Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5 - Chương 232: Chung Cực Tam Ban, xuất phát!




Từ trước đến nay, cổng thành luôn là một chỗ người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Lúc này, cảnh tượng một đám người chơi xếp hàng chỉnh tề thu hút rất nhiều ánh mắt. Cố Phi uy nghiêm đứng ở đầu đội ngũ, nhưng ánh mắt của hắn giống như không hề quen biết đám học sinh này.

“Đây là đang làm cái gì vậy?” Có người xì xào bàn tán.

“Không biết nữa!”

“Quân đội, là quân đội! Quốc gia đã phái quân đội vào trò chơi, quốc gia bắt đầu coi trọng thế giới trò chơi rồi!” Có người kích động.

“Cút mẹ cậu đi, đọc nhiều truyện quá nên ảo tưởng rồi đi, nguyên một đám con nít ranh thế kia, quân đội trẻ con hả?”

Mỗi người nói một kiểu, Cố Phi lại quyết định chấp hành vụ khiến cả đám lúng túng đến cùng, hắn đưa mắt ngắm nhìn đội ngũ rồi nói: “Có ban cán sự không? Lớp trưởng gì gì đó ấy?”

Một người chiến sĩ ở trong đội ngũ giơ tay, kêu to: “Thưa thầy, có chuyện gì ạ?”

“À, bạn đại diện lớp thể dục chưa tới, em tạm thay mặt một chút đi! Lên đây, đi dẫn đội, chúng ta xuất phát.” Cố Phi nói.

“Oa, thầy quá gian trá rồi đó, giao cho em chuyện khó xử như vậy!” Lớp trưởng gần té xỉu. Nếu ở ngoài đời làm những chuyện kia là rất tự nhiên, nhưng mà ở trong game thì thật sự khiến người ta lúng túng chết được.

“Nhanh chân nhanh tay lên! Nắm chặt thời gian, ở đây để người ta dòm ngó thì vui sao?” Cố Phi giục.

Tất nhiên bọn học sinh cũng cảm thấy xấu hổ khi bị đám đông chỉ chỉ trỏ trỏ, cả đám hận không thể tìm cái hố mà nằm úp sấp xuống. Lúc này rốt cuộc sắp đến lúc rời khỏi đây được, thì tên lớp trưởng vẫn dùng da dùng dằng, họ lập tức trợn mắt: “Nhanh lên coi!!!” Cả đám học sinh đều khởi nghĩa rồi.

Mr. Lớp trưởng trưng ra vẻ mặt đưa đám, gân giọng: “Bên trái, quay! Chạy bộ…”

Giữa tiếng tấm tắc kêu kỳ lạ của mọi người, bước chân tiến lên với tốc độ đều đều chạy ra khỏi cửa thành phía bắc Vân Đoan.

“Chạy cho chỉnh tề vào, không hô khẩu hiệu hả?” Cố Phi ở phía sau xoi mói.

“Thầy tha cho bọn em đi!!!” Đám học sinh hò hét, khẩu hiệu mà Cố Phi nói chính là thứ mà đám học sinh khi xếp hàng chạy theo đội hình đội ngũ hay hò hét ầm ỹ “Một… hai… ba… bốn”. Nhưng hiện tại e là đã bị mọi người chú ý, còn hô lên để hấp dẫn các tròng mắt khác, thật sự quá đau khổ rồi. Mọi người bắt đầu hoài nghi: Tiếp cận giáo viên trong trò chơi, có phải là một loại lỗi lầm hay không?

“Ừm, vậy coi như xong, hô khẩu lệnh lên, chứ không chạy rối loạn hết rồi, lớp trưởng!” Cố Phi hô.

“Một… hai… một! Một… hai… một!” Lớp trưởng bắt đắc dĩ hô, trong lòng đang rất là đau khổ. Xem ra làm lớp trưởng cũng là một điều sai lầm trong đời.

Từ cửa thành ra ngoài, bất kỳ hướng nào cũng đều có người chơi, bọn học sinh động tác cứng ngắc, “piapia” chạy đều, đầu thì càng cúi càng thấp. Từ xa nhìn lại như một đám cương thi không đầu hành quân vậy.

Cứ như thế không biết đi tới bao lâu, xung quanh dần dần hoang vắng. Có học sinh bỗng dưng giật mình, hắn phát giác ra đã rất lâu không nghe thấy giọng của thầy giáo rồi. Tên này vội vàng quay đầu, đồng trống mênh mông ngoài thành Vân Đoan, Cố Phi cách bọn họ ít nhất những hai trăm mét, chầm chậm từ tốn bước đi.

Đám học sinh vội vàng dừng bước, đợi giáo viên đến trước mặt.

“Sao lại ngừng? Không có hô dừng thì không thể dừng, giậm chân tại chỗ!” Ở chỗ này đã không còn người ngoài, Cố Phi trực tiếp ra trận phát lệnh rồi.

Bọn học sinh giậm chân tại chỗ, Cố Phi cẩn thận sửa chữa động tác cho từng em giống như buổi học thể dục bình thường. Chỉnh một hồi đến khi cả đám hài hòa thống nhất, hắn mới hô lên “Nghiêm!”

“Đã tới chưa?” Cố Phi hỏi.

“Đã tới cái gì ạ?” Cả bọn không hiểu.

“Không tới sao mấy em lại dừng lại?” Cố Phi hỏi.

Cả đám học sinh hai mặt nhìn nhau: “Chúng ta phải đến chỗ nào?”

“Thầy làm sao biết mấy em muốn đến đâu?” Cố Phi hỏi ngược.

Đám học sinh xỉu, đi nửa ngày trời đều là chạy không mục đích à! Cố Phi cũng khai quật người chịu tội thay: “Lớp trưởng, em muốn mang đội đi đâu hả?”

Lớp trưởng đã khóc không ra nước mắt, trong lòng âm thầm thề khi quay về nhất định phải kéo đứa đại biểu khoá thể dục vào đây chịu khổ mới được, nhưng lúc này hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Em không biết, em mù đường mà, bản đồ cũng không quen thuộc, đúng rồi! Nên để cho A Phát dẫn đội đi. Cậu ấy chơi lâu nhất, quen thuộc nhất rồi!” Bóng đèn trong đầu lớp trưởng vụt sáng, phát hiện không cần đại biểu khoá thể dục, cũng có một người cứu bồ khắp chốn mà.

A Phát cũng hết chỗ nói rồi. Bình thường thì không ai để hắn vào trong mắt, thời khắc nguy cơ ập đến thì lại kéo hắn ra lãnh đạn. Hội trưởng công hội ăn nhiều uất ức nhất của thành Vân Đoan trừ hắn ra không còn có thể là ai khác rồi.

Cố Phi cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, hắn tiếp tục hỏi: “Vậy hôm nay mấy em đến tìm thầy có chuyện gì?”

Bọn học sinh hai mặt nhìn nhau lần nữa.

“Thầy ơi, gia nhập công hội của bọn em đi!”

“Thầy dẫn bọn em đi luyện cấp với!”

“Thầy, dẫn bọn em đi làm nhiệm vụ!”

“Thầy ơi, em nghèo lắm, cho em xin ít tiền!”

“Thầy ơi, thầy có trang bị không dùng không?”

Những câu nói giống như đúc buổi chiều lập lại.

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội!” Cố Phi quát bảo mọi người ngưng lại, “”Công hội? Hiện nay thầy đã có; Luyện cấp? Thầy thường luyện đơn thôi; Nhiệm vụ? Các em nhiều người như vậy, thầy gánh sao hết? Tiền? Bây giờ thầy còn thiếu người khác 1800 vàng đây; Còn trang bị quả thật có một chút, tý thầy quay lại rồi phát cho!”

“Woaaa!” Bọn học sinh hoan hô. Năm điều khoản đã đạt thành một cái, hơn nữa còn là trang bị thực dụng nhất, cả đám học sinh đã rất vui vẻ.

“Bây giờ giải tán, tự do hoạt động, chín giờ vẫn tập trung tại cửa bắc của thành.” Cố Phi phất tay đuổi.

“Ôi, ôi, từ từ, từ từ đã!” A Phát vội vàng nhảy ra. Mọi người cùng nhau nhìn hắn.

“Có nhiệm vụ, có nhiệm vụ.” A Phát nói.

“Ồ, A Phát ở lại, những người khác giải tán!” Cố Phi nói.

“Từ từ! Là nhiệm vụ công hội, nhiệm vụ công hội đấy.” A Phát vội hô.

Nhiệm vụ công hội… Cố Phi nhíu mi lại, hắn cũng đã từng làm nhiệm vụ công hội một lần, chính là cái lần hợp tác cùng Lục Nguyệt Vũ ở Trọng Sinh Tử Tinh. Kết quả của nó dẫn đến một đống chuyện, từ đi đuổi giết đến bị đuổi giết, từ một người chọi một đám đến một đám chọi lũ. Lúc này hồi tưởng lại, hắn cảm thấy đó là giai đoạn khiến mạch máu mình sôi trào nhất khi vào trò chơi.

Cố Phi đang chìm trong hồi ức, A Phát ở bên kia đã giới thiệu nhiệm vụ, Cố Phi hốt hoảng nghe được đại khái hình như là tiêu diệt một đám bọn cướp, ngoại trừ việc phải giết được 100 tên ra, còn phải bắt trùm bọn cướp đối phương nữa.

Thành viên của Chung Cực Tam Ban ngoài A Phát, những người còn lại sau khi game chính thức hoạt động mới chậm rãi tiến vào trò chơi, hơn nữa học sinh trung học cũng không có nhiều thời gian chơi, nên cấp của cả đám đều rất thấp.

Tất nhiên nhân vật gọi là trùm sẽ là một con boss, A phát thấy với trình độ binh lực của công hội bọn họ, độ khó khi khiêu chiến boss quá cao luôn. Nhưng mà nếu có một pháp sư cấp 40 hư Cố Phi trợ trận, có lẽ sẽ không giống dự đoán trước nữa.

“Ồ? Boss?” Nghe thế Cố Phi cũng lên tinh thần chút, Hiện nay với hắn mà nói, một mình đánh mấy con tiểu quái hay đánh với người chơi đều chưa từng có độ khó, có lẽ chỉ có boss trong trò chơi mới có thể phân cao thấp với bản thân thôi. Cố Phi nhớ lại lần đối đầu với Tác Đồ khi xưa, tuy là mạch công kích vẫn là máy móc lập đi lập lại mà hệ thống điều khiển, nhưng chí ít mình vẫn phải đề phòng cao độ, cẩn thận từng li từng tí, loại cảm giác căng thẳng này không phải là lúc bình thường có được.

“Nơi nào, đi thôi!” Cố Phi nói.

“Bên này!” A Phát chuẩn bị dẫn đường.

“Cả đội tập hợp. A Phát dẫn đội!” Cố Phi hô.

Ở nơi đồng hoang núi vắng này đã không có người, bọn học sinh cũng chẳng còn gì mất tự nhiên, bọn chúng lấy tốc độ nhanh nhất sửa lại đội ngũ. A Phát đứng ở một bên, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần khi được dẫn đội, nhìn sơ qua hắn rất hưởng thụ. Có thể không thế sao được? Thời gian qua hắn có thân phận bao giờ đâu?

Đội ngũ tiến về một chỗ sơn cốc. Ở đây đã thuộc về phạm vi của thung lũng Vân Hà, nhưng cũng không phải nơi luyện cấp chủ yếu, người chơi ở đây chỉ lác đác vài tên, đội ngũ chỉnh tề của Chung Cực Tam Ban đương nhiên rất hấp dẫn ánh mắt, mấy người chơi kia đều ngừng tay để đưa mắt nhìn theo cái cảnh tượng kì lạ kia.

Lúc này, lòng dạ của đám học sinh đều đặt vào nhiệm vụ, bọn họ chẳng thèm để tâm đến chuyện khác. Ai cũng chỉnh tề bước vào thung lũng nhỏ này, đã thấy được mục tiêu đám sơn tặc nhiệm vụ yêu cầu ở bên trong. Nhiệm vụ này được chia làm hai bước, bước đầu tiên là giết 100 tên sơn tặc phổ thông, bước thứ hai là bắt sống thằng trùm.

“Thầy ơi, đánh boss đều nhờ vào thầy nhé!” Bọn học sinh cõi lòng đầy chờ mong nhìn Cố Phi. Trong trò chơi luôn là như vậy, ai cũng ôm lòng ngưỡng mộ với người có cấp cao hơn, nhưng khi đã đạt đến đẳng cấp tương tự, họ sẽ cảm thấy rất bình thường. Và lúc này, lại bắt đầu ngưỡng mộ những người có đẳng cấp cao hơn…

“Đám cướp yếu cũng phải nhờ thầy giúp một tay luôn, nhưng mà thầy không được đánh chết nó đâu nhá! Nếu thế thì không phải là thành quả của chúng em rồi.”

Dù sao Cố Phi cũng không phải thành viên của Chung Cực Tam Ban, nhiệm vụ cũng không có phần của hắn, mục tiêu nếu bị đập chết thì hắn cũng chỉ được kinh nghiệm luyện cấp, hệ thống sẽ không tính vào thành tích của Chung Cực Tam Ban.

“Thầy ơi, tung ra một cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm đi, cho em kiến thức một chút!” A Phát rất mong chờ. HIện tại hắn mới cấp 34, mà Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm phải đến cấp 36 mới học được.

“Đi dẫn quái đi!” Cố Phi cũng không ngại bộc lộ tài năng với mấy đứa học sinh. Đương nhiên, cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang đi. đáp ứng yêu cầu quần chúng mà, không thể giết chết quái. Không thể phủ nhận, tuy họ tuổi nhỏ và đẳng cấp cũng thấp, nhưng trình độ chơi game xuất sắc hơn so với các cô gái ở Trọng Sinh Tử Tinh, cho dù là có những bạn học nữ không nhiều lắm, trong quá trình thích nghi chơi cùng với đám bạn mình thì ý thức phối hợp cũng xuất sắc hơn Trọng Sinh Tử Tinh luôn.

Cố Phi đã lăn lộn trong game lâu như thế, đã vậy mỗi ngày lại cùng tiếp xúc với đám cao thủ, ánh mắt đánh giá của hắn vẫn phải có. Nhất thời trong lòng hắn cảm thấy vui mừng. Xem ra dẫn học sinh của mình đi oánh lộn còn dễ hơn nhiều so với việc dẫn mấy cô Trọng Sinh Tử Tinh nha!

Hai học sinh chơi cung tiễn thủ bước ra, dắt mấy con quái đến, cả đám đều đồng loạt nhìn Cố Phi.

Cố Phi rất trấn định, hắn vươn một ngón tay chỉ về phía trước, miệng lẩm bẩm: “Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, khởi!”

“A, thầy ơi, sao thầy đánh về phía bọn em!” Hai tên học sinh phụ trách dẫn quái thấy vậy vội vội vàng vàng một trái một phải chạy ra.

“Haiz! Đừng có chạy lung tung mà!” Cố Phi cả giận.

Hai tên này một trái một phải dẫn quái về hai bên, pháp thuật của Cố Phi phát động rất chậm, hắn đã sớm tính toán thời gian thật chuẩn. Nếu bọn họ tiếp tục dẫn quái về phía trước, mấy con quái nhỏ này sẽ vừa lúc đạp phải Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm mà hắn phóng ra. Nhưng họ giãy nảy lên, khiến dự tính rối loạn. Bọn học sinh nghe Cố Phi ngâm xướng xong, pháp thuật lại chậm chạp không thấy đâu, cả đám buồn bực! Đợi mãi đến khi hai người kia dẫn quái đến hai cánh, “bùng” một tiếng, Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm đốt lên, nhưng lại không dính đến một con nào hết.

Bọn học sinh không phải cao thủ siêu cấp, trong lúc nhất thời cả đám không một ai chú ý đến những chi tiết tỉ mỉ trong đó, bọn chúng chỉ cảm thấy Cố Phi tung ra một pháp thuật mà lại lệch như thế, nhất thời đều ồn ào cả lên.

“A Phát, thầy có được không đấy?” Có người nhỏ giọng thì thầm với A Phát. Dù sao A Phát cũng là một tên chơi tốt nhất trong số bọn họ.

“Cái này, tạm được đi…” A Phát cũng đang tự hỏi trong lòng kia kìa!