Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 115: Ngã xuống




Edit & beta: Rya

Các nghiên cứu viên trong nhóm nghiên cứu viên cao cấp phía trước không khỏi ngạc nhiên khi nghe những lời của Nghiêm Thắng Biến, quay đầu lại nhìn Triệu Ly Nông.

La Phiên Tuyết được coi là học sinh của Nghiêm tổ trưởng, vì vậy để cô ta đi thì không có gì sai, nhưng Triệu Ly Nông… nhiều nhất là chỉ một tổ viên trong tổ của Đan Vân, Nghiêm tổ trưởng lại muốn dẫn dắt?

Hai người họ được lệnh đi vào, rõ ràng là cố ý cho hai người một cơ hội.

Những nghiên cứu viên trung cấp này có tâm trạng phức tạp, bọn họ sợ mất mạng, nghe Nghiêm Thắng Biến để hai nghiên cứu viên trẻ tuổi vào thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mặt khác, biết rằng nếu như có thể tìm thấy thứ gì đó bên trong, chắc chắn sau khi ra ngoài sẽ nhận được sự coi trọng của Căn cứ trung ương.

Triệu Ly Nông không chú ý đến ánh mắt của những người này, mà theo bản năng nhìn mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh.

“Tình hình bên trong không rõ.” Nghiêm Thắng Biến nhìn thấy những cử động nhỏ của cô: “ Có thêm nghiên cứu viên thì sẽ có phiền toái.”

Sắc mặt của Đội viên Dị sát đội số 0 bên cạnh trong nháy mắt có vẻ kỳ quái không tên, những nghiên cứu viên khác có thể nói là phiền toái, nhưng nhóm người Triệu Ly Nông này…

Vậy mà nhóm cán bộ trồng trọt bọn họ lại thật sự dám đối đầu với những loài thực vật dị biến, ồ, mấy người họ bây giờ đã là nghiên cứu viên sơ cấp.

“Để đội số 3 đi theo.” Nghiêm Thắng Biến lại nói với Diệp Trường Minh.

Diệp Trường Minh: “Nơi này chỉ để lại đội số 2 à?”

Ở đây có ba đội nghiên cứu viên cao cấp, dựa theo điều kiện ra ngoài, hẳn là có ba Dị sát đội hộ tống bọn họ.

“Đừng lo lắng cho chúng tôi, trung tâm bên trong Khâu Thành mới là nguy cơ cao. Tiếp theo tôi sẽ liên lạc với nơi đóng quân bên kia, để bọn họ phái thủ vệ quân đến.”

Nghiêm Thắng Biến từ xa nhìn về phía Khâu Thành, ánh mắt nặng trĩu, như thể muốn nhìn xuyên qua những đám mây và lớp cây rừng để nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong.

Với tình hình hiện tại ở Khâu Thành, các nghiên cứu viên bước vào phải nhạy bén và phản ứng nhanh.

Nghiêm Thắng Biến muốn tự mình đi vào, nhưng sợ có chuyện gì nên phải để lại đường lui, mà ông ta vẫn chưa tìm được ai thật sự có thể gánh vác trọng trách của mình.

Trong rất nhiều nghiên cứu viên như thế, La Phiên Tuyết suýt chút nữa đủ tiêu chuẩn, về phần Triệu Ly Nông, mấy lần này biểu hiện của cô quả thật không tệ, cũng đã đến Khâu Thành, Nghiêm Thắng Biến còn muốn nhìn lại một chút.

Trên thực tế, thân thủ của Nghiêm Tĩnh Thủy rất tốt, nếu tiến vào Khâu Thành thì cơ hội sống sót trở về sẽ cao hơn, nhưng bất quá con gái ông ta hành động cứng nhắc, gặp chuyện xử lý không đủ linh hoạt.

“Tiểu Triệu, đi qua đi.” Hà Nguyệt Sinh thấp giọng nói, vươn tay đẩy Triệu Ly Nông: “Nghiêm tổ trưởng vừa ý cậu, đây là cơ hội tốt.”

Đồng Đồng ở phía sau khẩn trương dặn dò: “Ly Nông, đi đường cẩn thận, chú ý xung quanh nhiều hơn.”

“Học muội, đợi đã.” Nguy Lệ sờ sờ túi áo của mình, con Tiểu hoàng kê còn đang mê man, trực tiếp lấy ra. Sau đó lấy súng ra, còn lấy thêm đạn dược, muốn đưa cho Triệu Ly Nông: “Mang theo đi, đề phòng.”

Triệu Ly Nông không muốn lấy: “Chị tự giữ đi.”

“Bên ngoài nhiều thủ vệ quân như vậy, chỉ một khẩu súng cũng không là cái gì.” Ngụy Lệ nghiêm túc nói: “Sau khi em trở về thì trả lại cho chị.”

Triệu Ly Nông do dự: “… Em không biết cách dùng.”

Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh nghe vậy, liền lấy súng và đạn từ tay Ngụy Lệ, nhanh chóng trình bày cách lắp và tháo băng đạn để sử dụng: “Nhớ bật chốt an toàn, nhắm vào mục tiêu và dùng ngón trỏ ấn xuống. Tốt nhất là cầm bằng một tay, tay kia nâng để chống giật.”

Nói xong, Nghiêm Tĩnh Thủy nhét đạn và súng vào tay Triệu Ly Nông, cả quá trình diễn ra rất nhanh, rất tự tin vào năng lực học tập của cô, cũng không biểu diễn lần thứ hai: “Rất đơn giản.”

Triệu Ly Nông ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng cô ấy không thấy rõ.

Cho dù cô học nhanh đến đâu, cũng có những lĩnh vực mà cô am hiểu và không am hiểu, huống hồ súng ống cũng chưa từng tiếp xúc qua.

Lúc này, đội số 2 và đội số 3, từng đội mang theo thủ vệ quân nhanh chóng từ vòng ngoài vội vã trở về, Nghiêm Thắng Biến một lần nữa gọi Triệu Ly Nông đến.

Triệu Ly Nông không còn lựa chọn nào khác chỉ đành cất súng và đạn, rồi đi về phía trước.

“Đội số 3 cần vào Khâu Thành cùng với đội số 0 để điều tra.” Nghiêm Thắng Biến nhìn Nghiêm Lưu Thâm nói: “Hai vị nghiên cứu viên này sẽ đi cùng các cậu vào đó.”

Đội số 0 và đội số 3 ngay lập tức chỉnh đốn, mang theo mọi thứ họ cần.

“Đây là camera loại nhỏ, trước đó đi Khâu Thành chưa từng dùng qua.” Diệp Trường Minh đột nhiên đi về phía Triệu Ly Nông, mở một tay ra, trong lòng bàn tay lộ ra một thiết bị màu đen chỉ bằng nửa móng tay.

Triệu Ly Nông giơ tay lấy chiếc camera loại nhỏ trong lòng bàn tay của anh: “Tôi đeo nó à?”

Triệu Ly Nông suy nghĩ một chút, tháo mảnh dán ở cuối camera thu nhỏ, đặt nó cạnh túi quần cô: “Như vậy được chứ?”

Diệp Trường Minh bật quang não kiểm tra hình ảnh của camera: “ Được rồi.”

Còn có hai cái nữa.

Triệu Ly Nông đeo một cái vào ống tay áo, đeo một chiếc khác vào sau cổ áo, muốn chụp hình ảnh ở phía sau.

Diệp Trường Minh nhìn mấy hình ảnh chia đôi trên quang não: “Bị tóc che mất rồi.”

Hôm nay Triệu Ly Nông đi ra ngoài, chỉ tùy ý cột tóc lên nên có lẽ hơi thấp, nghe vậy thì cô chuẩn bị tháo tóc ra buộc lại.

Diệp Trường Minh đã đi đến bên cạnh cô, đưa tay chỉnh lại chiếc máy ảnh thu nhỏ trên cổ áo của cô, tay của hai người chạm vào nhau.

Triệu Ly Nông bị xúc cảm xa lạ làm cho sững sờ, lập tức rút tay về, lặng lẽ hạ tay xuống, đứng đó không nhúc nhích.

Động tác Diệp Trường Minh rất nhanh, anh tháo miếng dán ở cổ áo sau lưng cô, di chuyển xuống dưới, quang não của anh vẫn hoạt động, sau khi xác định vị trí thích hợp, anh đặt chiếc camera thu nhỏ lên đó, trong suốt quá trình không chạm vào cô.

Làm xong những thứ này, anh lùi về sau một bước.

“Được chưa?” Triệu Ly Nông hỏi anh.

Diệp Trường Minh gật đầu: “Được rồi.”

Những chiếc camera thu nhỏ này không rõ ràng bằng máy ghi hình hành động, nhưng may mắn là chúng dễ dàng che giấu hơn, mục tiêu nhỏ hơn, chỉ cần con chip không bị hỏng, thì bất kể chúng ở đâu, đều có thể tìm thấy được bởi các máy dò chuyên nghiệp.

Diệp Trường Minh đưa cho Triệu Ly Nông một thứ khác: “Đây là bộ đàm, bên trái là để liên lạc toàn kênh, còn nếu ấn bên phải, sau đó bấm số thì trò chuyện với một người.”

Triệu Ly Nông cầm lấy bộ đàm, cúi đầu liếc xuống vai mình, không có túi áo, nên cầm trong tay.

“Kênh của tôi là 02.”

Giống như số hiệu của anh.

Triệu Ly Nông ngước mắt lên, chờ anh nói tiếp kênh của những đội viên khác.

Diệp Trường Minh bắt gặp ánh mắt của cô, nhướng mày: “?”

“Còn gì nữa không?” Triệu Ly Nông chậm rãi hỏi.

“Cái khác không cần biết.” Diệp Trường Minh liếc nhìn chung quanh, bổ sung nói: “Kênh của Nghiêm Lưu Thâm là 33, còn kênh của La Phiên Tuyết là 10.”

Triệu Ly Nông nhấn nút bên phải, sau đó nhấn nút số bên dưới, nhấc máy bộ đàm thử: “Nhớ rồi.”

Giọng nói của cô lập tức vang lên từ chiếc bộ đàm trên vai Diệp Trường Minh, anh giơ tay nhanh chóng ấn vài phím, quay mặt sang bên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Triệu Ly Nông: “Nghe thấy.”

“Nghiên cứu viên La?” Chi Minh Nguyệt vẫn đưa tay ra, đưa bộ đàm cho người đối diện.

“Thật xin lỗi.” La Phiên Tuyết dời mắt đi, tiếp nhận lấy, hỏi Chi Minh Nguyệt: “Bộ đàm của Tiểu Triệu là kênh nào?”

Chi Minh Nguyệt nói: “00.”

Những đội viên Dị sát đội khác cũng lắp camera thu nhỏ trên người, đồng thời bắt đầu kiểm tra đạn dược trong xe và ba lô.

Lần này họ được trang bị một loại vũ khí mới của quân đội, một chiếc khiên di động có thể co lại được, chỉ cao bằng nửa cánh tay trên, chỉ cần một cái vung tay liền có thể bung tấm khiên ra.

Các đội viên trong nhóm đang gấp rút dùng thử.

Để đảm bảo rằng toàn quân không bị xóa sổ, hai nghiên cứu viên cũng cần phải ngồi riêng, La Phiên Tuyết đã chủ động đi theo Chi Minh Nguyệt đến đội số 0.

“Nghiên cứu viên Tiểu Triệu.” Nghiêm Lưu Thâm vẫy tay với Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông quay đầu lại nhìn, rồi đi về phía Dị sát đội số 3.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, đội số 0 và đội số 3 khởi động xe và lái về phía đông Khâu Thành.

Nghiêm Thắng Biến nhìn bọn họ lái xe đi vào, sắc mặt không thay đổi, trong lòng trầm xuống lạnh lẽo: Có đội ngũ mạnh nhất của Căn cứ trung ương bảo vệ các cô đi vào, nếu như còn không đi ra được, nhân loại có lẽ sẽ không tồn tại được lâu.



“Mặc dù đội số 3 của chúng tôi không mạnh bằng đội số 0, nhưng tôi dám khẳng định rằng các đội viên của đội số 3 chắc chắn là người giỏi nhất trong Dị sát đội.” Nghiêm Lưu Thâm cúi đầu và khoe khoang với Triệu Ly Nông bên cạnh: “Còn đội số 0 không biết đã đổi bao nhiêu xe, hơn nữa xe của Diệp Trường Minh mấy ngày trước đã bị mất. Không giống chiếc xe chúng tôi đang đi bây giờ, vẫn của một năm trước, tuyệt đối an toàn.”

“Tôi vốn quen ở chiếc xe cuối cùng, nhưng tôi vừa đổi sang chiếc giữa là chiếc xe này.” Nghiêm Lưu Thâm chỉ vào chính mình: “Người mạnh nhất trong đội số 3 đang ở bên cạnh hộ giá hộ tống cô.”

Dị sát đội khác nhau sẽ có đội hình khác nhau, Nghiêm Lưu Thâm đã quen với việc sử dụng hỏa lực hạng nặng, vì vậy anh ta thường đợi trên chiếc xe cuối cùng.

“Ừm.” Triệu Ly Nông nắm chặt khung cửa khoang sau xe bán tải, tóc rối bên tai bay đầy mặt, bình tĩnh đáp.

“Xe bán tải hình có hơi xóc nảy.” Nghiêm Lưu Thâm hậu tri hậu giác* nói.

*hậu tri hậu giác: xem xét kỹ càng mới phát hiện được.

Trên thực tế, mới đầu Nghiêm Lưu Thâm sắp xếp xe bán tải cho các nghiên cứu viên cao cấp, hoàn toàn là muốn họ trải nghiệm môi trường khắc nghiệt bên ngoài, về sau thì không thay đổi thói quen.

Lần trước Đan tổ trưởng kia còn nói là mới mẻ.

“Không quen thì có thể đổi xe.” Nghiêm Lưu Thâm có ấn tượng tốt với Triệu Ly Nông, dù sao cô cũng là bạn của em gái mình.

“Không cần.” Triệu Ly Nông ngồi dựa vào phía trước xe bán tải và nhìn tình hình phía sau: “Như vậy cũng tốt.”

“Lúc trước các cô đến Khâu Thành để vui chơi à?” Không chờ cô trả lời, Nghiêm Lưu Thâm đã tự lẩm bẩm lầu bầu: “Đi theo vị thần Diệp Trường Minh lạnh lùng kia, tôi phỏng chừng cũng không quá thoải mái.”

Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn Nghiêm Lưu Thâm đang đứng nghiêng một bên cầm súng và nhắc nhở: “Máy ghi hình hành động của anh đang bật.”

Máy ghi hình hành động luôn rất rõ ràng.

“Yên tâm.” Nghiêm Lưu Thâm không quan tâm: “Diệp Trường Minh không dễ giận như vậy.”

“Đội trưởng của chúng tôi thường xuyên mắng mỏ thế giới bên ngoài, những nghiên cứu viên cao cấp kia đều bị mắng mỏ toàn bộ.” Đội viên đội số 3 khác đứng bên cạnh cười nói: “Cho dù trung ương bên kia phát lại máy ghi hình hành động nghe được, cũng không có biện pháp đối phó với chúng tôi.”

Tuyển chọn Dị sát đội vô cùng nghiêm ngặt, bảo vệ nghiên cứu viên cao cấp ra ngoài là bộ phận trọng yếu nhất.

Không có nghiên cứu viên cao cấp nào sẵn sàng đắc tội bọn họ.

“Cũng mắng qua Nghiêm tổ trưởng à?” Triệu Ly Nông đột nhiên hỏi.

Vẻ mặt của Nghiêm Lưu Thâm cứng đờ: “…Không có.”

Địa vị của cha anh ta cao như vậy, làm sao anh ta có thể mắng mỏ trước máy ghi hình hành động, bình thường đều là tắt đi rồi mới lén lút mắng.

Triệu Ly Nông khẽ nhướng mày, không tỏ ý kiến gì.

Mỗi Dị sát đội có tác phong không giống nhau, đội số 3 muốn hạ thấp bầu không khí căng thẳng, tựa hô càng thích trò chuyện cười đùa.

Trái lại đội số 0 ở phía trước, mọi người đều yên tĩnh làm việc của mình, cảnh giác quan sát xung quanh.

“Cây liễu rũ dị biến cấp A ban đầu mọc bên một cái hồ ở phía đông Khâu Thành, chúng là nhóm thực vật dị biến đầu tiên.” La Phiên Tuyết đang lật xem thông tin, nhấn kênh của Triệu Ly Nông trên bộ đàm: “Sau này vì nhiều lý do khác nhau, hồ nước biến mất, chỉ còn lại liễu rũ dị biến cấp A. Liễu rũ dị biến này giỏi dùng cành liễu tạo thành sợi dây cứng để quấn quanh phân khúc con mồi, người bình thường khó có thể nhắm đạn mà bắn trúng nó.”

Ngồi ở phía sau xe bán tải địa hình, Triệu Ly Nông đang ở yên lặng lắng nghe những lời của La Phiên Tuyết, nhớ đến cành liễu đã tấn công Hoàng Thiên lúc đó, quả thật rất khó đối phó.

“Hiện nay không biết vì sao liễu rũ dị biến cấp A lại biến mất và đi nơi nào.” La Phiên Tuyết tiếp tục nói: “Có lẽ nó thao túng những thực vật khác trong Khâu Thành. Tiểu Triệu, cô đã đến Khâu Thành, cô có ý kiến gì không?”

Triệu Ly Nông nghiêng mặt sang một bên, nói vào máy bộ đàm: “Thực vật dị biến có mạnh có yếu, kẻ mạnh có thể nuốt chửng và kiểm soát kẻ yếu. Thực vật ở Khâu Thành lại dị biến đồng loạt, hẳn là có thực vật dị biến đang thao túng bọn chúng.”

Thí nghiệm cô chưa làm xong trong phòng thí nghiệm có thể cho thấy rõ ràng, thực vật dị biến mạnh hơn có thể nuốt chửng thực vật dị biến yếu hơn.

Tuy nhiên, không biết vì sao, Triệu Ly Nông luôn có linh cảm, ý thức trong Khâu Thành không phải của cây liễu rũ dị biến cấp A.



Dọc theo đường đi, Khâu Thành lại rơi vào yên tĩnh, yên bình đến mức lòng người càng trở nên cảnh giác hơn.

Đích đến phía xa giống như một hang động ma quỷ với cái miệng há rộng, biết rõ đó là một cái bẫy, nhưng vẫn phải tiến về phía trước.

“Đội trưởng, máy bay không người lái đã bay qua.” Điền Tề Tiếu nói: “Còn cách đích đến năm cây số.”

Hai nhánh Dị sát đội trong nháy mắt sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

4 km, 3 km … 100 mét, không cần máy bay không người lái, chiếc xe đầu tiên của Dị sát đội đã có thể nhìn thấy đường nét của Hố vạn cốt.

Tiếng phanh gấp vang lên lần lượt trong khu rừng rậm rạp.

Đội viên trên xe của Tả Hoa bước xuống trước, giương súng nhìn quanh: “Đội trưởng, tạm thời chưa phát hiện điều gì bất thường.”

Những người khác lần lượt xuống xe.

Triệu Ly Nông đi theo Nghiêm Lưu Thâm, một tay chống khung xe, nhảy xuống chiếc xe bán tải địa hình.

“Thân thủ của cô rất linh hoạt.” Nghiêm Lưu Thâm thản nhiên nói: “Có cân nhắc đi theo tôi học một chút không?”

Triệu Ly Nông di chuyển đôi chân đau nhức của mình mà không có dấu vết, không muốn nói rằng cô chỉ quen với việc nhảy xuống xe ba bánh: “Có cơ hội sẽ học hỏi.”

Hai đội tập hợp lại.

Diệp Trường Minh đi tới chiếc máy bay không người lái đã bị rơi trước đó, cúi xuống nhặt nó lên.

“Làm sao bị hỏng?” Nghiêm Lưu Thâm hỏi anh.

“Cái gì đó mỏng và dài.” Diệp Trường Minh dùng ngón tay mở bộ phận bị hỏng ra, lộ ra dấu vết bên trong.

Bên trong chiếc máy bay không người lái dường như bị một thứ mảnh mai xuyên thủng, trong nháy mắt phá hỏng chiếc máy bay.

La Phiên Tuyết trầm ngâm: “Mỏng và dài? Có thể là cành liễu.”

Trong tay Diệp Trường Minh vẫn cầm chiếc máy bay không người lái đã bị phá hủy, nhìn Triệu Ly Nông: “Cô nghĩ sao?”

Triệu Ly Nông ở cách xa một chút, không thể nhìn thấy rõ ràng, cô bèn đến gần Diệp Trường Minh, giơ tay nhận lấy chiếc máy bay không người lái, nhìn xuống một lúc: “Đó không phải là cành liễu.”

“Không phải?” La Phiên Tuyết đi tới trước mặt cô: “Tại sao?

Triệu Ly Nông đưa chiếc máy bay không người lái cho cô ta: “Cành liễu bóng loáng trơn nhẵn, cho dù có lá thì lá cũng nhẵn và có hình con thoi. Những vết này không có, mảnh và các cạnh không đều nhau, giống như những bím tóc.”

Ngoài ra, cô đã tiếp xúc gần với cây liễu rũ dị biến cấp A, biết phương thức công kích của nó và dấu vết mà nó để lại, vì vậy rất chắc chắn rằng đó không phải là dấu vết do cây liễu tạo ra.

“Nếu là vết tích do thực vật dị biến tấn công…” Triệu Ly Nông dừng một chút: “Giống như vảy lá của cây tuyết tùng thì đúng hơn.”

Cây tuyết tùng

Diệp Trường Minh đột nhiên nhìn cô, nhớ tới đường đi của rễ cây nối liền lẫn nhau khi đó của cây tuyết tùng.

“Cây tuyết tùng?” La Phiên Tuyết nhìn máy bay không người lái trong tay, có chút xấu hổ: “Thật sự không phải dấu vết của cành liễu.”

“Nhưng xung quanh không có cây tuyết tùng.” Triệu Ly Nông nhìn xung quanh, cô không đoán được dấu vết trên máy bay không người lái đến từ đâu?

“Phía trước là Hố vạn cốt.” Ánh mắt của Nghiêm Lưu Thâm rơi vào cái hố to lớn phía trước.

So với những hình ảnh do máy bay không người lái chụp được, những gì họ nhìn thấy trên mặt đất còn gây sốc hơn.

Độ sâu của Hố vạn cốt ít nhất là 20 mét, bởi vì trong hố chứa đầy xương, nếu loại bỏ xương tích tụ thì đáy sẽ sâu hơn.

“Không biết năm đó chết bao nhiêu người?” La Phiên Tuyết nhìn về phía Hố vạn cốt thì thầm.

Diệp Trường Minh giơ ngón tay chỉ Đỗ Bán Mai và Tả Hoa, hai người lập tức hiểu ý, từ trong ba lô lấy dây thừng ra, cố định trên mặt đất bên cạnh hố, dùng sức kéo, bọn họ nhanh chóng trượt dây xuống.

Chi Minh Nguyệt và những người khác nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào đáy Hố vạn cốt và xung quanh hố, nếu có bất kỳ dị động nào, những viên đạn sẽ lập tức ra khỏi nòng.

Đội số 3 quay lưng lại với bọn họ, giơ súng lên để giám sát động tĩnh phía sau.

La Phiên Tuyết và Triệu Ly Nông đứng cạnh hố và nhìn xuống.

“Khoảng trống đó là nơi từng có rễ của cây liễu rũ.” La Phiên Tuyết nhìn qua ống nhòm, chỉ vào dấu vết trong hố xương: “Đất xung quanh vẫn còn hơi ẩm.”

Một lúc sau, Đỗ Bán Mai và Tả Hoa cùng đi xuống dưới đáy hố, hai người xác nhận xung quanh không có gì khác thường, Đỗ Bán Mai mới cúi đầu kiểm tra xương cốt trong hố.

“Bề ngoài của những bộ xương đại khái khoảng hai hoặc ba năm tuổi, những xương người bên dưới có số tuổi lớn hơn.” Đỗ Bán Mai ước tính tuổi của những bộ xương này, thật sự giống như những gì Nghiêm Thắng Biến đã nói.

Cô ta đã tìm thấy một bộ xương người từ phía dưới, vừa mới nắm lấy liền hóa thành bột phấn: “Đã hóa bột phấn, có thể thực vật đã hấp thụ nó.”

Triệu Ly Nông đợi Đỗ Bán Mai nói xong trên bộ đàm, sau đó mới nhấn bộ đàm và nói: “Tôi cần đất ẩm trong dấu vết của rễ cây liễu, bột xương người cũng có thể đưa lên.”

Nghiêm Lưu Thâm ở phía sau nghe thấy giọng nói của Triệu Ly Nông, vô thức quay đầu nhìn cô, trong lòng cảm thấy kinh ngạc: Hoàn toàn khác với vẻ ngoài dễ nói chuyện khi ngồi trên xe vừa nãy, hiện tại cô lộ ra một bộ dáng cứng rắn.

Không chỉ có anh ta, ngay cả La Phiên Tuyết cũng không khỏi nhìn Triệu Ly Nông mấy lần.

Chỉ có các đội viên của đội số 0 đã quen với những thay đổi của Triệu Ly Nông.

Hai mươi phút sau, Đỗ Bán Mai và Tả Hoa đi xung quanh Hố vạn cốt một vòng rồi mới đi lên.

Hai người vừa mới đi lên tới, còn chưa kịp cởi trói, Nghiêm Lưu Thâm bất ngờ bắn ngược trở lại, cùng lúc đó, Diệp Trường Minh cũng rút Đường đao ở sau lưng ra để cắt đứt dị vật từ bên cạnh bắn đến.

Triệu Ly Nông quay đầu lại, đồng tử co rụt, cách đó không xa cách từ trong cây cối bình thường mọc ra cành lá của cây tuyết tùng, những vảy lá kia đột nhiên tách ra, toàn bộ không gian đều bị vảy lá bao phủ, bắn về phía bọn họ.

Thực vật dị biến dĩ nhiên đã học cách đào hang vào các cây khác, lợi dụng vỏ cây bình thường để ẩn nấp trong bóng tối, chờ cơ hội tấn công.

Trước khi đến, đạn của Dị sát đội đã được thay thế bằng một nửa đạn sương mù, nhưng sau khi Nghiêm Lưu Thâm nổ súng thì phát hiện hiệu quả không tốt lắm.

Mật độ của những vảy lá nhiều hơn so với đạn sương mù, vẫn có những vảy lá công kích bọn họ.

“Khiên!” Diệp Trường Minh nhắc nhở.

Mọi người lập tức tung ra tấm khiên vừa mới được trang bị trên cánh tay, tạo thành một lớp bảo hộ trước mặt bọn họ.

Có một đội viên trong đội không quá quen thuộc, vì vậy anh ta đã vung nó quá xa và rất mạnh, khuỷu tay trực tiếp vào về phía Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông bị đụng trúng phải lùi về phía sau, theo bản năng cô muốn lùi lại để nhường chỗ cho đội viên phía trước, nhưng cô chưa kịp phản ứng, cả người đã bước vào khoảng không, ngã về phía sau.

“Tiểu Triệu!”

La Phiên Tuyết kinh ngạc vươn tay muốn kéo cô lại, nhưng chỉ kịp chạm vào ngón tay của Triệu Ly Nông.

Dần dần, trong tầm nhìn của Triệu Ly Nông chỉ còn lại ánh nắng chói chang, bên tai cô là tiếng gió rít do rơi nhanh xuống, suy nghĩ trong đầu cô đình trệ, chỉ còn lại một ý nghĩ: Thời tiết hôm nay rất giống ngày cô mở mắt ra khi ấy.

Khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen vượt qua La Phiên Tuyết đang ở bên cạnh hố, trực tiếp buông thẳng người xuống, một tay nắm chặt lấy tay Triệu Ly Nông.