Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 5 - Chương 212: Công hội đoàn kết nhất, dong binh đoàn không đoàn kết nhất




“Thi đấu còn có thể đánh mấy vòng nữa thế?” Cố Phi đột nhiên hỏi cái vấn đề như vậy. Hiện nay nhiệm vụ truy nã đối với hắn mà nói là càng ngày càng không có dinh dưỡng rồi, vẫn là đánh với người chơi trong cuộc thi có trình độ tương đối cao hơn, đã thế càng đi vào vòng trong lại càng cao. Từ đáy lòng Cố Phi hy vọng cuộc thi đấu này không nên kết thúc, có thể vẫn tiến hành tiếp xuống mãi là tốt nhất.

Đáng tiếc đáp án dĩ nhiên là tàn khốc, Hữu Ca nhanh chóng trả lời hắn: “Thành Vân Đoan đang tiến hành vòng 16 đội!”

“16 đội? Vậy là còn bốn trận rồi!” Cố Phi bấm tay tính toán, trong giọng nói của hắn không che giấu sự tiếc nuối.

“Cơ mà sao vừa vặn còn 16? Sao không phải 17, 15 hoặc một số lẻ để có một đội dư ra?” Ngự Thiên Thần Minh hỏi.

Hữu Ca cười cười: “Vào thời điểm vòng bốn năm đầu tiên, sẽ có một vài công hội và dong binh đoàn gặp phải “vòng trống”, chính là hệ thống đang tiến hành điều chỉnh dựa trên tổng số, từng bước tới con đường bội số của hai như 1, 2, 4, 8, 16, 32. Loại tình huống cậu nói, hệ thống đã sớm nghĩ đến.”

“Còn có bốn vòng!” Mọi người đều có suy nghĩ riêng. Cố Phi là vì về sau không có cơ hội PK như vầy mà cảm thấy tiếc nuối, mà những người khác, thì đều cảm thấy tiếc nuối vì chưa thể hiện bản thân tốt ở trong cuộc thi này.

Như việc Cố Phi thể hiện bản lĩnh nên được các công hội lớn đăng tin quảng cáo tìm người cả thành, mặc dù coi như đó là một trò hề rất khôi hài, nhưng nói thật thì trong lòng vô số cao thủ đều mong loại địa vị như thế. Cố Phi đã trước bọn họ một bước đạt được, mà bọn họ… còn cần cố gắng thêm.

“Hôm nay, hãy cho bọn họ kiến thức sự lợi hại của chúng ta!” Mấy người đột nhiên trăm miệng một lời. Nhất là Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương là hai người vừa mới thay trang bị, trong lòng tự tin hết sức.

Khi Công Tử Tinh Anh Đoàn chuẩn bị trang bị cho cuộc chiến hôm nay, mấy học sinh của Cố Phi đã chạy đến chỗ hội trưởng công hội của họ, chính là học sinh dẫn Cố Phi đi tới Thế Giới Song Song, cũng mang đến thân phận pháp sư khiến Cố Phi oán niệm rất lâu: A Phát.

“A Phát! A Phát!” Mấy học sinh tìm được bóng dáng A Phát trên đường, lập tức kêu to.

“Trời ạ, nói bao nhiêu lần rồi, trong game thì đừng có gọi tên thật, phải gọi tên trong trò chơi chứ!” A Phát là một kẻ mê game, lúc nào hắn cũng mơ mộng sẽ đạt được trình độ như Kiếm Quỷ hoặc Ngự Thiên Thần Minh, những nhân vật có ID trong truyền thuyết mà người khác vừa nghe tên đã sợ hãi than “woa”.

Mấy học sinh kia lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Gọi tên nhân vật, chú mày không phải vẫn là A Phát sao!”

“Phải gọi đầy đủ tên, Thiên Quân Nhất Phát[1]!!!” A Phát nghiêm túc nói.

“Bốn chữ quá dài dòng, nếu không kêu là Phát thôi ha?” Một bạn học đề nghị.

“Thôi vậy gọi là A Phát đi…” Thiên Quân Nhất Phát bị đánh bại, tiếp tục nhận cái số mệnh kiểu gì cũng là “A Phát” của hắn.

“Gấp gáp tìm tao có chuyện gì, lại bị ai bắt nạt hả?” Kết thúc trọng tâm câu chuyện về tên, A Phát hăm hở hỏi. Những tên này đều là bạn học cùng lớp của hắn, bình thường thì trong lớp A Phát cũng chỉ là một học sinh phổ thông tầm thường, nhưng ở trong game hắn lại là lão đại. Nguyên nhân chủ yếu… Chính là do trong thời kỳ Open Beta cực kỳ khó khăn hắn lại lấy được tài khoản.

Sau khi trò chơi chính thức hoạt động, có thể tự do lựa chọn chủ thành, đám bạn học cùng lớp đương nhiên sẽ chọn tụ tập cùng một chỗ với nhau. Bởi vì A Phát đã lỡ vào thành, mọi người liền đều chạy tới thành Vân Đoan. Cho nên nói, Cố Phi tình cờ đụng phải học sinh của hắn cũng là chuyện đương nhiên mà hắn không biết.

“Không có bắt nạt bọn tôi hết, lúc nãy bọn anh còn bắt nạt lại một gã cướp quái của người khác nữa kìa!” Một tên học sinh dương dương đắc ý trả lời, cậu ta vốn là bị Cố Phi tiễn vào tù, học sinh mã số 19857.

“Vậy là có chuyện gì?” A Phát đặt câu hỏi.

“Chú đoán xem bọn anh vừa nhìn thấy ai?” Một tên bạn học kích động lôi A Phát lắc qua lắc lại.

“Vô Thệ Chi Kiếm hả? Hắn là lão đại công hội lớn nhất thành Vân Đoan không sai, nhưng chú cũng không cần kích động như vậy đi?” A Phát nói.

“Không phải. Là thầy Cố! Thầy Cố Phi!” Tên học sinh kia kích động lớn tiếng tuyên bố, còn sợ A Phát chốc lát không nhớ ra thầy Cố là thần thánh phương nào, nên nói rõ cả họ tên.

A Phát nghe xong liền nở nụ cười: “Hì, tao tưởng mấy chú có việc gì cơ!” Chuyện này có gì đâu. Tài khoản của thầy Cố còn là tao cho mà!”

“Cái gì? Có chuyện nà, sao chú mày không nói sớm.” Mấy tên bạn học khác trợn mắt.

“Thầy Cố không cho tôi nói với người khác nha! Nhưng mà bây giờ mấy cậu gặp được rồi, có sao đâu!” A Phát nói.

“Vậy sao cậu không kéo thầy vào công hội luôn?” Cả đám bạn hỏi.

“Cái này, thầy có công hội riêng của mình đi!” A Phát nói.

“Công hội gì?” Mọi người rối rít hỏi.

A Phát lập tức trả lời không được. Hắn ấp a ấp úng nửa ngày, dẫn đến cả đám bạn hắn cười ầm lên: “Xì, còn tưởng chú mày rất thân với thầy cơ, thì ra cái gì cũng không biết nha!”

A Phát không lời biện minh. Vốn dĩ hắn cũng muốn mượn cơ hội này để làm thân với thầy giáo, kết quả ngày đầu tiên mình liền theo nhân viên tự hạn chế gì đó chạy lung tung, cuối cùng không đào được tin tức gì, còn chưa từng thêm bạn với Cố Phi.

Mặc dù hắn biết tên Cố Phi, nhưng lại không mở chốt kết bạn, hắn cũng chẳng thể làm gì được. Sau đó có lần đi học, hắn tìm Cố Phi lôi kéo làm quen, cuối cùng lại bị Cố Phi nghiêm mặt khiển trách, sau đó, A Phát và Cố Phi mạnh ai nấy chơi, tự tuy cả hai cùng tồn tại ở một chủ thành, nhưng chưa từng nói chuyện gặp lại.

Về sau khi game chính thức đưa vào hoạt động. Nhiều bạn học dũng mãnh vào trò chơi đi tới thành Vân Đoan, A Phát xuất huyết nhiều, xài hết toàn bộ tài sản hắn gom góp lúc open beta, thậm chí hắn còn phải bán sạch nhiều trang bị đang sử dụng, mới xây dựng nổi một cái công hội, đặt tên là Chung Cực Tam Ban, kéo tất cả học sinh vào trong công hội của mình.

Nhưng điều để cho hắn buồn rầu chính là hắn ở Chung Cực Tam Ban, ngoài đời là lớp trưởng, nên vẫn được các bạn học gọi là lớp trưởng. Mà khi hắn đường đường là hội trưởng, lại thành A Phát nhỏ bé bị hô tới quát lui. Thẳng đến khi hắn ra mặt thay bọn họ, đánh lại mấy gã bắt nạt người mới mấy lần, sau lại giúp mọi người giải quyết vài boss hay nhiệm vụ bọn họ không có giải quyết được, mới từ từ làm cho các học sinh kính trọng mấy phần. Vì vậy hắn trở nên càng ngày càng lu bù trong mớ công việc.

“A Phát, con quái này không giải quyết được! Nhanh đến giúp đỡ!”

“A Phát, tôi bị lạc đường, nhanh tới đón tôi!”

“A Phát, thiếu 5 đồng vàng! Mau đưa cho tôi ở con phố giao dịch thứ hai!”

“A Phát, tôi bị người giết, chú nhanh báo thù cho tôi!”

Cả ngày A Phát đều sống vui vẻ trong việc hô tới hô lui huyên náo như vậy, nhưng cuối cùng cũng thấy giá trị bản thân được thể hiện. Dù sao mọi người đều là bạn học cùng lớp, cả ngày còn ngồi chung học hành nha! Đột nhiên vào buổi tối trong trò chơi liền trở thành tiểu đệ lẽo đẽo sau mông mình, loại chuyện này A Phát chỉ ảo tưởng trong mộng mà thôi, làm sao có thể trở thành hiện thực được?

A Phát cứ làm hội trưởng như bảo mẫu, nhưng chơi rất vui vẻ, đã sớm đem chuyện của Cố Phi quăng đến chín tầng mây. Lúc này bạn học hỏi tới những vấn đề có liên quan đến Cố Phi, dĩ nhiên hắn không thể trả lời được.

Hắn với Cố Phi căn bản không đồng thời xuất hiện nha!

“Phải kéo thầy vào công hội của chúng ta mới được!” Có học sinh nói.

“Trước hết cứ báo tin tức này cho mọi người đã!” Học sinh này một mặt nói, một mặt ở nhắn tin trong kênh chat công hội.

Công hội Chung Cực tam Ban tổng cộng có 21 thành viên, nhân số không nhiều lắm, tất cả đều là học sinh lớp ba năm hai của trường Trung học cơ sở Dục Lâm. Dù đẳng cấp bình quân của bọn họ không sánh nổi ngay cả công hội như Trọng Sinh Tử Tinh, nhưng nếu nói đến mức độ đoàn kết và lực lượng ngưng tụ, bất kỳ công hội nào cũng không thể sánh ngang bọn họ.

Bởi vì cả đám đều là bạn bè ngoài đời, có thể dễ dàng tụ tập nhiều người như vậy, cũng chỉ có nhóm học sinh mà thôi.

Mà Cố Phi lúc này, đang đối mặt với một tập thể không đoàn kết nhất trên đời.

Đúng như tình báo của Hữu Ca và phân tích của Hàn Gia Công Tử, dong binh đoàn Vân Tương cực kì không đoàn kết. Sự không đoàn kết thể hiện ở chỗ đầu tiên, chính là dong binh đoàn chỉ có 80 người cư nhiên tới hết cả thảy.

Thi đấu tới nay, còn không có công hội hay dong binh đoàn có kích thước nhường này lên sân toàn bộ. Mà dong binh đoàn Vân Tương chuyên cần, nhưg thật ra là một loại biểu hiện của sự ích kỷ. Bởi vì tất cả thành viên của dong binh đoàn đều chiến đấu vì bản thân, không hề cân nhắc thắng lợi của đoàn thể, dưới loại tâm lý này, mới có thể ai đều không chịu bỏ qua mà tới tham gia trận đấu, dạng đoàn kết theo hình thái này, thật là một sự châm chọc cực lớn đấy.

Trận chiến đã bắt đầu, sáu người bên Công Tử tinh anh đoàn vào bản đồ, Hàn Gia Công Tử vẫn như cũ muốn lên cao quan sát toàn cục.

Ở trên gò núi nhỏ có thể gọi là ‘nguy nga’ ở cả bản đồ, sau người đứng hóng gió, ánh mắt đảo xuống dưới, đã có thể nhìn thấy 80 thành viên bên phe kia đang giống như thuỷ triều tản ra bốn phía bản đồ tìm kiếm bóng dáng đối thủ.”

“Chà, cũng không phải không đoàn kết hoàn toàn, cậu xem, vẫn có vài đứa đòn kết kìa.” Hàn Gia Công Tử cầm vỏ chai rượu vừa mới uống hết chỉ về đám bọn họ.

Đúng như hắn nói, người chơi trong dong binh đoàn Vân Tương là đến từ các công hội lớn khác, dựa vào xuất thân của mình mà hợp thành mười mấy tiểu đội, nhân số nhỏ ơi là nhỏ, đang tràn ra trên bản đồ.

“Nhìn xem nhóm người nào tìm được chúng ta trước!” Ngự Thiên Thần Minh vừa nói vừa lau chùi Thư Kích Rít Gào hắn mới mua, muốn nó bắn vang lên phát pháo tín hiệu PK đầu tiên trong này, Ngự Thiên Thần Minh quyết định phải có một hồi ức tốt đẹp mới được.

“Chúng ta đứng đây có quá kiêu ngạo không, thế này thì 80 người mau chóng cùng tới đây đi?” Hữu Ca nói.

“Chắc chắn sẽ có trước có sau, cậu xem!” Chiến Vô Thương chỉ một ngón tay.

Kiếm Quỷ gật đầu: “Nhóm người kia có vẻ sẽ là nhóm thứ nhất.” Chiến Vô Thương chỉ vào một nhóm năm người, đi tới với tốc độ khá cao, phương hướng đi đến cũng chính là sườn núi mà sáu người đang đứng.

“Mấy tên nhanh chân lẹ tay này, bọn họ đánh riêng từng đợt, đến có trước có sau, tiện cho chúng ta cứ ăn tươi từng nhóm rồi.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Yên tâm đi!” Cố Phi rút kiếm.

Trong thoáng chốc, năm người đối phương cũng đã đi tới dưới sườn núi, Ngự Thiên Thần Minh không vội vã bắn cung về phía họ, hắn cười cợt cùng năm người thân thiết vẫy vẫy tay.

Không ai từng nghĩ tới, năm người kia liếc mắt nhìn sáu người, rồi xoay người chuyển qua một hướng khác mà đi.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Sáu người trố mắt nhìn nhau.

“Cái này… Hình như bọn họ coi chúng ta là người mình rồi!” Cố Phi nói.

“Dong binh đoàn này, không đoàn kết đến mức thật là đáng sợ!” Mọi người liên tục cảm khái.

[1] 千钧一发 – Thiên Quân Nhất Phát: nghìn cân treo sợi tóc.