Cân Cả Thiên Hạ

Chương 884: Khôi phục một phần




- --o0o---

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó chưa gì mà đã hơn một tháng đi qua.

Bên trong động phủ nơi Xuân Đức ở lại trị thương. Lúc này đây sau một thời gian trị thương thì thương thế của hắn đã khôi phục được 4-5 phần. Cũng đã có được sức tự bảo vệ bản thân. Vốn dĩ hắn còn muốn ở lại nơi đây trị thương thêm một thời gian nhưng mà do biến động của bên trong Bàn Long Quy Khư khiến cho hắn không thể ở lại.

Không nói đám âm quỷ giết mãi không hết kia, chỉ riêng địa hình thi thoảng lại thay đổi một lần cũng khiến cho Xuân Đức không dám kéo dại thời gian ở lại bên trong cái Hoang Mạc Tử Thần này.

.....

Sau khi thu dọn mọi thứ thì Xuân Đức nhìn qua Tôn Khánh Nguyên hỏi:

" Khánh Nguyên, tùy cơ truyền tống trận đã chuẩn bị xong chưa? "

Tôn Khánh Nguyên đáp:

" Việc việc đã chuẩn bị chu tất, đại nhân muốn khi nào xuất phát đều có thể."

Nhẹ gật đầu, Xuân Đức lại nhìn qua Vũ Y đang đứng ở bên cạnh hỏi:

" Y Nhi muốn đi cùng anh hai hay vào bên trong không gian chứa đồ? "

Vũ Y không một chút do dự nói:

" Em đi cùng với anh hai, em con phải bảo vệ anh hai nữa mà."

Mỉm cười Xuân Đức khẽ gật đầu, hắn cũng không quên nhéo mà Vũ Y một cái, đối với hành động này của hắn thì Vũ Y cũng không có phản đối, nàng để mặc cho hắn nghịch má của nàng.

Ở bên cạnh Tôn Khánh Nguyên cũng vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện nhưng khiến cho hắn thất vọng vô cùng là hắn thì nghe được nhưng lại chẳng hiểu là hai người đang nói cái gì.

Tiếp sau đó bốn người Xuân Đức, Vũ Y, Tôn Khánh Nguyên cùng với Mộng Hồng Trần bước vào bên trong trận pháp. Sau khi đã làm xong chuẩn bị thì bốn người đồng thời đánh ra một cái ấn quyết.

Quang mang trận pháp ngay lập tức sáng lên, quang mang mộng ảo lưu chuyển bao trùm lấy cả bốn người. Ngay sau đó trận pháp đột nhiên vụt sáng, một cột sáng cao vài dặm vọt thẳng lên trời cao. Nhưng ngay sau đó quang mang trói lòa kia liền tan biến đi.

Quang mang biến mất chỉ để lại một cái trận pháp truyền tống bị tàn phá, không quá bao lâu thì từng đợt gió cát nổi lên, vô số cát bụi liền vùi lấp nơi đây.

......

Trên một vùng biển mênh mông, một khe nứt không gian hiện ra.

" Vèo vèo..."

Ngay sau đó từ bên trong khe nứt không gian kia bay ra bốn thân ảnh. Ngay khi bốn thân ảnh kia vừa ra ngoài thì khe nứt không gian liền khép lại. Bốn người này không ai khác chính là nhóm người Xuân Đức vừa sử dụng tùy cơ dịch truyền tống.

Nhìn khắp nơi đâu đâu cũng là biển cảnh mênh mông thì Xuân Đức hơi nhíu mày lại, hắn liếc nhìn qua Tôn Khánh Nguyên một cái.

Tôn Khánh Nguyên lúc này hiểu ý ngay lập tức lấy ra bản đồ xem xét. Sau khi xem xong bản đồ thì sắc mặt của hắn liền trở nên vui vẻ. Hắn cười nói:

" Đại nhân, nơi này là sâu bên trong vùng Biển Chết, rất gần với cửa vào mà nhân tộc chúng ta trấn thủ. Đi về hướng nam 300 vạn dặm liền có thể tới được đất liền, thêm 100 vạn dặm nữa là tới cửa vào."

Nghe xong Xuân Đức cũng khẽ gật đầu, trên mặt hắn cũng lộ ra một chút vui mừng. Mới đầu hắn nhìn thấy biển còn tưởng rằng nơi đây là Bát Hung Hải nữa kìa, nếu mà bị truyền tống đến nơi kia xem như xui xẻo rồi.

" Tranh thủ thời gian lên đường thôi." Xuân Đức nhẹ giọng nói ra.

Sau đó hắn liền lấy ra một cái bảo vật phi hành, dạng phi thuyền không gian. Những người khác đều leo trên phi thuyền. Để cho Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần lái thuyền. Còn hắn thì đi vào bên trong tiếp tục trị thương, công việc của hắn giờ có ăn với trị thương.

Nhìn qua Vũ Y vẫn cứ như cái đuôi theo phía sau thì hắn cười khổ nói:

" Anh cũng đã khỏe rồi, em không cần phải từng giây từng phút ở bên cạnh vậy đâu. Ra ngoài nhìn ngắm cảnh vật xung quanh đi. Cảnh vật nơi này khá đẹp đấy. "

Vũ Y từ nhỏ đã rất nghe lời, lúc này nghe hắn nói vậy thì liền gật đầu đáp:

" Vậy anh nghỉ ngơi đi, em ở ngoài này nhìn xem cảnh vật. Anh có cần gì thì nhớ gọi em nhé."

Xuân Đức nhẹ gật đầu, ôn hòa cười nói:

" Ừ. Anh đi nghỉ đây."

Nói xong hắn liền đi vào bên trong nằm trị thương, Vũ Y đợi hắn vào trong rồi thì lúc này mới đi ra bên ngoài.

Đi ra bên ngoài, đứng bên cạnh lan can nàng phóng tầm mắt ra xa quan sát.

Nhìn trời cao trong xanh, mây trắng lượn lờ, gió thổi vù vù. Mặt biển xanh biếc lăn tăn sóng gợn, xa xa thi thoảng lại nhìn thấy một hòn đảo lớn thì Vũ Y cũng cảm thấy có chút gì đó vui vẻ. Nói đúng ra thì nơi nào mà có người bản thân yêu thương thì nơi đó đều đẹp cả.

Hình ảnh nàng tựa vào lan can phi thuyền, đứng trong nắng sớm, để làn gió thổi qua làm tóc nàng tung bay là một cái gì rất có sức hút, nhìn vào nàng lúc này thì hiếm người nào có thể cưỡng lại, nhìn một lần lại muốn nhìn thêm lần thứ hai.

Ở nơi xa xa đang điều khiển phi thuyền hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thi thoảng lại liếc mắt nhìn trộm một cái. Bọn họ cũng không dám công khai nhìn mà chỉ có thể lén lút nhìn trộm mà thôi.

Bảo vật phi thuyền mà Xuân Đức lấy ra cũng không phải dạng xoàng nên tốc độ rất nhanh, đa số các loại quái vật biển chỉ có thể ngước mắt nhìn theo bọn họ. Cũng có một số ít vọng tưởng muốn đuổi theo nhưng không lâu sau đó thì liền bị bỏ rơi.

Trong khi di chuyển thì đội ngũ của Xuân Đức cũng có gặp được không ít tu sĩ của nhân tộc, có kẻ thì đang săn bắt quái vật biển, có kẻ thì lại đang săn giết âm quỷ ở trên biển.

Âm quỷ ở trên biển số lượng không nhiều nên có rất nhiều tu sĩ chọn lựa ra ngoài này săn giết để hoàn thành nhiệm vụ mà phía trên giao cho.

Một đường phi hành, đội ngũ của Xuân Đức cũng không có gặp phải bất kì một cái gì trở ngại cả, rất nhanh thì bọn họ đã quay về đất liền. Sau khi quay về đất liền thì bọn họ cũng không có dừng lại mà một mạch bay về cửa cửa ra vào.