Sau khi ăn xong thì Nhạn Tuyết liền kéo Xuân Đức tiến tới một cái võ trường, đi theo phía sau còn có hai người Long Linh Nhi cùng Chí Vô Song.
Xuân Đức lúc này cũng chỉ là bất đắc dĩ phải đi luyện kiếm cùng Nhạn Tuyết mà thôi, chứ hắn vốn dĩ lúc ban đầu là muốn đi chế tạo mấy con rối kìa, trong tay hắn lúc này ngoại trừ 2 con rối vương giả sản phẩm lỗi cần được cải tạo lại thì còn có thêm vài cụ thân thể vương giả khác đang đợi xử lý.
Hai cụ là hắn vừa chiếm được từ không gian dưới lòng đất bên trong Bàn Long Quy Khư, bốn cụ thân thể vương giả khác là Bóng Ảnh đưa cho hắn.
Công việc đợi hắn xử lý nhiều như vậy thế mà lúc này đây hắn lại phải đi tập kiếm. Đúng là cuộc đời.
.......
Không qua bao lâu thì cả bốn người đều đã đứng ở diễn võ trường, sau khi khởi động trận pháp xung quanh nơi đây thì cả nơi này liền biến thành một cái tiểu thế giới biệt lập. Xung quanh ngoại trừ loạn thạch khắp nơi ra thì còn có từng cây đại thụ cao lớn.
Lúc này đây Nhạn Tuyết đang đứng đối diện với hắn nhìn hắn mỉm cười ôn nhu nói:
" Chúng ta bắt đầu luyện tập đi."
Nói xong nàng liền lấy ra vũ khí của bản thân, một thanh kiếm xinh đẹp phát ra ánh sáng như thu thủy lưu chuyển.
Xuân Đức lúc này cũng khẽ cười, hắn theo thói quen triệu hồi:
" Ra đây đi Quỷ..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì nét mặt hắn chợt cứng lại, hắn chợt nhớ nếu lúc này bản thân triệu hồi ra Quỷ Kiếm thì hình như có chút không quá thích hợp. Không nói tới Quỷ Kiếm quỷ dị khó lường mà lỡ như A Manh không vui lại lỡ giết chết Nhạn Tuyết thì....
Nhưng không gọi ra Quỷ Kiếm thì hắn cũng không còn một món binh khí nào nữa cả, tất cả các kiện thần khí, tiên khí khác đều bị hắn mang cho bảo vật bản mạng của hắn cắn nuốt tất cả rồi.
Vậy là thành ra lúc này hắn như thằng ngốc đứng nơi đó. Nhạn Tuyết thấy ca ca mình như vậy thì không khỏi nghi hoặc hỏi:
" Ca làm sao vậy? Sẽ không phải đến một thanh kiếm huynh cũng không có chứ?"
Bị Nhạn Tuyết nói trúng, sắc mặt Xuân Đức lúc này có phần ngượng ngùng nhưng hắn vẫn là không bỏ được thể diện, hắn lúc này cười nói:
" Không phải là huynh không có kiếm, mà chẳng qua huynh không thích dùng kiếm mà thôi. Bây giờ huynh chuyển qua dùng đoản đao (dao găm). Muội nhìn."
Nói xong thì hắn liền lấy ra thanh dao găm (Ma-Vân Ảnh Phì Hà Hoan Thiểm Thích), mặc dù là tiên khí nhưng thanh dao găm kia bị hắn áp chế đến không thể phát ra tự thân linh áp, vì vậy chỉ nhìn qua thì không thể nào biết được nó là tiên khí.
Vừa nhìn hắn lấy ra một thanh đoản đao nhìn giống như đồng nát thế kia thì ba cô gái không khỏi cùng lúc che miệng lại cười. Nhưng vì nể mặt Xuân Đức đang đứng đó các nàng cũng không dám cười quá lộ liễu. Nhạn Tuyết lúc này giả bộ ho khan mấy tiếng nói:
" Đã vậy bắt đầu đi, muội sẽ không nhường huynh đâu đấy nên nhớ cẩn thận."
Xuân Đức nhìn thấy ý cười trong mắt cô nàng thì không khỏi buồn phiền, hắn lúc này gật gật đầu nói:
" Biết rồi, biết rồi, huynh sẽ toàn lực ứng phó, muội cứ tới đây đi."
Nhạn Tuyết nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp sau đó vừa động thân pháp vừa nói:
" Huynh tiếp muội một chiêu Tuyết Sương Nhã Vận."
Ngay khi Nhạn Tuyết nói xong câu đó thì nơi đây thoáng cái bị sương mù bao phủ không nhìn rõ xung quanh, thân ảnh của Nhạn Tuyết thì thấp thoáng bên trong màn sương mù kia, rất khó nắm bắt được vị trí của nàng.
Xuân Đức thấy vậy thì cũng chỉ khẽ cười, hắn lúc này cũng thu lại tất cả hồn niệm, loại bỏ cả thị giác chỉ dùng mỗi cảm giác cùng bản năng chiến đấu của bản thân. Nếu hắn mà vận dụng hồn niệm thì không còn gì vui vẻ nữa rồi.
Sau khi chờ đợi một lúc khá lâu thì Nhạn Tuyết mới bắt đầu tấn công, vô số tàn ảnh huyễn hóa đi ra cùng một lúc đâm về phía Xuân Đức.
Ngay khi Nhạn Tuyết tấn công thì Xuân Đức lúc này liền có thể cảm nhận được rõ ràng, tất cả những đường kiếm đều hướng về nơi yếu hại của bản thân duy chỉ có một đường kiếm là lại hướng về nơi khác. Có ngốc cũng biết đường kiếm này chính là chân kiếm, còn lại tất cả đều là giả kiếm.
Khẽ mỉm cười, hắn nhẹ lách người một cái liền có thể đơn giản né toàn bộ kiếm chiêu, sau đó nhoáng lên một cái liền đã đứng ngay phía sau Nhạn Tuyết, một tay thì ôm lấy phần dưới ngực, một tay khác thì dùng (Ma-Vân Ảnh Phì Hà Hoan Thiểm Thích) kề gần cổ của cô nàng.
Khẽ mỉm cười, hắn ôn hòa nói:
" Bây giờ đã hết dám xem thường huynh chưa, muội thua rồi."
Nhạn Tuyết lúc này cũng ngốc luôn, vốn dĩ nàng đang còn muốn hạ thủ lưu tình để ca ca bị thua không quá khó coi, ai ngờ nàng chỉ vừa ra chiêu đã bị người ta né toàn bộ lại còn bất ngờ bị khống chế nữa.
Sau một lúc lâu mà nàng vẫn có chút không thể tin nói:
" Cái này làm sao có thể, huynh khi nào lại trở nên lợi hại như vậy? "
Buông ra Nhạn Tuyết hắn khẽ cười nói:
" Biết huynh lợi hại là tốt rồi. Sau này đừng có cả ngày xem thường huynh với đòi bảo vệ huynh nữa nhé. Nếu là huynh bảo vệ muội mới là đúng."
" Muội không tin huynh tránh được." Nhân lúc Xuân Đức vừa mới thả lỏng tinh thần thì Nhạn Tuyết bất ngờ lại đâm ra một kiếm, một kiếm này tốc độ cực nhanh.
Có điều tốc độ của nàng có nhanh nấy chứ nhanh nữa cũng không thể sánh bằng với Xuân Đức được, hắn chỉ cần nhẹ bước qua bên liền có thể né đi kiếm chiêu của nàng, sau đó lại vòng ra phía sau khống chế nàng ta lại.
" Muội lại thua rồi. Ha ha."
Nhạn Tuyết lúc này phồng má lên, nàng vẫn có chút không phục, nàng có chút không chấp nhận được việc ca ca của nàng lại lợi hại hơn bản thân nàng.
" Tiếp chiêu."
" Tiếp chiêu của muội nè."
" Huynh đứng yên không được cử động."
Vì không phục nên tiếp sau đó Nhạn Tuyết liên tục đánh len Xuân Đức, có điều cái kết đã định trước nàng đều phải thất bại.
Ở bên ngoài nhìn xem trận chiến thì phản ứng hai người Chí Vô Song cùng Long Linh Nhi là hoàn toàn khác nhau.
Chí Vô Song thì kinh ngạc không thôi trước tốc độ của Xuân Đức, nàng thử so sánh nếu là mình chiến đấu cùng với hắn thì kết cục của nàng cũng giống Nhạn Tuyết mà thôi.
Còn về phần Long Linh Nhi thì trong lòng đang thầm mắng Xuân Đức vô sĩ.
" Bắt nạt một tiểu bối mà còn vui vẻ như vậy, ta xem thường ngươi. Hừ hừ."