Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 2 - Chương 63: Chân tướng, chỉ có một




Dịch: WindDK

"Chẳng lẽ thứ đó chẳng qua chỉ là một con chó săn hình người tương đối lớn, mà không phải Người Sói?" Tiểu Vũ suy đoán.

"Chắc không phải đâu?" Cố Phi cảm thấy chuỗi nhiệm vụ là một trong những tính năng hay của trò chơi, nếu như làm vậy có phần đùa bỡn người chơi quá mức rồi. Người Sói kỳ thật không phải Người Sói, chỉ là một con quái chó hình người khá lớn mà thôi, vậy cũng quá hài kịch rồi.

" Nhìn xem nó còn lưu lại vết máu khác hay không?" Cố Phi nói.

" Đúng vậy! Lần theo vết máu có thể đuổi được nó!" Tiểu Vũ kích động.

"Ặc, chỉ là một vết thương nhỏ trên móng vuốt, không có chảy nhiều máu vậy đâu?" Cố Phi nói.

"Chả thấy gì cả?" Tiểu Vũ đã đi vòng vòng tìm kiếm.

Cố Phi thì đứng tại chỗ vết máu ban đầu suy nghĩ.

Thực lực Người Sói vượt quá tưởng tượng của Cố Phi. Tốc độ cực nhanh, công kích cũng cao. Mình đã lấy hết sức bình sinh, cũng chỉ có thể ngăn được một lần. Nếu cùng Người Sói chính diện giao thủ thì hoàn toàn không có cơ hội thủ thắng. Dù sao loại chênh lệch này trong trò chơi là không thể sửa đổi. Muốn từ kỹ xảo bù qua cũng không có khả năng. Cố Phi căn bản không có lỗ hổng để công kích Người Sói, chỉ sợ Người Sói chỉ cần tung vài chiêu là đem mình giải quyết luôn.

Nhưng mà, một con BOSS mạnh mẽ như thế, tại sao lại đào tẩu? Chỉ có một vết thương nhỏ ở móng vuốt mà thôi, cũng có thể dọa sợ một Người Sói hung tàn thành tính sao? Hay là tại Viêm Chi Tẩy Lễ sắc bén quá mức? Người Sói phát hiện có mạ bạc, liền sợ té tiểu trong quần?

Rất hiển nhiên, Người Sói chạy trốn cũng không phải là nó sợ, mà là do người thiết kế cố tình lập nên tình tiết này mà thôi. Còn Cố Phi đã làm ra được điều kiện cần để nó chạy trốn.

Điều kiện ấy chính là phải làm cho Người Sói bị thương.

Chỉ là, một tình tiết như vậy thì truyền đạt lại thông tin gì? Trong lúc nhất thời Cố Phi còn nghĩ không ra.

" Không có vết máu khác" Bò bò vòng vòng tìm kiếm nãy giờ, cuối cùng Tiểu Vũ cũng có kết quả.

" Chúng ta đi tìm thôn trưởng, tui có việc cần hỏi ông ấy một chút" Cố Phi nói.

" Vậy sao? Đi mau đi mau"

Ban đêm Dạ Quang Thôn cũng khá tĩnh lặng, NPC đi lại trong thôn cũng không thấy đâu nữa, mà tụ tập trong những ngôi nhà sáng đèn. Trong trò chơi người chơi cũng bất kể ngày đêm mà hoạt động, còn NPC thì phải tuân thủ quy luật này, ban ngày hoạt động, ban đêm trở về nhà nghỉ ngơi. Điều này cũng làm cho người ta không phân biệt rõ đâu là người đâu là máy móc.

Gõ cửa nhà thôn trưởng, ông ta vẫn khách khí như trước: "A, dũng sĩ, anh đã tới rồi" Trong miệng thôn trưởng Cố Phi vẫn là một gã dũng sĩ.

" Lúc trước Người Sói đã giết chết Mạc Phỉ có hình dạng như thế nào? Trên cổ có đeo thứ gì không?" Cố Phi hỏi.

"À, việc này anh cần hỏi Adrian, người đang sống ở bên cạnh giáo đường, chỉ có hắn chứng kiến thôi. Một đêm nọ, hắn nghe được bên giáo đường truyền đến động tĩnh, bèn ra ngoài xem xét, lại thấy Người Sói sát hại Mạc Phỉ. Thật đáng thương, hắn đã vô cùng hoảng sợ" Thôn trưởng nói.

" Adrian..." Cố Phi mường tượng lại người giàu nhất Dạ Quang Thôn này.

"Thôn trưởng, nhà Mạc Phỉ ở nơi nào?" Cố Phi lại hỏi.

"Căn nhà thứ ba bên cạnh rừng cây, từ khi hắn chết, thật lâu đã không có người đi qua" Thôn trưởng nói.

" Chúng ta đi nhìn xem" Cố Phi nói với Tiểu Vũ.

Nhà của Mạc Phỉ kỳ thật rất dễ tìm, trong một dãy nhà sáng đèn thì chỉ có chỗ đó là tối thui. Sau khi Mạc Phỉ chết, nhà này cũng không có người ở.

Đến gần ngôi nhà, Cố Phi nhẹ nhàng bảo Tiểu Vũ đi phía sau, ra hiệu cô ta nhỏ giọng. Sau đó lấy Viêm Chi Tẩy Lễ cầm trước người, cẩn thận nhẹ nhàng thâm nhập ngôi nhà.

Tiểu Vũ khẩn trương nhưng cũng không biết làm gì, lại thấy Cố Phi đi tới trước cửa, tai dán lên bề mặt cửa, lẳng lặng nghe ngóng, sau đó mới đẩy cửa tiến vào. Tiểu Vũ quan sát xung quanh, sau đó cũng theo Cố Phi lén lút tiến vào.

Cố Phi đã thắp sáng đèn trong phòng lên, sau đó lấy một mảnh giấy trên giường.

"Cái gì thế?" Tiểu Vũ bu lại.

"Có vẻ là một tấm bản đồ" Cố Phi nói.

"Bản đồ kho báu?" Tiểu Vũ hưng phấn.

"Đáng tiếc lại không có ghi kí hiệu tọa độ gì cả, tìm kiếm cũng có chút phiền toái đây!" Cố Phi nói.

"Để tui xem" Tiểu Vũ cầm lấy.

" Đây là đường lớn của thôn, ở đây nhìn giống như là giáo đường..." Tiểu Vũ vừa cầm bút vừa chỉ chỉ trên bản đồ, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Tui biết ở đâu rồi!" Một lát sau, Tiểu Vũ kinh hỉ kêu lên, vừa quay đầu lại thấy Cố Phi đang đứng cạnh cửa, cẩn thận nhìn xung quanh bên ngoài.

"Xem cái gì thế?" Tiểu Vũ bu lại.

"Suỵt..." Cố Phi ra hiệu cô ta nhỏ giọng. Tuy bên ngoài hoạt động là NPC, nhưng Cố Phi cũng không biết "nói quá lớn tiếng" có phải là điều kiện để bọn họ bỏ dỡ hoạt động không.

"Đi, bám theo bọn họ" Cố Phi kéo Tiểu Vũ lên.

"Tui tìm được địa điểm bảo tàng rồi!" Tiểu Vũ vung vẩy tờ giấy.

"Ừ, một hồi chúng ta đi đào, bây giờ bám theo bốn người này cái đã." Cố Phi nói.

" Bọn họ muốn đi làm cái gì?" Tiểu Vũ hỏi.

" Không biết, nhưng tui nhận ra trong bốn người bọn họ có ba người lẩn tránh khỏi tui, còn người thứ tư thì chưa thấy bao giờ. Đám người này có chút cổ quái" Cố Phi nói.

"Đuổi theo đuổi theo!" Tiểu Vũ nói.

Bốn người lẳng lặng băng ngang đường lớn Dạ Quang Thôn, trên vai mang theo xẻng cuốc các loại.

"Ê, không phải bọn chúng đi đào bảo tàng chứ, của tụi mình mà?" Tiểu Vũ nói.

"Không phải cô đã biết vị trí của bảo tàng sao? Nhìn xem có phải bọn chúng đi tới đó không?" Cố Phi nói.

" Không phải" Tiểu Vũ nói.

"Đuổi theo đuổi theo"

Bốn người cuối cùng đi tới ngọn núi cạnh thôn. Tại một chỗ giữa sườn núi, sau khi bọn họ lượn lờ trong một đám bụi cây, lại biến mất không thấy nữa.

"Nhìn kìa, đó là cái gì?"Tiểu Vũ chỉ.

"Là một cái hang..." Cố Phi nói.

" Bọn họ tới đây làm gì?" Tiểu Vũ hỏi.

"Sao tui biết được"

" Đi xem?" Tiểu Vũ đề nghị.

" Đừng nóng vội, đợi trời gần sáng hãy vào! Có lẽ lúc đó bọn chúng sẽ rời khỏi" Cố Phi nói.

"Sao ông biết?" Tiểu Vũ hỏi.

"Ban ngày bọn họ còn phải đi gác ở Dạ Quang Thôn" Cố Phi nói.

Tiểu Vũ nhìn đồng hồ: "Còn gần một giờ nữa lận!"

"Đi tới chỗ cô tìm được trước đi" Cố Phi nói, "Là ở đâu?"

"Rừng cây phía sau nhà Mạc Phỉ"

Hai người trở lại đường cũ, đi vào chính giữa rừng cây sau nhà Mạc Phỉ. Tiểu Vũ cầm tấm bản đồ đi phía trước dẫn đường, hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng dừng tại một thân cây. "Chính là chỗ này" Tiểu Vũ chỉ tới.

"Cái xẻng mua thật đúng đắn" Cố Phi lầm bầm, từ trong túi móc ra cái xẻng, bắt đầu đào.

" Bảo rương! Bảo rương! Bảo rương!" Tiểu Vũ niệm thần chú, hố đào càng lúc càng sâu. Mà bảo rương lại không thấy, đào ra được một cái bao tải.

"Nặng quá!" Cố Phi cầm bao tải giật giật, nhưng không thể nâng lên.

"Để tui" Tiểu Vũ tiến tới, thò tay nhẹ nhàng xách lên, kéo bao tải từ trong hố ra, làm cho Cố Phi vô cùng buồn bực.

Sau khi mở bao tải ra, hai người khẽ giật mình.

" Vàng?" Hai người nhìn nhau.

Tiểu Vũ lấy cái túi vàng nhiệm vụ của mình ra, lấy ra một cục, so sánh với thứ trong bao tải.

"Giống nhau!" Tiểu Vũ nói.

" Adrian sao?" Cố Phi trầm tư.

" Đem vàng trả lại cho hắn! Nhất định có ban thưởng" Tiểu Vũ cao hứng.

"Cô có nhận được nhiệm vụ không?" Cố Phi hỏi.

" Không có"

" Không có nhiệm vụ thì ban thưởng ở đâu ra?" Cố Phi nói.

"Vậy thứ này làm gì?"

"Tui nghĩ, đây có lẽ một một khâu trọng yếu trong chuỗi nhiệm vụ của tui á" Cố Phi đau đầu, "Tình huống càng lúc càng nhiều rồi. Mệt mỏi quá, nghỉ một chút đi!"

"Đi đâu?" Tiểu Vũ hỏi.

"Nhà trọ chắc còn mở, đi tới nghỉ một chút, đợi tới hừng đông" Cố Phi nói.

Hai người đi tới nhà trọ, dù sao vẫn là trò chơi, cửa hàng các loại là không thể đóng cửa được.

" Uống cái gì thì gọi đi.Tui mời" Cố Phi nói.

" Đột nhiên tui cảm thấy mỏi lưng quá, nằm một chút đã" Tiểu Vũ nói xong đã nằm sấp xuống bàn.

Cố Phi tùy tiện gọi ly rượu, vừa uống vừa cân nhắc những đầu mối chuỗi nhiệm vụ mà mình vừa tìm được.

Thái độ khác lạ của hai nhóm người trong thôn.

Dấu vết đánh nhau của hai bên trước cửa giáo đường.

Thực lực Mạc Phỉ cường đại nhưng không ai biết.

Thi thể Mạc Phỉ biến mất không thấy nữa.

Người Sói chỉ một vết thương nhỏ đã bỏ chạy.

Vàng chôn ở phía sau nhà Mạc Phỉ.

Còn có bốn người trong thôn lén lút đi tới hang động.

Tất nhiên có một câu chuyện mạch lạc gắn kết những sự kiện này lại, đây chính là kịch tình hoàn mỹ của chuỗi nhiệm vụ "Huy chương của Eddie" này. Nếu như chỉ là tìm ra Người Sói rồi giết chết, Cố Phi rất hoài nghi có thể giải quyết được những chuyện này hay không. Lúc này trong nội tâm Cố Phi đã có một cách nghĩ nhất định. Trước mắt việc cần làm là đợi cho tới hừng đông, tra xét ra một ít manh mối nữa, như vậy có thể sẽ ghép được điểm mấu chốt.

Bên kia, Diệp Tiểu Ngũ quan sát nhiệm vụ của Cố Phi giống như đang xem phim, hắn đã cảm thụ được quá nhiều ngạc nhiên Cố Phi mang lại.

Trước giáo đường đi lòng vòng, lại đột nhiên chạy tới đào mộ Mạc Phỉ, tới giờ Diệp Tiểu Ngũ vẫn chưa nghĩ ra được hắn phát hiện cái khỉ khô gì.

Người Sói tập kích hắn, vậy mà hắn có thể ngăn cản, hắn chỉ mới có cấp 30. Nhân vật cấp 30, chỉ cần một cái tát của Người Sói là ngủm củ tỏi rồi.

Dựa theo những gì diễn ra cho tới giờ, độ hoàn thành chuỗi nhiệm vụ của Cố Phi có thể đạt tới hơn 90%.

Đúng, độ hoàn thành! Đây chính là điểm quan trọng quyết định tình huống hoàn thành của chuỗi nhiệm vụ, còn quyết định luôn tiêu chuẩn của phần thưởng.

Giết Người Sói? Đây chỉ là một phương thức để hoàn thành nhiệm vụ này thôi. Nếu đổi lại là Diệp Tiểu Ngũ, hắn biết rõ Người Sói ở đâu, trực tiếp tìm được rồi đao đánh chết, đây cũng được coi là một cách hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chỉ có thể lấy được độ hoàn thành thấp nhất, cùng với ban thưởng kém cỏi nhất.

Đem trọn chân tướng kịch tình chuỗi nhiệm vụ, hoàn mỹ phơi bày tất cả, đây mới là cách thức đạt được độ hoàn thành cao nhất.

Giống với những game offline có kết thúc mở, kết thúc nào cũng có thể coi như hoàn thành game. Nhưng trong đó chắc chắn có kết thúc hoàn mĩ nhất mà nhà thiết kế đã sắp đặt.

Bởi vậy thám tử lừng danh Cô Văn Nan đã từng nói qua: Chân tướng, chỉ có một.