Cũng vào ngay lúc này, Xuân Đức đang nằm trên giường giống như cảm nhận được cái gì đó. Lông mày hắn khẽ nhăn lại, mí mắt giật giật sau đó thì liền mở to đôi mắt ra. Trong đôi mắt kia bốc lên ngùn ngụt hắc khí nhìn yêu tà đến cực điểm.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng quét xung quanh nhưng khi nhìn thấy Bóng Ảnh đang đứng đối diện với một cô gái thì hắn không khỏi sửng sốt. Nhìn thấy cô gái kia thì hắn liền cảm thấy một cảm giác thân thuộc đến khó tả.
Những phiền muộn, cùng sát ý đang sôi trào bỗng chốc lặng xuống, ánh mắt hắn có chút ươn ướt. Người ta nói nam nhi thì không được khóc nhưng hắn cảm làm sao cũng không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Có lẽ cảm xúc dâng trào quá đột ngột khiến hắn cảm thấy có phần đau ngực.
" Khục khục.."
Liên tục ho khan mấy tiếng thì hắn mới dừng lại, từ bên trong miệng hắn phun ra một ít máu tụ. Máu tụ rớt xuống nền đá thì liền ăn mòn nền đá thành một cái hố to. Từ bên trong cái hố kia liên tục phát ra tiếng " xì xì."
Lúc này đây cô gái cùng Bóng Ánh liền nhìn qua bên này. Cả hai không hẹn mà cùng lên tiếng:
" Đại ca ngươi tỉnh rồi."
" Anh hai. "
Ngay sau đó cô gái kia liền tiến đến bên cạnh chiếc giường đã của Xuân Đức, Bóng Ảnh thì không nhanh không chậm bước đi theo phía sau.
Cô gái kia vừa tới bên cạnh thì đã liền ôm lấy Xuân Đức, giọng nói có chút nức nở:
" Anh hai bị thương sao, vì sao lại bị thương nặng như vậy? "
Xuân Đức lúc này đã ngồi dậy, cảm nhận hơi ấm từ cô gái trong ngực hắn khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc của cô gái rồi dùng giọng nói ôn hòa nói ra:
" Anh hai không sao cả, không có việc gì phải lo lắng. Nhìn thấy em anh cũng rất vui, mọi người đâu rồi."
Lúc này Xuân Đức cũng dùng việt ngữ trả lời cô gái, vì nhiều năm không dùng nên hắn nói có phần không được tự nhiên cho lắm.
Vũ Y lúc này ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục ôm chặt lấy hắn. Nàng dùng giọng nói ôn nhu đáp:
" Mọi người vẫn ở bên trong không gian vong linh chưa thể ra ngoài. Lần này em có thể ra ngoài sớm như vậy bởi vì Vô Địch lão ca dốc lòng giúp đỡ, thêm vào đó em cũng đã tẩy đi hoàn toàn khí tức ở trung thiên rồi. Những người khác vẫn cần có thêm thời gian á."
Xuân Đức lúc này khẽ xoa xoa đầu Vũ Y, hắn khích lệ nói:
" Y Nhi thật giỏi. Y Nhi luôn luôn là người thông minh nhất nhà. Đợi chừng nào anh hai khỏe hẳn sẽ dẫn muội đi chơi đó đây."
" Dạ." Vũ Y nhẹ ứng một tiếng, sau đó liền cứ như vậy ôm lấy hắn rồi. Không khác lúc còn bé là bao.
Ánh mắt của Xuân Đức lúc này nhìn qua hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần nói:
" Lại đây, ta có việc muốn với hai người các ngươi."
Hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần nghe vậy thì nhanh chóng chạy lại trước mặt Xuân Đức cung kính mười phần nói:
" Có thuộc hạ, đại nhân có căn dặn gì xin cứ nói."
Xuân Đức lúc này bình thản nói:
" Cũng không có việc, ta chỉ muốn giới thiệu cho các ngươi một người mà thôi. Nàng ấy là tiểu muội thân sinh của ta. Sau này lời của muội ấy cũng giống lời của ta, các ngươi chỉ cần nghe theo là được. "
Vì trong truyền thừa ký ức bây giờ không có thông tin này nên khi hai người nghe Xuân Đức nói cô gái đẹp như tiên nữ này là muội muội thân sinh của hắn thì cả hai có chút hơi bất ngờ. Nhưng hai người cũng không có suy nghĩ nhiều mà đồng thành đáp:
" Thuộc hạ hiểu rõ."
Nhẹ gật đầu Xuân Đức lúc này nói tiếp:
" Được rồi, việc chỉ có vậy. Không có việc gì các ngươi có thể tiếp tục đi tu luyện."
" Vâng." Hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần lại ứng một tiếng sau đó cả hai lại lui ra bên ngoài canh cửa.
Lúc này đây ánh mắt Xuân Đức mới nhìn qua Bóng Ảnh, hắn cười cười nói:
" Bên ngoài sao rồi? "
Bóng Ảnh lúc này cũng kiếm một chỗ ngồi xuống sau đó lãnh khốc nói:
" Có mấy tên không sợ chết muốn vào trong này do thám đã bị đệ giết sạch rồi. Ngoài ra đệ còn tìm hiểu được không ít tin tức, hắc hắc, đám tu tiên giả các tộc bây giờ đã không có kẻ nào dám đi vào trong này nữa, nghe nói bọn chúng muốn sau khi giải quyết xong địa kiếp thì sẽ tổ chức tiến hành đồ ma."
Nghe nói co người muốn giết Xuân Đức, đang nằm trong ngực hắn Vũ Y lúc này bỗng dưng ngồi thẳng dậy. Ánh mắt của nàng nhìn lên Xuân Đức hỏi:
" Là kẻ nào vậy anh hai, nói cho em biết. Em xử lý kẻ đó giúp anh hai."
Khẽ nhếch miệng cười, Xuân Đức khẽ nhéo má của Vũ Y nói:
" Địch nhân vô cùng mạnh, một mình em đi không làm gì được bọn họ đâu. Đợi khi nào anh hai khôi phục thì lúc đó tình tiếp. Người muốn mạng của anh hai là cả mấy đại chủng tộc đấy. Không có anh đồng ý thì không được tự ý hành động biết không. Làm như vậy sẽ khiến anh hai lo lắng."
Vũ Y nghe hắn nói vậy thì liền nhu thuận gật đầu đáp ;
" Em biết rồi. Em sẽ không để cho anh hai phải lo lắng."
" Ừm. Ngoan."--- Xuân Đức lại khẽ xoa đầu Vũ Y thêm mấy cái.
Sau đó thì hắn lại nằm xuống giường đá, nhìn Bóng Ảnh hắn có chút hiếu kì hỏi thăm:
" Lão nhị ngươi không còn bị ảnh hưởng từ ta nữa sao? "
Bóng Ảnh lúc này cười khổ nói:
" Đệ lấy ca làm gốc, làm gì có chuyện không bị ảnh hưởng cơ chứ, chẳng qua là đệ có thể làm chậm thời gian suy yếu đi thôi. Nếu trong vòng 1 tháng ca mà không khôi phục thì đệ lúc đó cũng lâm vào tình trạng gần giống ca lúc này."
Nghĩ tới cái gì Bóng Ảnh lại cười nói:
" Đệ nghĩ ca còn phải mất vài tháng mới tỉnh lại, không ngờ chỉ sau mấy ngày thì đã tỉnh lại rồi. Chỉ sợ ca không tỉnh lại, chứ tỉnh lại rồi thì mọi việc đã không cần đáng lo nữa."
Xuân Đức cũng khẽ gật đầu nói:
" Ừ. Thôi ta tiếp tục trị thương đây, sớm khôi phục ngày nào hay ngày đó."
Bóng Anh nhẹ gật đầu.
" Vậy ca trị thương đi, để ra bên ngoài bảo vệ."
Nói xong hắn liền biến thành sương mù màu đen rồi tiêu tán mất. Sau khi hắn rời đi thì Vũ Y bên cạnh nói:
" Để em giúp anh hai trị thương."
Xuân Đức lúc này khẽ lắc đầu nói:
" Không nên phí phạm tiên lực làm gì, bổn nguyên cả hai khác nhau, em có truyền tiên lực thì anh cũng không có thể chuyển hóa được bao nhiêu, tốt nhất không nên làm vậy. Chỉ cần ở bên cạnh giúp anh đề phòng địch nhân tới đánh lén là tốt rồi."
Vũ Y nghe vậy thì có đôi chút không cam lòng nhưng nàng vẫn là gật đầu đồng ý. Tiếp sau đó Xuân Đức thì một lần nữa nhắm mắt lại trị thương còn Vũ Y thì cũng giống Bóng Ảnh ẩn vào bóng tối âm thầm bảo vệ hắn.
Nàng vốn là một sát thủ, chỉ có ở trong bóng tối thì nàng mới chứng tỏ được sự đáng sợ của bản thân.
Vì có nàng ở nơi này nên Xuân Đức cũng không cần rời đi nữa, nếu tháng sau hắn không có khôi phục, Bóng Ảnh bị phế thì vẫn còn Vũ Y thủ hộ, hắn không cần lo lắng về vấn đề an toàn của bản thân.
[ Chú Ý: Xuân Đức, Vũ Y, Heo Con, Lan Lan, Tiểu Thất, Vô Địch khi nói chuyện với nhau mặc định dùng việt ngữ nhé mọi người, đây là điều tác muốn có, một gia đình riêng ở dị giới. Vì main là người nước VIỆT mà, dù có đến thế giới nào thì vẫn giữ được một phần nguồn gốc.
Còn nói chuyện với người ngoài thì tùy từng người, tùy từng địa vực mà xưng hô nói chuyện khác nhau.
Tuy xưng hô anh em có phần CHUỐI CHUỐI nhưng mình thích vậy. Thích một cái gì đó có phần VIỆT NAM.]