạt động, hình như có chút choáng váng.
Diệp Trường Minh nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, chậm rãi buông tay đang đỡ Triệu Ly Nông, đảm bảo cho cô không ngã, mới cúi đầu mở áo khoác trên người xuống.
Áo khoác tác chiến màu đen có tác dụng chống gió và chống lạnh rất tốt, mặc dù bị long trảo hòe dị biến cắt vài đường nhưng vẫn có thể giữ ấm.
Diệp Trường Minh cởi áo khoác tác chiến, trực tiếp khoác lên người Triệu Ly Nông, kéo khóa lên, nhưng còn cô đột nhiên bị chiếc áo khoác ngoại cỡ bao bọc, cả người như chìm vào trong, khiến khuôn mặt tái nhợt trở nên vô cùng nhỏ nhắn.
Triệu Ly Nông vùi mặt vào áo khoác, đầu óc vẫn đang tiếp nhận và phân loại lượng lớn tin tức truyền đến, nhưng cơ thể vẫn phản ứng tự nhiên với thế giới bên ngoài, mũi nhẹ nhàng ngửi, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, mi tâm nhíu lại thành một đường.
Diệp Trường Minh ngước mắt lên nhìn động tác của cô, lập tức hiểu ra nguyên nhân: trên áo khoác có rất nhiều máu của anh.
Khi long trảo hòe dị biến cào vào áo khoác tác chiến, phiến lá sắc bén đồng thời cắt vào vai và bụng anh, mặc dù vết thương lành nhanh nhưng vẫn mất rất nhiều máu, làm vấy bẩn áo khoác.
Diệp Trường Minh cũng không nhiều lời, chỉ là nắm một nắm tuyết, đến gần Triệu Ly Nông, phủ tuyết trong lòng bàn tay lên vết cắt của áo khoác tác chiến, nhanh chóng cẩn thận chà xát để tẩy đi vết máu, mùi máu tươi rất nhanh bị mùi băng tuyết bao trùm.
Triệu Ly Nông vẫn ngồi trên nền tuyết, so với Diệp Trường Minh đang nửa ngồi nửa quỳ vẫn thấp hơn nửa cái đầu, cô lặng lẽ ngước nhìn anh, nhưng đầu óc vẫn đang sắp xếp thông tin mà cô nhận được.
Sau khi Diệp Trường Minh dùng tuyết rửa sạch tất cả những chỗ dính máu, anh ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt quá trong trẻo và sạch sẽ của cô, dừng một chút rồi hỏi cô: “Khá hơn chưa?”
Triệu Ly Nông nghe được câu hỏi của Diệp Trường Minh, một lúc sau, đại não mới xử lý đến thông tin này, vẫn không hiểu rõ: “Cái gì?”
“Bị lạnh phát sốt sao?” Diệp Trường Minh không nhịn được sờ tay lên trán cô, lại thử nhiệt độ của mình, xác nhận Triệu Ly Nông không có phát sốt.
Triệu Ly Nông lại không nói lời nào, cô đã bắt đầu sắp xếp lại ký ức của mình khi lơ lửng giữa không trung.
Diệp Trường Minh cũng không để ý, vươn tay phải sang một bên, chộp lấy cái ba lô bên cạnh, cùng kéo Triệu Ly Nông lên: “Chúng ta trở về đi.”
“Không.” Triệu Ly Nông đột nhiên cự tuyệt.
Diệp Trường Minh quay đầu dừng lại, chờ cô nói tiếp.
Triệu Ly Nông cuối cùng cũng từ trạng thái không hoạt động tỉnh dậy, cô nhìn Diệp Trường Minh và nói: “Tôi muốn tiếp tục vào trong.”
Cô muốn xác nhận ký ức trước đó có phải là một giấc mơ hay không.
Những đốm sáng xanh đó, trải nghiệm của cô khi bị biến thành cỏ, cây mai… là có thật hay không.
Trong giấc mơ của cô, cũng có Diệp đội trưởng đang chiến đấu với long trảo hòe dị biến.
Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn áo khoác tác chiến trên người, sau đó ngước mắt nhìn Diệp Trường Minh, đột nhiên vươn một ngón tay chọc chọc bả vai anh: “Anh cũng là thật?”
Diệp Trường Minh nghe vậy, lông mi hơi động đậy, thuận thế nắm chặt ngón tay đang chọc vào bả vai mình, nhấc lên phía trên, để đầu ngón tay chạm vào gò má của anh: “Bây giờ em đã biết chưa?”
Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến trái tim, đầu ngón tay Triệu Ly Nông không hiểu sao lại nóng đến mức co quắp lại, nhưng cô vẫn nghiêm túc chậm rãi đáp lại: “Đã biết.”
Diệp Trường Minh buông tay cô ra: “Em muốn đi đâu? Tôi đã từng đến Căn cứ số ba, so với em hẳn là quen thuộc hơn.”
Mặc dù phải trải qua cơn lũ, lại bị thực vật dị biến tập kích chiếm cứ, nhưng nếu nhìn kỹ xung quanh, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một số đường nét mơ hồ của Căn cứ số ba.
Hai người song song đi trong tuyết, Diệp Trường Minh từ trong ba lô lấy ra một thanh socola, đưa cho Triệu Ly Nông để cô bổ sung năng lượng: “Hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Triệu Ly Nông chậm rãi xé bao bì, bẻ một khối nhỏ socola bỏ vào trong miệng, âm thanh có chút hàm hồ: “Cổ Ngụy Kim cắt đứt thang dây, tôi té xuống.”
Diệp Trường Minh quay đầu nhìn Triệu Ly Nông, ngoại trừ việc cô bị mất áo khoác lông vũ, không giống như đã từng bị thương.
Nói đến vết thương, anh nhớ lại vết thương trên mặt cô ở Khâu Thành đã lành rất nhanh.
“Bị long trảo hòe dị biến tiếp được.” Triệu Ly Nông không có giấu giếm Diệp Trường Minh, anh tựa hồ đã thấy qua nhiều lần tình trạng khác thường của cô.
Trên thực tế, chuyện xảy ra ngày hôm qua đã vượt qua lẽ thường, nhưng chuyện xảy ra sau đó, càng không thể lý giải bằng lẽ thường.
Nếu như anh hỏi đến cùng, bản thân Triệu Ly Nông cũng không giải thích được.
Tuy nhiên, Diệp Trường Minh không tiếp tục hỏi, mà nói với cô: “Tân dị sát đội đã bị xử lý.”
Triệu Ly Nông không quá ngạc nhiên, hoặc những gì đã xảy ra với Tân dị sát đội đối với cô đều không quan trọng.
“Anh…” Triệu Ly Nông nhớ tới Diệp Trường Minh cùng cô xuất phát đi làm nhiệm vụ cùng ngày, liền bẻ miếng socola thứ hai: “Anh tìm được con cá voi dị biến đó rồi sao?”
“Tìm được rồi.” Diệp Trường Minh không nói bất cứ điều gì về con cá voi dị biến đã chết, cũng không nhắc tới Dung Đông Hào gặp rắc rối.
Triệu Ly Nông xưa nay trên lĩnh vực nghiên cứu vẫn luôn cứng rắn, nếu cô muốn đi vào trong, nhất định phải có lý do, anh sẽ ở bên cô.
Dung Đông Hào bên kia có đội của Nghiêm Lưu Thâm, còn có các đội viên khác của đội số 0, ít nhất sẽ không có chuyện gì xảy ra với Nghiêm Thắng Biến.
Triệu Ly Nông ăn một nửa thanh socola, nửa còn lại đưa cho Diệp Trường Minh bên cạnh: “Anh ăn đi.”
Nếu những gì cô nhìn thấy là sự thật, vậy thì anh khi ở trong rừng rễ đã mất rất nhiều máu, cần bổ sung năng lượng.
“Ăn no rồi?” Diệp Trường Minh cau mày, miếng socola này là đồ ăn có hàm lượng calo cao, quả thật có thể no bụng, nhưng đã bôn ba cả ngày, không giống như đã từng ăn qua thứ gì.
“Vâng.” Triệu Ly Nông vừa nói xong, bụng đột nhiên kêu lên hai tiếng: “…”
Diệp Trường Minh quay đầu nhìn hướng khác, khóe môi hơi nhếch lên, dừng lại nói: “Em ăn xong đi, rồi tôi sẽ dẫn em đi.”
“À.”
Triệu Ly Nông cúi đầu tiếp tục lấy nửa thanh socola còn lại, bẻ ra ăn.
Nó quá ngọt.
Ăn đến khi còn lại một chút ít, bụng cô đầy ắp, mệt đến mức không thể ăn thêm được nữa.
Diệp Trường Minh đang đợi bên cạnh, trực tiếp vươn tay lấy miếng socola cuối cùng còn sót lại trong tay cô, xé gói và cho vào miệng: “Giữ chặt.”
Sau đó, anh ôm lấy Triệu Ly Nông. Đưa cô đi sâu vào bên trong với tốc độ nhanh chóng.
Tốc độ quá nhanh, gió lạnh đập vào mặt sẽ không dễ chịu.
Loại trải nghiệm này, Triệu Ly Nông đã từng cảm nhận được một lần trong tay của đội viên Tân dị sát đội, nhưng khi Diệp Trường Minh ôm cô, áp mặt cô vào lồ ng ngực anh, cơn gió cắt qua mặt đột nhiên bị ngăn cách.
Triệu Ly Nông lắng nghe tiếng gió vù vù bên tai, mở to mắt nhìn chằm chằm bộ quân phục của Diệp Trường Minh một lúc lâu, khó khăn ngẩng đầu lên, cô muốn nhìn xem những gì đang lướt qua xung quanh mình.
Nhưng mà, Diệp Trường Minh ôm quá chặt, cô động cũng khó, vươn tay kéo quần áo của anh: “Diệp đội trưởng… Tôi muốn nhìn bên ngoài.”
Thanh âm của cô không cao, thậm chí còn hơi bị gió lấn át đi.
Nhưng Diệp Trường Minh vừa chạy vẫn có thể nghe rõ ràng, anh cúi đầu nhìn Triệu Ly Nông, sau đó ôm lấy eo cô, nhấc bổng cô lên một chút.
Triệu Ly Nông thành công để lộ ra được hơn nửa khuôn mặt, tựa cằm lên vai Diệp Trường Minh, yên lặng nhìn cảnh tượng phía sau, thấy có gì đó quen thuộc.
—— Cây mai kia cô đã từng hóa thân thành nó, với những chú chim đuôi xanh hót líu lo trên cành.
Hóa ra đều là sự thật.