Edit & beta: Rya
“Nhiều quá!” Nghiêm Lưu Thâm dựa vào đội viên yểm hộ, đổi băng đạn mới, hét lên với Diêu Nhượng ở đằng xa: “Để một nhóm người chạy trước đi.”
Những con chim ruồi dị biến trong không trung không ngừng lao đến tấn công, đạn của họ có hạn, nếu dùng hết ở đây, bọn họ sẽ không thể đi tiếp.
Đội số 2 là đội gần nhất với các nghiên cứu viên, Diêu Nhượng làm vài động tác chỉ đạo đội viên, chuẩn bị dùng hết sức che chở các nghiên cứu viên trong xe rời đi.
Tuy nhiên, đàn chim ruồi dị biến gần như che kín bầu trời, khiến tốc độ di chuyển của đội số 2 rất chậm.
“Những hoa chuông dị biến đó không có xu hướng tấn công con người.” Hà Nguyệt Sinh ở hàng ghế sau nhìn theo ánh mắt của Triệu Ly Nông, cau mày nói: “Nhưng đàn chim ruồi dị biến lại đóng vai trò là “côn đồ, cung cấp huyết nhục.”
* huyết nhục: máu thịt
Như thể chim ruồi dị biến đang cung cấp dinh dưỡng cho hoa chuông dị biến, khiến cho bọn chúng nhanh chóng sinh trưởng sản xuất mật hoa.
Triệu Ly Nông thu hồi ánh mắt đằng xa lại, đột nhiên mở cửa xe bước xuống.
“Tiểu Triệu!” Hà Nguyệt Sinh cố gắng kéo cô lại, nhưng không kịp.
Nghiêm Tĩnh Thủy nhận thấy động tĩnh, vội vàng bước hai bước về hướng này, đến gần Triệu Ly Nông, vừa bắn vừa lo lắng hỏi: “Sao cậu lại ra đây?”
Nghiêm Tĩnh Thủy không bảo Triệu Ly Nông vào, trong tiềm thức nghĩ rằng là có việc phải làm nên cô mới đi ra đây.
Đôi mắt của Triệu Ly Nông rơi vào cánh tay của Nghiêm Tĩnh Thủy, cô ấy mặc một chiếc áo khoác denim màu xanh nước biển, nhưng áo trên cánh tay của cô ấy đã bị phá rách để lại một vết thương, máu nhuộm đỏ hơn nửa cánh tay.
Nghiêm Tĩnh Thủy thậm chí còn không liếc tới vết thương của mình.
“Thông báo cho Dị sát đội, thử thay đổi mục tiêu tấn công. “ Triệu Ly Nông chỉ về hướng hoa chuông dị biến xuất hiện: “Chim ruồi dị biến đã công kích con người để cung cấp dinh dưỡng cho hoa chuông dị biến, viên đạn của mọi người có hiệu quả đối với thực vật dị biến hơn. “
Nghiêm Tĩnh Thủy siết chặt cò súng, lần lượt bắn vào đàn chim ruồi dị biến cách đó không xa, kiếm được một khoảng trống, sau đó nhìn về phía hoa chuông dị biến.
Hoa chuông cách ở bên đường cách đó không xa, cao tới mấy mét, hoa màu đỏ hình ống treo ngược như chuông, đung đưa theo gió, rất yên tĩnh.
Hoa chuông
Bởi vì chúng không tấn công con người, nên cả đội không cai ra tay đối phó những hoa chuông dị biến này.
Nay lập tức, Nghiêm Tĩnh Thủy đẩy Triệu Ly Nông một cái, nói: “Bên ngoài quá loạn, cậu vào trước đi, để tôi nói.”
Cô ấy gọi một đội viên Dị sát đội ở xe đối diện, bảo anh ta ném bộ đàm qua.
Đội viên Dị sát đội bên kia cũng không hỏi nhiều, chỉ tháo chiếc bộ đàm trên vai và ném nó qua nóc xe.
Áp lực đối với xe của bọn họ cũng không quá lớn, hai bên trái phải có một đội viên Dị sát đội và Nghiêm Tĩnh Thủy, phía trước xe còn có một Tiểu hoàng kê đang ăn chiếc mỏ của chim ruồi dị biến, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một hoặc hai con chim ruồi dị biến tách ra để tránh công kích của mọi người, lao tới gần xe.
Nghiêm Tĩnh Thủy liếc nhìn xung quanh để xác nhận không có con chim ruồi dị biến nào đang đến gần, nghe thấy âm thanh, cô ấy nhanh chóng quay lại và tiếp lấy bộ đàm.
Vào lúc này, một chiếc xe bán tải địa hình của đội số 2 đột ngột lao tới trước đẩy lùi sự công kích của đàn chim ruồi dị biến, mạnh mẽ lái tới, muốn ngăn cản cho các nghiên cứu viên ở phía sau, vị trí xe của Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy chính là chiếc xe cuối cùng chở nghiên cứu viên.
Nghiêm Tĩnh Thủy trực tiếp giao việc công kích hoa chuông dị biến cho bọn họ.
“Chuyển sang tấn công hoa chuông theo hướng chín giờ?”
Các đội viên của Dị sát đội số 2 đang đứng bắn ở phía sau xe bán tải địa hình, nghe những lời này của Nghiêm Tĩnh Thủy thì không khỏi nghi hoặc, nhưng thời điểm này không thích hợp để trò chuyện.
“Chúng tôi muốn đưa mọi người đi trước.”
Triệu Ly Nông cầm nắm cửa xe, nghe vậy quay đầu lại, bình tĩnh mà nhanh chóng nói: “Trong tình huống hiện tại, nếu muốn đi ra đó thì phải lột mất một lớp da, các anh xử lý hoa chuông dị biến trước, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Xe phía trước mang theo mấy nghiên cứu viên trung cấp nửa ngày mới di chuyển được vài mét, đã bị ép dừng lại.
Đội viên của đội số 2 trên chiếc xe bán tải địa hình nhìn xung quanh, cuối cùng nghiến răng đồng ý: “Chúng ta đối phó với hoa chuông dị biến trước.”
Trong xe có một tay súng bắn tỉa trong xe, liền nhắm vào chuông dị biến lúc chín giờ.
Không chỉ có một đóa hoa chuông dị biến, bọn chúng sinh trưởng dày đặc ở bên cạnh đường, đây cũng là lý do hấp dẫn rất nhiều chim ruồi dị biến như thế.
“Bang, bang, bang——”
Phát súng đầu tiên nổ ra, sau đó là mấy phát đạn liên tiếp bắn về phía hoa chuông dị biến.
Cấp độ của hoa chuông dị biến không cao, nhiều nhất là cấp C, một khi tiếp xúc với đạn dược sẽ lập tức khô héo.
Các đội viên của Dị sát đội trên chiếc xe bán tải địa hình tập trung toàn bộ hỏa lực tấn công hoa chuông dị biến, vì không có phòng bị nên hoa chuông dị biến đã bị trực tiếp bị bắn hạ một phần ba.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
Nghiêm Lưu Thâm vốn định xoay người để xem liệu đội số 2 bên kia đã đưa nghiên cứu viên ra ngoài chưa, nhưng kết quả vừa quay đầu lại, chỉ thấy các đội viên đội số 2 trên chiếc xe bán tải địa hình đang bắn vào thực vật dị biến hoàn toàn yên tĩnh ở phía xa.
“Diêu Nhượng, đội viên của cậu đang làm gì ở phía sau vậy?”
“Hả?” Diêu Nhượng vẫn đang dẫn đầu mở đường, tiếng súng nổ dữ dội, nghe thấy giọng nói của Nghiêm Lưu Thâm thì không hiểu ra sao.
Trong tay của Nghiêm Tĩnh Thủy cầm lấy bộ đàm, vừa đúng lúc có thể nghe thấy giọng nói của hai đội trưởng Dị sát đội trong kênh nội bộ.
“Thế tiến công của bọn chúng đã chậm lại.” Triệu Ly Nông hơi hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đàn chim ruồi dị biến trên đỉnh đầu, đột nhiên nói.
Chim ruồi dị biến bị hoa chuông dị biến dụ dỗ, công kích con người, lấy tài nguyên huyết nhục để nuôi dưỡng bọn chúng, cuối cùng thì lấy lại được mật hoa.
Giờ đây, khi số lượng hoa chuông ngày càng giảm, mùi hương mà chúng tiết ra cũng yếu đi, hành động của những con chim ruồi dị biến này đã bắt đầu trở nên do dự.
Nghiêm Tĩnh Thủy cũng nhận thấy điều đó, ngay lập tức nói vào bộ đàm: “Anh trai, chúng ta cần phải xử lý đám hoa chuông dị biến kia trước.”
Nghiêm Lưu Thâm tránh được một con chim ruồi dị biến sà xuống: “Hoa chuông dị biến?”
Anh ta không do dự, cũng không hỏi nhiều, lúc này làm vài động tác ra hiệu với thủ vệ quân phía trước, để một phần thủ vệ quân đối phó với hoa chuông dị biến.
Với sự chuyển đổi này, một phần của bông hoa chuông dị biến không có khả năng tự vệ đã bị phá hủy.
Đàn chim ruồi dị biến đen kịt trên bầu mênh mông dần dần bay vòng tản ra, một phần nhỏ trực tiếp bay đi, nửa còn lại điên cuồng tấn công đoàn xe, cuối cùng một số bay tới phía hoa chuông dị biến, cố gắng ăn nốt phần mật hoa còn lại.
Mọi người đều không ngờ có một số con chim ruồi dị biến lại trở nên điên cuồng như vậy, trực tiếp sà xuống trực tiếp đối đầu viên đạn, cho dù bị trúng đạn, chúng cũng theo quán tính từ trên cao lao xuống mà đánh người, lập tức khiến thủ vệ quân bị thương, thậm chí trường hợp nghiêm trọng dẫn đến tử vong.
Nhưng hướng đi này là đúng.
Nghiêm Lưu Thâm muốn cổ vũ tinh thần cho tất cả mọi người, anh ta và Diêu Nhượng lao về phía những bông hoa chuông dị biến từ hai hướng, muốn triệt để tiêu diệt chúng.
Chỉ là những con chim ruồi dị biến bay lượn trên bầu trời cảm nhận được tung tích của hai đội trưởng Dị sát đội, đồng loạt nhào tới vây lấy bọn họ.
Hai người cách chúng quá xa, chạy như thế thì sẽ rất mất thời gian.
“Bố trí máy bay không người lái để nổ tung những thực vật dị biến đó.” Nghiêm Lưu Thâm nói một cách dứt khoát.
Diêu Nhượng cũng gọi các trinh sát của đội số 2.
…
“Dọn không gian phía trên!”
Mấy đội viên của Dị sát đội số 2 trên xe bán tải địa hình giơ súng lên không trung, khai hỏa kịch liệt, cố gắng tạo môi trường cho trinh sát điều khiển máy bay không người lái cất cánh.
Trinh sát viên nhanh chóng lấy ra từ trong hộp một chiếc máy bay không người lái để công kích, nạp chất nổ vào dưới thân máy bay, nhấc chiếc máy bay không người lái lên, ném đi và nhanh chóng ném một chiếc máy bay không người lái tuần tra bình thường để làm yểm hộ, sau đó cầm bảng điều khiển, sẵn sàng điều khiển máy bay không người lái để bay đến hoa chuông dị biến.
Lúc này, một con chim ruồi dị biến đã tránh được đường đạn, chuẩn bị đâm vào máy bay không người lái công kích, trinh sát viên đưa tay điều khiển chiếc máy bay không người lái bay vòng vòng, bay lên tránh con chim ruồi dị biến, chú ý tập trung vào màn hình trên bảng điều khiển, anh ta không ngờ rằng một con chim ruồi dị biến bị bắn vào đầu đột nhiên ngã xuống, chỉ kịp quay đầu lại, con chim ruồi dị biến đã chết đập thẳng vào cánh tay của trinh sát viên.
Một âm thanh nặng nề truyền đến.
Trinh sát viên sắc mặt tái nhợt, cánh tay mất đi sức lực, còn muốn tiếp tục điều khiển, nhưng ngoại trừ cẳng tay đến các ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói, mấu chốt chính là mọi thứ đều tê dại, cảm giác không thể di chuyển các thao tác nhỏ của cần điều khiển.
Điều khiển máy bay không người lái chính là dựa vào thao tác nhỏ này, có thể tạo ra sự khác biệt lớn một trời một vực trong kỹ năng.
Trinh sát viên nghiến răng muốn thu hồi máy bay không người lái, tình thế hiện tại khiến anh ta không thể khống chế được, không thể để hai chiếc máy bay không người lái bị phá hủy, đành phải giao hết nhiệm vụ cho trinh sát viên đội số 2.
“Đội trưởng, tay của tôi bị thương, không thể làm gì…” Trinh sát viên hướng về phía bộ đàm, cố gắng giải thích tình huống của mình.
“Để tôi thử xem.” Một giọng nói từ phía sau cắt ngang lời anh ta.
Trinh sát viên nhanh chóng quay lại nhìn, nhìn thấy nghiên cứu viên Triệu trẻ tuổi đang đưa tay về phía anh ta.
“Đưa bảng điều khiển cho tôi.” Thấy động tĩnh bên này, Triệu Ly Nông nhìn xung quanh đàn chim ruồi dị biến đang điên cuồng tấn công, dứt khoát bước lên phía trước, ngẩng đầu đối mặt nói với đội viên Dị sát đội trên xe bán tải địa hình.
Đội viên Dị sát đội muốn nói rằng không nên lãng phí tài nguyên máy bay không người lái, nhưng bắt gặp ánh mắt của nghiên cứu viên trẻ tuổi, vì một lý do nào đó, anh ta vô thức đưa bảng điều khiển.
“Học muội muốn làm gì vậy?” Ngụy Lệ nằm nhoài trên lưng Đồng Đồng nhìn ra ngoài.
“Có lẽ là điều khiển máy bay không người lái.” Hà Nguyệt Sinh ngồi ở hàng sau, có thể hơi nhìn thấy gương mặt nghiêng của Triệu Ly Nông, nhìn thấy nhất cử nhất động của cô.
Ngụy Lệ gãi mặt: “Máy bay không người lái của họ rất khó điều khiển, cần điều khiển quá linh hoạt, chỉ hơi không chú ý thì sẽ nổ tung.”
Tiểu hoàng kê trên mui xe không biến lúc nào đã chui trở về, kiên trì cuộn tròn, cái bụng bông tiếp tục vật lộn trên bả vai cô ấy.
Đồng Đồng bị Ngụy Lệ đ è xuống suýt chút nữa dán vào cửa sổ xe, nhìn bóng lưng Triệu Ly Nông, vô cùng nghiêm túc nói: “Ly Nông sẽ không làm chuyện không nắm chắc.”
“Cái này ngược lại rất đúng.” Ngụy Lệ Nghiêm túc gật đầu, Tiểu hoàng kê trên vai đi cũng học theo cô ấy mà gật đầu.
Bên ngoài xe.
Nghiêm Tĩnh Thủy cầm súng giơ lên trời, thay Triệu Ly Nông dọn sạch đàn chim ruồi dị biến trên đầu Triệu Ly Nông, đội viên Dị sát đội trên chiếc xe bán tải địa hình tiếp tục tranh giành không gian cho máy bay không người lái.
Bảng điều khiển ở đây thật sự khác với trước đây, ở hai bên có các hàng, mỗi hàng có năm cần điều khiển, mỗi cần điều khiển tương ứng với một máy bay không người lái.
Tại thời điểm này, cần điều khiển đã được dựng lên thành hai cặp bốn cái.
Triệu Ly Nông di chuyển bốn cần điều khiển sang trái và phải, lên và xuống, thích ứng với độ lỏng và vừa vặn của nó.
Như Ngụy Lệ đã nói, cần điều khiển của máy bay không người lái của quân đội quá linh hoạt, một chuyển động nhẹ có thể khiến máy bay không người lái thực hiện những chuyển động đáng kể.
Hai chiếc máy bay không người lái đang loạng choạng trong không trung như thể đang say rượu.
Đột nhiên, trinh sát viên đội số 3 trơ mắt nhìn máy bay không người lái công kích của mình đột ngột dừng lại, cả chiếc máy bay không người lái lao thẳng xuống.
Trinh sát viên há hốc mồm, tim như ngừng đập trong tích tắc, định quay người lao xuống lấy lại bảng điều khiển.
Máy bay không người lái tấn công được trang bị một quả bom thuốc lỏng, nếu nó bị rơi và phát nổ bây giờ, trực tiếp có thể lan đến nổ chết bọn họ.
Vẻ mặt của Triệu Ly Nông trước sau không thay đổi, chỉ là rũ mắt nhìn chằm chằm mấy cái màn hình trên bảng điều khiển, ngón tay nhanh chóng di chuyển.
Khóe mắt của trinh sát viên nhận thấy điều gì đó và quay đầu lại.
Máy bay không người lái tấn công rơi thẳng xuống, nhưng thay vì chạm đất như mọi người dự đoán, nó đột nhiên lơ lửng gần mặt đất, rồi lập tức lao ra một đoạn dài.
Trinh sát viên trợn mắt ngoác mồm, miệng lẩm bẩm nói: “…Sao trông quen quen?”
Chiêu này… chẳng phải tuyệt chiêu của đội số 0 bên kia sao?