Kiếm quang tan biến, bầu trời một lần nữa quay về như lúc bình thường, trời cao trong xanh, mây trắng lượn lờ, gió thôi nhè nhẹ. Nhưng trên bầu trời lúc này vẫn còn vô số tàn thi, máu tươi, quần áo rách nát của các tu sĩ vừa bị giết chết còn chưa kịp rơi xuống mặt đất. Cảnh tượng lúc này nhìn qua có phần gì đó thê lương.
Còn về phần Xuân Đức khi nhìn thấy cảnh này thì hắn chỉ khẽ cười. Hắn cũng chẳng cảm thấy gì, mọi thứ đều quá bình thường đối với hắn.
Vốn đang định thu về Quỷ Kiếm, nhưng vào lúc này ánh mắt của Xuân Đức chợt lóe u mang, hắn từ từ quay đầu nhìn về một phương hướng. Lập tức hắn liền nhìn thấy nơi xa xa cuối chân trời lúc này đang có ba thân ảnh đang chật vật bỏ chạy.
Không biết ba người này dùng bí pháp gì mà lại có thể che giấu được hồn niệm của hắn, nếu không phải vì một người trong số đó bỗng dưng lộ ra một chút khí tức khác thường thì hắn còn không biết đây.
.....
Ở nơi xa xa, ba tên Tinh Vương Tiên Cảnh lúc này đang lấy tốc độ nhanh nhất bỏ chạy. Nhưng đột nhiên cả ba người đồng thời cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, bọn họ cảm thấy ở phía sau lưng đang có một thứ gì đó khóa chặt lấy bọn họ.
" Không tốt, chúng ta bị hắn phát hiện rồi. Chia nhau ra bỏ chạy."
Trong ba người, một lão giả phản ứng nhanh nhất, ngay lập tức hắn liền hét lớn. Sau đó giải trừ trạng thái ẩn thân dùng tốc độ còn nhanh hơn cả lúc trước bỏ chạy về một phương hướng khác.
Hai tên còn lại cũng không cần lão giả nhắc nhở thì cũng đã tự mình hành động, ba người không bàn mà hợp, cả ba đều dùng tốc độ nhanh nhất có thể phóng về ba hướng khác nhau.
Nhìn thấy cảnh này thì ở nơi xa Xuân Đức liền nhếch mép cười tà:
" Chạy sao? Nhưng chạy làm sao thoát! "
Ngay sau đó hắn liền hướng về phía một người đuổi theo, đồng thời hắn cũng gọi ra Bóng Ảnh phụ giúp một tay. Hắn cũng không quên thông qua ấn ký linh hồn mà liên lạc với hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần.
Tinh Vương Tiên Cảnh dù mới là sơ kỳ nhưng cũng được tính là một con cá lớn rồi, hắn cũng không muốn cứ như vậy để ba con ca lớn chạy mất.
......
Người hắn đuổi theo là một tên trung niên nhân của nhân tộc. Tốc độ của người này so với hai người khác thì có phần chậm hơn. Phát hiện hắn đuổi theo thì người này không tiếc thi triển ra bí thuật tổn hại liều mạng bỏ chạy.
Xung quanh trung niên kia lúc này được bao trùm bên một luồng lục quang quỷ dị, tốc độ thoáng cái vậy mà tăng lên gấp đôi có thừa, chỉ nhoáng lên một cái thì đã ra ngoài ngàn dặm.
Có điều tốc độ của tên trung niên so với hắn ở trạng thái như lúc này chỉ là muỗi, Thiên Huyễn Cánh ở hình thái cuối cùng tốc độ gia cường là không thể nào tính toán.
" Vù vù vù..."
Khoảng cách giữa hai người vậy mà thoáng cái rút ngắn phân nửa. Thấy cảnh này thì trung niên nhân tộc kia quá sợ hãi.
" Làm sao tốc độ của kẻ này lại nhanh như vậy. Chết tiệt, vì sao hắn lại truy sát ta mà không phải là hai người kia. Đáng chết, đáng chết. Là ngươi ép ta."
Lấy ra từ trong ngực một cái hình nộm, tên trung niên không một chút do dự liền ném mạnh hình nộm đang cầm trong tay về phía sau.
Hình nộm đón gió lớn lên, chớp mắt sau đã to lớn như một cái tòa nhà 2 tầng. Ngay khi Xuân Đức vừa vọt đến phụ cận thì con rối này bỗng chốc phát nổ.
" Uỳnh.."
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, thiên oanh vang, mặt đất phía bên dưới cũng phải rung lắc lên từng hồi, sóng khí hình thành từ vụ nổ như một cơn sóng thần càn quét tất cả mọi thứ xung quanh.
Do tốc độ quá nhanh khi hình nộm kia phát nổ thì hắn liền bị quấn vào bên trong vụ nổ.
Trung niên nhân tộc thấy vậy thì liền vui mừng, hắn cũng không mong có thể giết được Xuân Đức, hắn chỉ cầu mong Xuân Đức bị cầm chân lâu lâu một chút để hắn có thời gian để đào tẩu. Không một chút do dự hắn lấy ra thêm một cái hình nộm giống như lúc trước sau đó ném vào nơi kia, sau đó hắn lấy tốc độ nhanh nhất có thể để chạy trốn.
" Uỳnh... Ầm ầm..."
Liên miên tiếng nổ lớn lại vang lên, cơn bão năng lượng đang quấn lấy Xuân Đức vào bên trong lúc này lại gia tăng thêm mấy lần.
.....
Sau một lúc thì cơn bão năng lượng kia mới dần tan đi, lộ ra thân hình Xuân Đức đứng ở bên trong. Hắn cũng không có bị thương một chút nào, chẳng qua đầu tóc có đôi chút bị rối mà thôi. Có điều sắc mặt của hắn lúc này có phần không được tốt, hiển nhiên là hắn đang không vui.
Trung niên nhân tộc kia lúc này đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Hơi nhíu mày lại một chút hắn liền dùng tất cả hồn niệm của bản thân lan ra phạm vi mấy chục vạn dặm điều tra. Rất nhanh hắn liền tìm thấy người kia. Tên kia vậy mà sắp vượt qua cực hạn hồn niệm của hắn.
Lúc này đây hắn cũng không có vội truy đuổi theo đối phương mà để lại trên người một cái ấn ký linh hồn mờ nhạt. Làm xong việc này hắn liền thu hồi về thần niệm của bản thân. Cầm trong tay Quỷ Kiếm hắn khẽ nói:
" A Manh biến đổi hình thái thứ 2."
Ngay khi hắn vừa dứt lời thì Quỷ Kiếm trong tay hắn đại phóng hắc ám ma quang, quang mang tán đi Quỷ Kiếm lúc này đã biến thành một cây Quỷ Cung, một cây cung to lớn liên tục phát ra ma quang, ngay khi biến thành Quỷ Cung thì từ độc nhân đã biến thành song nhãn phân biệt nằm 2 bên.
Ngưng tụ pháp nguyên một mũi tên hắc ám ngay lập tức được hình thành, gài tên vào cung hắn gương Quỷ Cung. Song nhãn của Quỷ Cung lúc này mở lớn. Đồng thời cả Quỷ Cung lúc này cũng sáng lên.
" Vèo"
Mũi tên được bắn ra ngoài ngay lập tức biến mất. Ngay sau đó tại ngoài mấy chục vạn dặm mũi tên lại một lần nữa hiện ra. Hiện ra ngay sau đầu tên trung niên nhân tộc đang bỏ chạy nhưng vào lúc này bên ngoài cơ thể của trung niên kia hiện lên một lồng ánh sáng màu xanh bảo vệ hắn vào bên trong.
" Rắc...Phập..."
Mũi tên mà Xuân Đức bắn ra ngay lập tức va chạm cùng với lồng ánh sáng kia, xuyên nát lồng ánh sáng kia đơn giản như dùng một thanh thép chọc qua mặt băng mỏng, không hề bị cản trở mũi tên trực tiếp xuyên qua đầu tiên trung niên kia.
Đang bỏ chạy lúc trung niên kia bỗng dưng dừng lại giữa không trung sau đó rơi thẳng xuống mặt cát phía bên dưới.
Mũi tên sau khi đâm xuyên qua đầu trung niên thì vẫn tiếp tục bay đi, bay đi xa thêm vài vạn dặm thì nó đâm lên mặt đất.
" Bùm."
Mũi tên sau khi ghim vào mặt đất thì ngay lập tức phát nổ, khu vực mấy ngàn dặm trong nháy mắt bị hủy diệt không còn sót lại một thứ gì, trên mặt đất lúc này liên tục bốc lên ngọn lửa màu đen yêu dị.