Cân Cả Thiên Hạ

Chương 893: Bị các thế lực lớn nhìn chằm chằm




Sau một lúc căn phòng liền nồng nặc mùi máu tanh, tàn chi xác chết nằm la liệt, mấy nữ hộ vệ bị lăng nhục kia cũng được Vũ Y giải thoát, mỗi người một đao trí mạng, chết ngay lập tức. Đôi khi chết cũng là một cái gì đó giải thoát.

Mỗi tay hai cái đầu, Vũ Y túm tóc bốn tên kia lôi đến trước mặt Xuân Đức cười hì hì nói:

" Bây giờ làm gì với mấy tên này đây anh hai."

Nhìn bốn tên nam tử bị Vũ Y chặt mất tứ chi đang hoảng sợ nhìn mình thì Xuân Đức thản nhiên nói:

" Sưu hồn thôi chứ còn biết làm gì nữa, nhìn xem một chút mấy con tạp ngư này là từ cái ổ nào mò ra. Sau đó thì giết đi. Để đám này sống chi cho chặt đất."

Vũ Y gật nhẹ đầu, sau đó liền y như lời của Xuân Đức mà làm. Nhưng ngay vào lúc này lại còn thêm người đến. Từ bên ngoài vọng vang lên một giọng nói bất mãn.

" Lý Hổ mở cấm chế ra, các ngươi đang làm cái gì trong đó. Đại nhân nói chỉ cần để 1 người ở lại trông chừng nơi này là được rồi."

Căn phòng này vốn trước kia cũng có một ít trận pháp cấp thấp do Xuân Đức bố trí nhưng đều đã bị hủy, bây giờ cả căn phòng đều được bào quanh bởi một cái kết giới cực kì rắn chắc. Hẳn là do đám người mới tới đây bố trí đi ra.

Nghe được người bên ngoài kia lên tiếng thì hắn liền nhìn Vũ Y cười nói:

" Nơi này hẳn đã có không ít khách đến thăm, xem ra đám kia bắt đầu nghi ngờ anh hai rồi, em đi ra bên ngoài xin mọi người tí huyết đi."

Khẽ liếm môi Vũ Y cũng cười nói:

" Đã vậy thì em đi ra bên ngoài chào hỏi những người kia. Anh hai tự xử lý mấy tên này đi nhé."

Nói xong nàng ta liền biến mất, ngay khi Vũ Y biến mất thì ở bên ngoài liền nghe được tiếng " Phúc " vang lên.

Vũ Y đi rồi ở bên trong phòng Xuân Đức lại phải tự thân sưu hồn đám cá tạp này, có điều bây giờ thì hắn đã có cách sưu hồn mới rồi không cần phải dùng phương pháp cổ truyền nữa.

Gọi ra Quỷ Kiếm hắn bỏ bốn tên vừa bị Vũ Y chặt hết tứ chi vào cho A Manh ăn, Anh Manh không giống những khí linh khác là chỉ ăn mình tinh nguyên của bảo vật, nó ăn rất tạp, từ linh hồn, thi thể, bảo vật.... Cái gì nó cũng có thể ăn.

Một lúc sau...

Sau khi ăn thịt bốn tên xui xẻo thì A Manh liền truyền tới cho hắn thông tin tìm hiểu được, sau khi nghe được A Manh thông báo thì lông mày Xuân Đức hơi nhướng lên, bộ dạng có chút kinh ngạc.

Theo như thông tin có A Manh có được thì hắn lúc này đã bị người Chí Gia , Tôn Gia cùng Long Gia để ý tới những kẻ được cử tới đây cũng là người của ba cái gia tộc này. Không biết là mấy tên kia đánh hơi được cái gì mà lại muốn bắt hắn. Hay là vì vật kia nữa?

Biết được điều này hắn cũng không có cảm thấy được áp lực gì cả. Hắn cũng chẳng có điểm yếu nào để cho đám kia bắt thóp cả.

Nếu có cũng chỉ là Vũ Y mà thôi. Người quan trọng nhất đối với hắn lúc này là Vũ Y. Có điều Vũ Y so với hắn còn lợi hại hơn, thành ra hắn cũng chẳng có nhược điểm gì. Những thứ còn lại hắn đều có thể sẵn sàng từ bỏ mà không nháy mắt lấy một cái.

Nhếch miệng cười tà hắn lúc này bước đi ra khỏi phòng của mình. Vừa ra bên ngoài hắn liền ngẩn người, dọc hành lang người chết nằm la liệt khắp nơi,một loạt thi thể không đầu. Nam có nữ có, già có, trung niên cũng có. Hình như Vũ Y đồ sát sạch tất cả những kẻ mà nàng phải. Cả đại viện nơi đây xộc lên mùi máu tanh nồng.

" Xem ra kẻ muốn bắt ta thật nhiều à. Thôi cũng kệ dù sao đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, đằng nào cũng phải giết, giết sớm hay muộn mà thôi."

Xuân Đức cười cười tự nói với mình một câu, sau đó thản nhiên bước trên cái hành lang toàn máu và xác chết nằm la liệt đi xuống tầng dưới.

Quả như Xuân Đức suy nghĩ, Vũ Y đúng là gặp ai giết kẻ đó thực. Sau khi được hắn cho phép thì nàng liền đi ra bên ngoài bắt đầu đồ sát toàn bộ, bất kì người nào nàng bắt gặp thì đều có chung một kết cục, nàng giết người chưa bao giờ vương bận tâm lý, chỉ cần Xuân Đức nói giết ai thì nàng sẽ giết kẻ đó. Nếu như Xuân Đức nói nàng tự sát thì nàng cũng sẽ không do dự tự sát.

Sau không biết bao nhiêu năm tháng tu luyện bên trong không gian vong linh,với tu vi hiện tại đã là Tinh Vương Tiên Cảnh trung kì Vũ Y giết người bên trong đại viện này vô cùng đơn giản, ngay cả có vài tên Nửa bước Vương Giả cũng chỉ qua một cái hô hấp liền vong mạng. Đương nhiên là nàng không có giết chết tất cả, nàng vẫn để lại vài tên có ích.

Ngay khi Xuân Đức bước xuống dưới này thì Vũ Y cũng xuất hiện.

" Bịch bịch."

Vũ Y ném hai tên nam tử đến phía dưới chân Xuân Đức.

" Tất cả đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Không có một kẻ nào bỏ trốn. Còn bắt được hai tên có vẻ là đầu lĩnh của đám lâu la nơi đây."

Nhìn hai tên nam tử bị cắt đứt sống lưng đang nằm trên mặt đất rên rỉ thì Xuân Đức nhếch mép cười tà, hắn nhận ra hai tên đang nằm ở dưới chân hắn lúc này, dùng chân đá đá hai tên kia, hắn cười nói:

" Ta còn tưởng các ngươi chỉ là đến đưa thuốc trị thương cho ta thôi, không ngờ lại còn có thiện tâm bảo vệ ta nữa sao? Hai người các ngươi có gì muốn nói với ta không? "

Một trong hai người lúc này cô kìm nén đau nhức, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn cười gằn nói:

" Thân phận của người không thể mãi che giấu được đâu, chủ nhân đã bắt đầu điều tra người từ lâu, bây giờ nếu ngươi dám giết ta thì chủ nhân lập tức sẽ biết. Đến lúc đó. Khặc khặc."

" Ồ " Xuân Đức ngạc nhiên nở nụ cười:

" Xem ra dự tính của ta có chút sai lầm rồi, các ngươi thông minh hơn ta nghĩ. Đánh hơi ngược lại rất nhạy bén. Nhưng mà biết được thân phận của ta thì lại như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi lại còn có thể làm gì ta. Ha hả."

Vừa nói chuyện thì Xuân Đức vừa đạp cho cái tên vừa mở miệng ra một cái.

" Bụp "

Đầu của tên kia lập tức nổ tứ tung, y hệt quả dưa hấu bị đập nát vậy. Dịch óc, máu cùng đủ thứ bắn ra bốn phía.

Nhìn qua tên bên cạnh Xuân Đức cũng lười hỏi gì thêm, hắn tặng cho tên kia thêm một cước nữa, lại một tiếng

" Bụp "

vang lên, cứ như vậy bên trong đại viện lại xuất hiện thêm hai cái thi thể không đầu. Nhưng ngay vào lúc này mắt phải Xuân Đức giật nhẹ một cái, cùng lúc đó sâu bên trong linh hồn của hắn một ấn kì phù văn bị vỡ tan. Lúc này hắn thoáng ngẩn người ra.

Nhận thấy dị dạng của hắn, Vũ Y liền hỏi:

" Có việc gì xảy ra sao anh ? "

Nở một nụ cười nhàn nhạt, hắn lãnh đạm nói:

" Đám kia đánh hơi thật nhanh. Một con rối mà ca để lại cho sủng vật đã bị người phá hủy. Hẳn nơi kia bị người phát hiện rồi."