Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 141: Thế giới rừng cây




Edit & beta: Rya

Đầu óc của Triệu Ly Nông lập tức đình trệ, nếu như trên người cô có nhiều lông, lúc này đều đã dựng đứng lên hết.

Khuôn mặt không có bất kỳ che chắn gì đột nhiên vùi vào trong tuyết, cảm nhận trọn vẹn cái lạnh thấu xương.

Điều này khiến cho Triệu Ly Nông, từ trước đến nay vẫn luôn là một thanh niên năm tốt, không thể không nhỏ giọng chửi thề, cô chống hai tay xuống đất, nhanh chóng kéo mình ra khỏi tuyết.

Đã kéo ra, nhưng khuôn mặt của cô bị dính đầy hạt tuyết, ngay cả miệng cô cũng bị bao phủ.

Triệu Ly Nông đứng dậy lấy tay phủi tuyết trên mặt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một cành cây long trảo hòe dị biến đang vùng vẫy giữa không trung làm động tác cảnh cáo.

“…”

Người ở dưới tàng cây, không thể không cúi đầu, bị tình thế ép buộc, Triệu Ly Nông rất lý trí lựa chọn xoay người, phảng phất như cái gì cũng không nhìn thấy.

Cô vỗ vỗ hạt tuyết trên người mình, quay đầu lại nhìn thấy chiếc ba lô rơi cách đó không xa, chạy lon ton tới, nhặt chiếc ba lô lên, mở khóa túi quần bên hông, lấy ống đựng hàng mẫu cùng dụng cụ từ bên trong ra, cùng cho vào trong ba lô.

Áo khoác lông vũ của Triệu Ly Nông vẫn lạc ở chỗ lúc trước, lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo len, cảm giác cả người đều bị gió lùa, hai tay thậm chí còn đỏ ửng vì lạnh.

Cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện nơi này hẳn là xa hơn nơi cô dừng lại trước kia, chip sinh học trên cổ tay sớm đã mất đi hiệu lực, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không chịu ảnh hưởng của áp suất năng lượng bức xạ cao, thực vật dị biến cũng không công kích cô nữa.

Nếu như lúc này rời đi, có thể tìm thấy được ca nô, trở lại Dung Đông Hào.

Nhưng…

Triệu Ly Nông đứng đó một lúc lâu.

Cuối cùng, vẫn từ bỏ việc đi đến bãi biển, lựa chọn tiếp tục đi vào bên trong.

Vùng đất lúc này đối với Triệu Ly Nông mà nói, giống như thám hiểm một hắc động khổng lồ, với vô số lĩnh vực hoàn toàn mới mở ra, cám dỗ cô đi sâu vào.

Triệu Ly Nông hít cái mũi đỏ bừng vì lạnh, cầm ba lô lên, trong sóng triều cuốn tới, kiên định đi vào trong.



Với sự rời đi của Tân dị sát đội, toàn bộ thực vật dị biến trên đất liền dần dần ngừng công kích, khôi phục lại trạng thái yên tĩnh trầm mặc ban đầu, nhưng khi Triệu Ly Nông chạy sâu vào trong, bên tai trước sau đều có thể nghe thấy âm thanh từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Triệu Ly Nông biết rõ đó không phải là ảo giác thính giác của cô, cũng không phát sinh thần giao cách cảm, mà xung quanh quả thật có thứ gì đó đang động đậy.

Khi cô nhìn lên có thể thấy những chiếc lá của cây long trảo hòe dị biến đang chậm rãi đung đưa ở hai bên, khi nhìn xuống thì lại thấy được một số dây leo đang nhanh chóng thu lại.

So với long trảo hòe dị biến không e dè phía trên, dây leo vừa mới rút lại rõ ràng là quá mức cẩn thận, tận lực không để cho Triệu Ly Nông phát hiện.

Nơi này còn chứa đựng những loài thực vật dị biến nào khác?

Hiện tại, liên quan đến việc phân loại thực vật dị biến cấp S của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, đặc điểm tiêu chuẩn rõ ràng nhất là sản xuất năng lượng bức xạ.

Triệu Ly Nông đã nhìn thấy cây tuyết tùng dị biến cấp S ở Khâu Thành, cũng xem qua báo cáo về liễu rũ dị biến ở Căn cứ số tám, loại trước gần như kiểm soát thực vật và động vật dị biến chiếm cứ toàn bộ thành phố, trong khi loại sau tàn sát tất cả mọi sinh mệnh ở Căn cứ số tám, nhưng tổng kết lại, ở trong lãnh địa của bọn chúng, đều có tính độc quyền cao.

Căn cứ số ba… tình hình dường như rất khác.

Cô có một loại cảm giác không tên, dây leo cùng với long trảo hòe dị biến ở đây là hai giống loài khác nhau.

Triệu Ly Nông quay mặt nhìn về phía dây leo nhát gan biến mất, quay đầu lại chà xát hai tay vào nhau, hà hơi vào lòng bàn tay, muốn sưởi ấm chúng, nhưng luồng khí nóng cô thở ra lập tức lạnh xuống, căn bản không có ích gì.

Cũng may nơi lấy mẫu trước đó cách đây không xa, Triệu Ly Nông co vai lại, tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Khoảng mười phút sau, Triệu Ly Nông nhìn thấy cây long trảo hòe với “mặt người” quen thuộc kia.

Chiếc áo khoác lông vũ của cô đã cởi ra đặt ở quanh đây.

Triệu Ly Nông nhìn quanh mặt đất một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn chiếc áo khoác lông vũ ngoài đã cởi ra đặt trên tuyết lúc trước, giờ đang lặng lẽ treo ở trên cành cây cao cao, tung bay trong gió.

Một cơn gió thổi qua, một sợi lông vũ từ trên một lỗ thủng của chiếc áo khoác lông vũ bay ra, chậm rãi đáp xuống mặt Triệu Ly Nông.

“…”

Triệu Ly Nông cứng ngắc giơ tay lên, lấy sợi lông vũ ở trên mặt xuống, tự an ủi lòng mình, mặc dù áo bị thủng một lỗ lớn lỗ thủng lớn nhưng vẫn có thể mặc vào để giữ ấm ở những nơi khác.

Sự cám dỗ từ hơi ấm của chiếc áo khoác lông vũ đã khiến Triệu Ly Nông cố gắng trèo lên cây một lần nữa.

Nhưng khi hai tay cô vừa ôm lấy rễ cây long trảo hòe kia, cành cây trên đó bỗng nhiên vung vẩy, đẩy chiếc áo khoác lông vũ của cô xuống, cành cây hạ thấp xuống tiến về phía cô.

Triệu Ly Nông ngẩng khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, đôi mắt hơi mở ra, hơi bị hành vi nhân tính của long trảo hòe làm cho kinh ngạc, khiến các loại suy nghĩ trong đầu cô bắt đầu lay chuyển, nhưng vào thời khắc này xuất phát vì khao khát được ấm áp, cô không lo được quá nhiều, đưa tay về phía trên, chờ cành cây dần dần hạ xuống.

“Xì—”

Không biết long trảo hòe có phải là quá kích động hay không, cành cây giống như cây khô vào mùa xuân, phía trên lập tức xuất hiện lá mới, sắc bén trực tiếp đem áo khoác lông vũ cắt thành từng mảnh.

Triệu Ly Nông ngơ ngác nhìn chiếc áo khoác lông vũ bị xé toạc giữa không trung, một tay cô còn đang giơ lên, còn chưa kịp đặt xuống, lông vũ bay đầy trời giống như bông tuyết, bay lơ lửng trên mặt và trên người cô, cuối cùng đáp xuống đất.

Nhìn thấy long trảo hòe đang ở trong tình thế không tốt lắm, cô cũng không tiếp tục cử động, giả vờ là một cái cây bình thường.

Triệu Ly Nông dùng sức nhắm mắt lại, chậm rãi nắm chặt bàn tay đang mở ra, cảm thụ chút hy vọng ấm áp cuối cùng tan biến trong không khí.

—— muốn mắng cái cây này, nhưng lại sợ bị cái cây đánh vào sau gáy

Mặc dù bị mất áo khoác lông vũ, nhưng Triệu Ly Nông vẫn không từ bỏ ý định tiến sâu vào Căn cứ số ba, vẫn tiếp tục đi vào trong.

Đây vốn là hướng Tây Bắc bên ngoài Căn cứ số ba, theo thông tin hạn chế, bản thể của ba thực vật dị biến cấp S hẳn là ở bên trong căn cứ, Triệu Ly Nông nhanh chân đi xem, mặt khác có thể ở trong căn cứ tìm được quần áo để mặc.



Triệu Ly Nông đã đi bộ cả tiếng đồng hồ, quần của cô không thấm nước nên cô không bị ảnh hưởng, nhưng phần thân trên của cô đã ướt đẫm hơi nước, như thể cô đang ở trong hầm băng, run rẩy suốt quãng đường.

Triệu Ly Nông vòng tay ôm lấy cánh tay mình, bắt đầu hoài niệm cảm giác nóng bức mà cô cảm nhận thông qua thần giao cách cảm lúc trước.

Cho tới bây giờ, cô chỉ có thể thụ động tiếp nhận cảm xúc từ thực vật dị biến, thậm chí cô còn không biết đó là thực vật dị biến nào.

Có vẻ như bởi vì một nguyên nhân nào đó, cô đã tham gia vào mạng lưới kết nối cây cối khổng lồ dưới lòng đất, chạm vào thông tin của vô số thực vật dị biến chảy qua mạng lưới kết nối cây cối này.

“Mạng lưới kết nối cây cối… thần giao cách cảm.” Triệu Ly Nông giật giật môi, vô thức đem những từ ngữ hiện ra trong đầu nói ra.

Trên thực tế, trạng thái của cô không bình thường.

Trong một môi trường lạnh giá như vậy, chỉ mặc một chiếc áo len ướt và đi bộ hơn một giờ, hầu hết những người bình thường sẽ bị tê cóng, nhưng Triệu Ly Nông chỉ vẻn vẹn cảm thấy lạnh, mặt và tay đỏ bừng vì lạnh.

Lại đi được một lúc, Triệu Ly Nông đột nhiên dừng lại.

Phía trước rễ cây long trảo hòe dị biến có quá nhiều cây mới được hình thành, rậm rạp gần như che kín bầu trời, chắn hết các con đường, để lại một khoảng trống thậm chí một người cũng không chen vào được.

Cây mới ở đây dung hợp nhiều đặc điểm của cây mặt người dị biến và cây thủy liễu dị biến, phảng phất ba cây dị biến cấp S không ngừng ép sát tới gần, cuối cùng hợp nhất với nhau.

Triệu Ly Nông không bỏ lỡ cơ hội này, cô xoa hai bàn tay vào nhau để đôi tay cứng đờ bắt đầu hoạt động, lúc cô lấy dụng cụ lấy mẫu ra, toàn thân cô ngay lập tức ngừng run, đôi vai co rút của cô mở ra, như thể cái lạnh đã hoàn toàn biến mất, trở về phòng thí nghiệm ấm áp.

Cô lấy từng mẫu từ các khu vực hợp nhất khác nhau của rễ cây, rồi viết nội dung và ngày tháng lên nhãn.

Trong khi Triệu Ly Nông đang làm những việc này, một vài cành cây dị biến phía trên lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô, chúng không công kích, mà di chuyển giống như ló đầu ra, tựa hồ đang đứng ở cửa thôn để xem náo nhiệt.

“Một, hai, ba…” Triệu Ly Nông đếm xong rồi bỏ hết mẫu vật vào trong ba lô, vừa đứng dậy thiếu chút nữa đụng phải cành cây phía trên đầu, vừa quay đầu lại liền thấy một cành cây dao động giống như một con rắn sống, không nhịn được mà cả kinh.

Kể từ sau khi té xuống, Triệu Ly Nông phát hiện h@m muốn chửi bậy của mình ngày càng mạnh mẽ hơn.

—— Có lẽ là bởi vì quá lạnh, khiến cho thần kinh trung ương về phát âm của cô không thể khống chế tốt.

Nghiên cứu viên Tiểu Triệu vì bản thân mình mà nghiêm túc giải thích trong lòng.

Con đường phía trước hoàn toàn bị phong tỏa, con người không thể tiếp tục đi qua, ngay khi Triệu Ly Nông đang suy nghĩ có nên chuyển hướng hay không, những cái cây đó đột nhiên tự động lệch sang hai bên, băng tuyết trộn lẫn với mặt đất bùn trồi lên rồi chìm xuống. cuối cùng đột ngột dành ra một lối đi có thể chứa đủ một người đi qua.

Hai mắt của Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào những cái cây đang chuyển động này, cô chưa bao giờ nhìn thấy hiện tượng như vậy, đáng tiếc là máy ghi hình hành động đã bị hỏng nên cô không thể ghi lại cảnh tượng vào lúc này, cô chỉ có thể dùng mắt của mình để ghi lại từng chi tiết một vào trong tâm trí.

Đi qua lối đi này, có thể nhìn thấy cách đó không xa là tường thành cao cao mờ mịt của Căn cứ số ba, bởi vì nước lũ mà đã sụp đổ hơn phân nửa.

Triệu Ly Nông đưa một tay vào mang chiếc ba lô, chậm rãi đi vào lối đi do cây dị biến tạo ra, theo khoảng cách dần rút ngắn, bước chân của cô dần tăng tốc, bắt đầu chạy nhanh đến Căn cứ số ba ở phía sau, giẫm lên tường cao sụp đổ, cuối cùng cũng vào được căn cứ.

Khoảnh khắc cô vượt qua bức tường cao, bước vào Căn cứ số ba, đôi mắt cô sáng lên, cô nghĩ mình đã đi đến thế giới rừng cây.

Những tán cây bao phủ trên bầu trời không quá dày đặc, bầu trời trở nên thoáng đãng hơn, cho phép ánh sáng chiếu vào.

Thế giới rừng cây

Tiếng chim hót lanh lảnh và du dương từ xa truyền đến, mặt đất vốn phủ nên phủ đầy tuyết trắng xóa chẳng biết từ lúc nào đã biến mất, chỉ có những loài thực vật mới đủ loại mọc đan xen vào nhau, những tòa nhà bị phá hủy trở thành vật trang trí cho khu rừng, thỏ rừng to béo bệ vệ nhảy đến trước mắt cô.

Nếu bỏ qua những cây dị biến cấp S đứng ở đằng xa trong Căn cứ số ba, nơi này thật sự giống như một thiên đường.

Triệu Ly Nông ngơ ngác nhìn ba cây dị biến kia, cho dù chỉ nhìn từ xa, cô vẫn có thể cảm nhận được sức sống dồi dào cổ xưa và hùng vĩ từ chúng.

Nó hoàn toàn khác với cảm giác do những thực vật dị biến cấp A trước kia mang lại.

Triệu Ly Nông theo bản năng tiến lên một bước, nhưng ngay sau đó, một tiếng ù cực kỳ chói tai vang lên giữa tai cô, đánh thẳng vào trong não cô.

Lần này, Triệu Ly Nông ngay cả cơ hội giơ tay bịt tai cũng không có, tần số âm thanh quá mức sắc bén, khiến cho trước mắt cô trực tiếp tối sầm lại, trực tiếp ngã về phía sau.

Vô số dây leo lan tràn chồng lên nhau, tạo thành một tấm thảm dày mềm mại trước khi Triệu Ly Nông ngã xuống, sau khi bảo vệ được cô, chúng lặng lẽ rút đi như thủy triều.

——Tuyết, không biết lúc nào đó lại bắt đầu rơi, rơi xuống lông mi, chóp mũi và đôi môi của cô.



Dung Đông Hào.

Tốc độ quay trở lại của các tàu ngầm săn cá voi không làm ai ngạc nhiên.

Vào buổi sáng ngày thứ hai sau tai nạn của Triệu Ly Nông, đội số 0 và các nghiên cứu viên đã đi cùng đã trở về, đồng thời mang theo thiết bị truyền tín hiệu sinh học được đặt trên thân con cá voi nhiều năm trước.

“Tại sao nó lại ở trong tay các cậu?” Sau khi nhận được tin tức, Quan Nghĩa lập tức đặt mọi thứ trong tay xuống, vội vàng chạy tới, nhìn thấy máy phát tín hiệu sinh học được mang về, ông ta sửng sốt: “Nó rơi ra à?”

Thứ này kích thước không lớn, rơi xuống biển mất tích, lại không có tín hiệu nên hơn phân nửa là không tìm lại được.

“Là chúng tôi đào nó ra.”Nghiên cứu viên từ trong tàu ngầm đi ra, có một biểu cảm phức tạp: “Cá voi dị biến chỉ cách chúng tôi một trăm hải lý, và nó… chết rồi.”

Thiết bị tín hiệu này dựa vào năng lượng phát ra từ trên thân thể cá voi dị biến, một khi chết đi, bởi vì năng lượng không đủ tự nhiên sẽ không phát ra tín hiệu.

“Chết rồi?” Quan Nghĩa không thể tin được: “Là một con cá voi dị biến, làm sao có thể chết?”

Đối phó với động vật dị biến, không có vũ khí tốt, con người rất khó có thể gi ết chết chúng, hơn nữa, con cá voi dị biến này cho đến nay là sinh vật dị biến lớn nhất, sau nhiều năm quan sát, phát hiện ra rằng hầu hết các sinh vật sẽ đi vòng quanh nó.

Bởi vì con cá voi dị biến chỉ lang thang trong vùng biển này, răn đe những sinh vật dị biến xung quanh, nên Dung Đông Hào mới có thể an toàn ở lại vùng biển này hơn mười năm.

Nghiên cứu viên kia không giải thích được, chỉ có thể nói: “Cá voi dị biến mắc vào rãnh biển, khoảng cách quá sâu, tàu ngầm của chúng ta lặn sâu có hạn, không tiếp cận được, chỉ có thể quan sát bên ngoài của nó, đào máy phát tín hiệu sinh học ra, cái khác…”

“Cho tôi xem máy ghi hình hành động của cậu.” Quan Nghĩa nói đến đây, đột nhiên nhìn sang Diệp Trường Minh bên cạnh: “Nghiêm tổ trưởng còn đang ở phòng họp lớn nhất bên tay phải kiểm tra máy ghi hình hành động của Tân dị sát đội.”

“Bên kia có phát hiện?” Diệp Trường Minh cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, với sự nhạy cảm của Triệu Ly Nông, đất liền bên kia có cái gì, nhất định có thể nhận ra được.

Quan Nghĩa nghe vậy dừng lại một chút, sau đó nói: “Không phải, nghiên cứu viên Triệu Ly Nông đã hy sinh rồi.”

“Ngài vừa mới nói cái gì?” Côn Nhạc bên cạnh đầu tiên lên tiếng hỏi, không hiểu được những lời mình vừa nghe: “Ai hy sinh?”

Quan Nghĩa khẽ mở mắt ra: “Triệu…”

Còn chưa kịp nói ra họ tên, Diệp Trường Minh đã nhanh chóng sải bước đi tới phòng họp ngoài cùng bên phải, đẩy cửa bước vào.

Những đội viên khác của Đội số 0 cũng lập tức đi theo, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời nảy ra một ý nghĩ: Nghiên cứu viên Tiểu Triệu đã xảy ra chuyện gì?

“Ầm—”

Cánh cửa phòng họp bị lực mạnh đẩy ra.

Bên trong, Nghiêm Thắng Biến và Chu Thiên Lý đang ngồi ở bàn họp, đứng bên cạnh họ là Cổ Ngụy Kim, La Phiên Tuyết và Nghiêm Lưu Thâm.

Chu Thiên Lý và ba người đang đứng theo bản năng quay đầu lại nhìn bóng dáng cao lớn ở trước cửa.

Diệp Trường Minh thu tay về, mặt không chút cảm xúc thừa, sải bước đi vào phòng họp: “Triệu Ly Nông đâu?”