Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 118: Nhận ra điều gì




Edit & beta: Rya

Chặng đường cuối cùng.

Không có cây tuyết tùng cản trở, con đường lập tức thông thoáng, Dị sát đội thừa cơ tăng tốc lao ra ngoài.

Trên kênh công cộng không có ai lên tiếng.

Trong xe địa hình cực kỳ yên tĩnh, các đội viên nhìn về con đường phía xa xa, tâm tình phức tạp, bị hành vi của những cây thông làm chấn động.

Lúc đầu, nhánh cây thông đã chặn các nhánh của cây tuyết tùng, bọn họ nghĩ rằng đó chỉ là cuộc chiến giữa hai cây dị biến, bất quá đoàn xe chỉ được hưởng lợi từ nó một cách trùng hợp, nhưng sau đó, lá cây thông đã loại bỏ những cây dị biến chặn đường phía trước của đoàn xe Dị sát đội, hành vi muốn tách đoàn xe ra, khiến cho bọn họ không còn có thể giải thích là do trùng hợp nữa.

Mọi người đều cảm nhận rõ ràng cùng một chuyện.

— Những cây thông đã giúp bọn họ.

Kể từ khi dị biến bắt đầu, nhân loại và thực vật đã bị tách ra và trở nên đối lập.

Hầu như điều đầu tiên mà thực vật dị biến làm là săn và giết con người.

Tuy rằng trong Tự Thành có rất nhiều thực vật dị biến đặc thù, sẽ không làm con người bị thương, nhưng nếu chung quanh có thực vật dị biến giết người, cũng sẽ không ảnh hưởng tới chúng.

Những thực vật đặc thù này vẫn giống trước khi dị biến, yên tĩnh sinh trưởng, lặng lẽ cắm rễ.

Điểm khác biệt duy nhất là trước khi dị biến, chúng vô lực phản kháng lại con người, nhưng sau dị biến, chúng lại thờ ơ không động lòng. Bất kể con người sống hay chết, chúng sẽ chỉ ngồi yên bên lề. Cho dù con người mỗi năm một lần đến Tự Thành để cắt cành, chỉ cần không tổn hại đến rễ, những thực vật dị biến này ngay cả cành cây cũng không lay động quá nhiều.

Mà hiện tại, một nhóm cây thông xuất hiện ở Khâu Thành đã phá vỡ hình ảnh về thực vật dị biến trong ấn tượng của bọn họ.



Cách Khâu Thành không đầy 5km, tín hiệu quang não dần dần khôi phục, để đề phòng ngoài ý muốn, Diệp Trường Minh cúi đầu gửi toàn bộ video đã quay.

Anh chắc chắn rằng các video ghi lại đã được truyền đi thành công, nhưng Nghiêm Thắng Biến không trả lời, tự hỏi liệu có phải là do bọn họ đã sớm ra ngoài không.

Diệp Trường Minh khẽ nhíu mày, đứng ở khoang sau, ngẩng đầu nhìn đoàn xe phía trước.

Sắc trời đã tối, xe địa hình rẽ vào một khúc cua, ánh đèn chiếu về phía trước, đèn trắng lập lòe cách đó không xa mơ hồ có bóng người.

Đội ngũ đóng quân tạm thời bên ngoài có khoảng cách cách lối vào Khâu Thành 2km, những chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng bị hư hỏng và móp méo lao ra khỏi đó mang theo bùn và chất lòng màu xanh lục của thực vật, một chiếc nối theo một chiếc.

Tiếng phanh xe liên tục vang lên, cách lều vải tạm thời 500 mét thì dừng lại.

Các đội viên của đội số 0 và đội số 3 mở cửa xuống xe và nhìn nhau, lờ mờ nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Thủ vệ quân bên ngoài chỉ liếc bọn họ một cái, không tiến lên cũng không đi vào báo cáo.

“Cô xuống xe trước đi.” Nghiêm Lưu Thâm xác nhận rằng bên ngoài không có vấn đề gì, quay sang nói với Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông cho những quả thông đã thu dọn xong vào một chiếc lọ kín khí, nhét chúng vào ba lô, kéo khóa lại, đẩy cửa xe ra theo lời anh ta nói.

Đám người của đội số 0 ở phía sau đã xuống xe, La Phiên Tuyết bước nhanh đi đến lều tạm thời.

Diệp Trường Minh vừa đi ra, liền phát hiện bầu không khí quái lạ ở bên ngoài, nhưng lại không cảm giác được nguy hiểm, cho nên cũng không có ngăn cản động tác của La Phiên Tuyết, mà quay đầu ra hiệu Côn Nhạc đi theo trước.

Anh đi chậm một bước, chuẩn bị chỉ huy đội số 0 tản ra, chú ý động tĩnh xung quanh.

Vừa lúc nhìn thấy Triệu Ly Nông đẩy cửa đi ra.

Cô bước xuống xe ở phía bên phải.

Khóe mắt của Diệp Trường Minh quét qua kính sau của chiếc xe này, vị trí bị hư hại kia… Anh dừng bước chân lại, theo bản năng quay sang Triệu Ly Nông.

Trong tay cô đang cầm một chiếc ba lô màu đen thông thường của Viện nghiên cứu, chuẩn bị đi về phía trước, mọi thứ dường như vẫn bình thường.

Nhưng Diệp Trường Minh vừa đi được hai bước, liền bắt gặp ánh mắt đang nhìn sang của Triệu Ly Nông, ánh mắt di chuyển xuống, rơi xuống gò má trái của cô, một vết xước kéo ngang qua dài 5cm, dọc theo vết thương còn có vài vệt máu kéo xuống, thậm chí còn có hai vệt máu uốn lượn chảy xuống cổ.

Đây là vết thương trong khoảnh khắc thủy tinh vỡ nát tạo thành, anh nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Nghiêm Lưu Thâm ở cùng một phía cũng xuống xe, quay lưng lại với hai người bọn họ, cũng đang sắp xếp bố trí các đội viên của đội số 3.

Triệu Ly Nông nhìn thấy Diệp Trường Minh, gật đầu và định đi đến lều vải phía trước, nhưng lại bị anh chặn đường.

Diệp Trường Minh trực tiếp đưa tay nắm lấy cằm Triệu Ly Nông, hơi dùng sức đẩy về phía bên phải, ánh mắt rơi vào vết thương trên gò má trái của cô.

Hơi ấm xa lạ truyền đến từ đầu ngón tay, Triệu Ly Nông sững sờ, phản ứng lại giơ tay lên muốn gỡ tay của anh ra.

Diệp Trường Minh đột nhiên nhíu mày, buông lỏng tay ra trước.

Lúc này, Nghiêm Lưu Thâm đang đứng ở cửa phụ lái đã sắp xếp xong xuôi, vừa quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy Diệp Trường Minh buông cằm Triệu Ly Nông ra.

Anh ta cũng không để ý lắm, đi tới nói: “Ở đây có cảm giác không đúng lắm, tại sao nhóm nghiên cứu viên cao cấp lại không ra?”

Diệp Trường Minh không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nhìn chằm chằm Nghiêm Lưu Thâm rồi lạnh nhạt nói: “Tôi mặc kệ người Nghiêm gia của cậu điên cuồng như thế nào, nếu Dị sát đội đã nhận nhiệm vụ, nhất định phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ nghiên cứu viên.”

Từ khi thoát khỏi công kích của cây tuyết tùng đến khi rời khỏi Khâu Thành, lâu như vậy mà một nghiên cứu viên bị thương cũng không ai chăm sóc.

“Chỉ là bị thủy tinh xước qua thôi.” Triệu Ly Nông giải thích.

Vừa rồi ở trên xe, cô chỉ lo lấy hạt thông từ trong quả thông ra, bỏ tất cả vào lọ đậy kín, không để ý đến một vết xước trên gò má.

Nghiêm Lưu Thâm ngẩn người một lúc, nhìn vết máu trên gò má trái của Triệu Ly Nông, sau đó xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không để ý.”

Anh ta ở Dị sát đội nổi tiếng là không muốn sống, gánh cả đội số 3 không để ý đến việc bị thương, bình thường bảo vệ nghiên cứu viên cao cấp khi ra ngoài, coi như nghiên cứu viên có chuyện gì, bên cạnh đều có nhân viên vây quanh, không cần đến đội viên của Dị sát đội.

Nghiêm Lưu Thâm đã quen với việc này.

Hơn nữa, vừa rồi Triệu Ly Nông cứ cắm đầu ở ghế sau nghịch quả thông, căn bản không nghĩ tới trên mặt cô bị thương.

Triệu Ly Nông lắc đầu: “Không có gì to tát, tôi đi vào trước.”

Cô ngước mắt nhìn người đứng chặn trước mặt.

Diệp Trường Minh nghiêng người tránh sang một bên.

Nhìn bóng lưng Triệu Ly Nông rời đi, Nghiêm Lưu Thâm thu lại tư thái hoang đường thường ngày nhìn Diệp Trường Minh: “Vết thương của cô ấy…”

“Không sâu.” Diệp Trường Minh bỏ lại một câu, cũng đi về phía lều vải tạm.

Nghiêm Lưu Thâm sững người tại chỗ, kinh ngạc: “Không sâu?”

Vết máu nhiều như vậy không giống vết thương nông.



“Tổ trưởng, chúng tôi đã trở lại.” La Phiên Tuyết xốc màn lều vải bước nhanh đi vào, muốn báo cáo tất cả những gì nhìn thấy ở Khâu Thành hôm nay, đặc biệt là hành vi cuối cùng của nhóm cây thông, phát hiện mới này sẽ tác động đến toàn bộ Viện nghiên cứu nông học Trung ương và có thể đề xuất một hệ thống thực vật dị biến, mà cô ta cũng tham dự vào trong đó.

La Phiên Tuyết cảm thấy khó kìm nén sự phấn khích của mình.

Nhưng mà, khi cô ta vén màn lên, vừa bước vào liền thấy tất cả tổ viên của tổ nghiên cứu viên cao cấp đang nôn nóng đi lại liên lạc, trong gian lều tạm thời sáng lên vô số ánh sáng của màn hình quang não, càng nhiều màn hình sáng chập chờn, còn có cả màn hình cuối cùng đen kịt lại.

Nghiêm Thắng Biến đứng trước màn hình quang não lớn nhất ở giữa, nói chuyện với Tào Văn Diệu, cả hai đều có vẻ nghiêm túc.

“Sao vậy?” La Phiên Tuyết thì thầm.

Cô ta đi về phía giữa và gọi Nghiêm Thắng Biến một lần nữa.

“Đội số 0 và đội số 3 đâu?” Nghiêm Thắng Biến cuối cùng cũng nhìn thấy La Phiên Tuyết, trực tiếp hỏi.

“Bọn họ…” La Phiên Tuyết theo bản năng quay đầu chỉ về phía bên ngoài lều: “Bên ngoài.”

Đúng lúc này, Triệu Ly Nông từ bên ngoài đi vào.

“Tiểu Triệu.” Hà Nguyệt Sinh không biết từ đâu đi ra, kéo Triệu Ly Nông sang một bên: “Xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì?” Triệu Ly Nông nhìn thấy cảnh tượng bên trong lều, lướt qua đám đông, rơi vào trên người Ngụy Lệ ở cách đó không xa, hai mắt đỏ hoe, không ngừng bấm quang não.

Hà Nguyệt Sinh kéo cô qua, lúc này mới phát hiện trên mặt Triệu Ly Nông đã có vết thương, cậu giật mình: “Mặt cậu sao vậy?”

“Tôi…”

Hà Nguyệt Sinh lấy ra một tờ khăn giấy từ trong túi áo, lau đi vết máu trên má trái và cằm của cô: “Máu ở đâu ra nhiều thế? Có bị thương ở đâu nữa không?”

“Không sao.” Triệu Ly Nông tiếp nhận khăn giấy trong tay cậu, vừa nhìn về phía Ngụy Lệ vừa hỏi,” Đã xảy ra chuyện gì?”

“Diệp đội trưởng!” – Nghiêm Thắng Biến hô lên khi thấy Diệp Trường Minh bước vào.

Ngụy Lệ bên kia nghe được cái tên này, vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Trường Minh, hốc mắt càng đỏ hơn, vội vàng chạy tới: “Anh họ, Căn cứ số tám xảy ra chuyện! Mẹ em còn ở bên trong.”

Sắc mặt Diệp Trường Minh đột nhiên trở lạnh: “Nói cho rõ ràng.”

Ngoại trừ Căn cứ trung ương và Căn cứ số một, Căn cứ số tám có số lượng thủ vệ quân nhiều nhất, hàng năm tỷ lệ thực vật dị biến cũng thấp nhất, có chuyện gì xảy ra?

Tay Ngụy Lệ có chút run, cổ họng nghẹn ngào, liếc nhìn Nghiêm Thắng Biến đang đi tới, cuối cùng tránh sang một bên.

“Một giờ trước Căn cứ số tám đã cầu cứu Căn cứ trung ương, báo cáo cây trồng trong căn cứ đột nhiên sinh trưởng dữ dội và dị biến.” Nghiêm Thắng Biến nhìn thẳng vào Diệp Trường Minh: “Tình hình rất nguy cấp. Sau khi nhận được tin tức, Căn cứ trung ương đang khẩn trương điều quân đến hỗ trợ”.

Lần này Đan Vân không đến Khâu Thành, bà nói sẽ trở lại Căn cứ số tám để chuẩn bị báo cáo hàng năm, không đi làm nhiệm vụ cho nên bên cạnh bà không có Dị sát đội bảo vệ, nhưng nếu Đan Vân có thể đưa ra lời cầu cứu đến Căn cứ trung ương, Căn cứ số tám chắc chắn đã gặp phải tập kích trước nay chưa từng có.

“Các cậu trở về thật đúng lúc.” Nụ cười ôn hòa thường ngày của Nghiêm Thắng Biến đã biến mất từ lâu, ánh mắt ông ta trầm lại: “Nơi này cách Căn cứ số tám gần hơn, bên ngoài có trực thăng, lập tức bay đến Căn cứ số tám.”

Căn cứ trung ương cách Căn cứ số tám quá xa, hơn nữa còn đang trên đường đi.

“Có thể liên lạc được với người của Căn cứ số tám không?” Diệp Trường Minh hỏi.

Nghiêm Thắng Biến nhắm mắt lại, rồi lại mở ra: “Nửa giờ trước, toàn bộ liên lạc ở Căn cứ số tám đã bị ngắt.”

“Đội số 0 hiện tại đến đó.” Diệp Trường Minh quay người, đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Ngụy Lệ “Anh sẽ đưa dì trở về.”

Cổ họng Ngụy Lệ bị đè nén, không dám phát ra tiếng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

Diệp Trường Minh nhanh chân sải bước ra khỏi lều, Nghiêm Lưu Thâm đi ngang qua anh, một bên kéo rèm cửa ra, theo bản năng nghiêng đầu, chỉ thấy được gò má lạnh nhạt của anh.

Nghiêm Lưu Thâm bối rối, vừa bước vào lều, anh ta đã nghe thấy giọng nói của Triệu Ly Nông.

“Chu viện trưởng đâu rồi?”

Trong lều, Nghiêm Thắng Biến đang xoay người đi về phía màn hình quang não lớn nhất ở giữa, nghe xong lời này nhìn Triệu Ly Nông thật sâu, một lúc sau mới nói: “Cô lại đây. “

“Căn cứ số ba cũng đã xảy ra chuyện, hai giờ trước Chu viện trưởng đã đi đến đó.” Hà Nguyệt Sinh bên cạnh vội vàng thấp giọng nói.

Triệu Ly Nông nhắm mắt rũ mi, mí mắt nhanh chóng run rẩy, yên lặng đi về phía Nghiêm Thắng Biến.

Nghiêm Thắng Biến đã đi đến trước màn hình quang não lớn nhất ở giữa, Tào Văn Diệu và La Phiên Tuyết đứng bên phải ông ta, đầu quay sang bên trái, Triệu Ly Nông đi vòng phía bên trái và đứng yên.

“Cô xem những thứ này.” Nghiêm Thịnh Biển chỉ vào giữa màn hình quang não lớn nhất: “Có nhận ra cái gì không?”

La Phiên Tuyết đã đứng trước màn hình quang não, nghe thấy những lời này theo bản năng mím môi, cô ta nhìn vào màn hình quang não, tiến lên một bước nhỏ, đôi mắt cô ta rơi vào khuôn mặt của Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông ngước mắt nhìn màn hình quang não lớn nhất, lúc này mới phát hiện ra đó không phải là một tác phẩm nguyên vẹn mà là một số điểm trên camera đang chuyển động, một số từ xa nhìn xuống, một số trốn trong cỏ dại và nhìn lên trên, còn có tiếng sóng nước yếu ớt, hình ảnh không rõ ràng và trực tiếp.

Cô nhìn từ trái sang phải một lượt, rồi nhìn lại từ bên phải: “Cây mặt người, cây thủy liễu, long trảo hòe.”

Nghiêm Thắng Biến đột nhiên cười một tiếng, đó vẫn là một nụ cười dịu dàng, nhưng đôi mắt ông ta không cong lên, bình tĩnh gần như lãnh đạm: “Nói chính xác hơn, đó là cây mặt người của Khâu Thành, cây thủy liễu của Vân Thành và cây long trảo hòe của Tự Thành.”

* Lời cửa Rya: Cảm giác nhân loại không có đường sống, thảm vl, cảm giác có điềm ai cũng sắp oẳng đến nơi, edit trong lo sợ luôn á 😭

Cây mặt người*

*cây long cóc, cây sấu, tên khoa học dracontomelon duperreanum Pierre

Cây thủy liễu (liễu rũ)

Cây long trảo hòe (cây hòe)