Xuân Đức nhìn thấy một màn như vậy thì chỉ là cười cười sau đó thân ảnh của hắn dần dần mờ nhạt sau đó thì biến mất không còn thấy đâu. Nhìn thấy hắn biến mất dụ dị như vậy thì hai người Lam Thiên cùng Lam Thúy không khỏi kinh ngạc.
Sau khi Xuân Đức rời đi được một lúc thì Lam Thúy lúc này chạy đến bên cạnh Lam Linh, dùng hai bàn tay nhỏ nhắn của mình bắt lấy một cánh tay của Lam Linh lắc qua lắc lại :
" Ngọc Linh tỷ, tên kia là ai vậy. Tên đó thật đáng ghét dám gọi muội là tiểu nha đầu."
Nghe Lam Thúy dám gọi Xuân Đức là tên đáng ghét thì Lam Linh không khỏi trừng mắt với nàng ta. Dùng một ngón tay ấn nhẹ lên trán của Lam Thúy, Lam Linh nói:
" Có biết huynh ấy là người nào không mà dám gọi tên này, tên kia. Cẩn thận cái miệng đấy, nếu để phụ mẫu của muội nghe được còn không đánh nát cái mông."
Lam Thúy nghe vậy thì có chút không phục nói:
" Có gì ghê gớm đâu chứ, nhìn tuổi tác cũng không lớn hơn muội bao nhiêu, hẳn là người mà được mấy vị lão chọn trúng chứ gì. Xì. Phụ thân cùng mẫu thân của muội mới không vì người ngoài mà đánh muội đây."
Lúc này bên cạnh Lam Thiên cũng đã từ từ nhận ra cái gì đó không thích hợp, hắn cảm thấy trong giọng nói của Lam Linh đối với người kinh đầy sùng bái, loại sùng bái này không phải là tình yêu nam nữ gì đó mà là một loại sùng bái với cường giả.
Hắn lúc này nhìn Lam Linh hỏi:
" Như vậy rốt cục người kia lại là ai, hẳn thân phận người này không đơn giản."
Lam Linh lúc này nhìn qua Lam Thiên với ánh mắt sáng ngời, nàng cười hì hì nói:
" Vẫn là Thiên Ca thông minh nhất, hì hì, nói cho hai người biết huynh ấy sau này sẽ là một trong ba hộ thần của Lam Gia."
Nghe được hai chữ " hộ thần" thì hai người Lam Thúy cùng Lam Thiên đều vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến không nói thành lời. Sau một lúc thì Lam Thiên kinh sợ nói:
" Như vậy không phải là..."
Hắn còn chưa nói xong thì Lam Ngọc Linh đã ngắt lời nói:
" Muội biết Thiên ca muốn nói cái gì rồi, sau này địa vị của Xuân Đức ca ca trong gia tộc chúng ta cũng ngang bằng với các vị lão tổ."
Nuốt xuống một ngụm nước miếng Lam Thiên lại hỏi:
" Vậy hai vị hộ thần còn lại là ai, có liên quan tới người ca vừa đắc tội kia không? "
Lam Linh cười híp mắt nói:
" Đương nhiên là có, không nhưng vậy lại còn rất thân thiết nữa. Thân đến không thể thân hơn được nữa. Hì hì. Nhưng mà Thiên ca, huynh cũng không cần lo lắng đâu. Xuân Đức đại ca rất dễ tính, không có việc huynh ấy chấp nhặt việc nhỏ như vậy đâu."
............
Rời đi nơi ở của Lam Linh, Xuân Đức không có đi nhìn xem Lam Gia thế nào mà ngay lập tức quay về nơi ở của bản thân.
Ngay khi hắn trở về phòng của mình thì đã thấy bên trong ngồi đợi sẵn 7 người, ngay khi hắn vừa bước vào trong thì bảy người này liền tiến lên chào đón.
Lúc này Nhuận Phát lão giả tươi cười hỏi:
" Ha ha. Xuân Đức huynh đệ làm sao đã quay về rồi, có hay không cảm thấy Lam Gia chúng ta rất tốt. "
Những người khác lúc này cũng mỗi người một câu, bộ dạng rất nhiệt tình. Xuân Đức thấy vậy thì cũng mỉm cười ôn hòa nói:
" Còn chưa đi được nhiều nhưng cũng đã cảm nhận được phần nào. Lam Gia quả thực khác với những gia tộc khác. Có thời gian nhất định ta sẽ đi từng nơi tham quan. Nhưng không biết mọi người đến tìm ta có chuyện gì sao? "
Lam Thừa Phòng cười lên sang sảng nói:
" Không có gì, không có gì. Chẳng qua bảy người chúng ta cảm thấy Xuân Đức huynh đệ ngươi làm người quá khiêm tốn rồi, vốn dĩ định tổ chức một buổi tế tổ sau đó tuyên bố cho mọi người cùng biết Xuân Đức huynh đệ ngươi đã là người của Lam Gia nhưng huynh đệ ngươi lại từ chối khiến bảy người bọn ta cảm thấy có chút không quá thích hợp."
Xuân Đức lúc này cũng đã cùng bảy người ngồi xuống, nghe vậy thì hắn cười nói:
" Mọi người thông cảm, cũng không phải ta có ý gì chẳng qua con người ta là vậy, không những ta mà cả tiểu muội cùng đệ đệ của ta cũng vậy. Không thích mấy thứ rườm rà phức tạp hay nơi đông người. Chỉ cần tổ chức đơn giản một chút là được. Miễn đủ lễ thì thôi."
Bảy người khác hai mặt nhìn nhau, bọn họ sống cũng không biết bao nhiêu năm nhưng chưa từng thấy ai giống như Xuân Đức cả, thường thường đám người bọn họ tiếp xúc, tên nào tên nấy nếu mà giống Xuân Đức thì hận không phải để cho cả thiên hạ biết.
Bảy người nhìn nhau đều thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt của nhau. Lúc này một trung niên nữ tử nhìn Xuân Đức cười nói, nữ tử này bộ dạng rất dễ nhìn khi cười lên càng xinh đẹp hơn.
" Nếu đã lão bát không muốn thì mọi người cũng không cần gượng ép, dù sao cũng chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi. Đã vậy chi bằng tối hôm nay chúng ta mở một buổi tiệc nhỏ, cùng mời thêm một ít người tới."
Xuân Đức nghe được trung niên nữ tử này gọi mình là " lão bát" thì ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng kì dị. Hắn cảm thấy những người này liên tục biểu hiện tâm ý muốn cho hắn gia nhập Lam Gia hẳn là có mục đích khác. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn cũng không có để lộ chút gì ra bên ngoài. Sắc mặt hắn bình thường.
Nhìn trung niên nữ tử hắn mỉm cười nói:
" Như vậy cũng hợp ý của ta. Đã vậy cứ quyết định như vậy đi. Mọi người thấy sao?"
Lam Thừa Phòng cười nói:
" Đã Xuân Đức huynh đệ ngươi, à không bây giờ nên gọi là lão bát mới đúng. Chỉ cần lão bát ngươi hợp ý là được. Mấy người chúng ta không có ý kiến gì cả."
Những người khác lúc này cũng cười lên Xuân Đức cũng hòa nhịp theo cuộc chơi, hắn lúc này cũng cười lên cùng những người khác. Còn trong bụng mỗi người đang nghĩ cái gì, đang tính toán cái gì thì chỉ có chính họ mới biết mà thôi.
.........
Buổi tối ngày hôm đó, một buổi yến tiệc nhỏ được mở ra. Gọi là nhỏ nhưng cũng trong buổi yến tiệc số người tham gia cũng lên tới cả 100 người, đa phần đều là những người có chức vị cao bên trong Lam Gia cùng một số ít thiên kiêu của Lam Gia.
Ở trong buổi tiệc thì Xuân Đức cũng chỉ nói chuyện một chút với vài người quen, còn những kẻ khác chỉ là xã giao mời rượu một cái cho xong chuyện.
( Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.)