Cũng chỉ trong vài cái hô hấp ngắn ngủi này hắn cũng đã bị những người khác vây vào xung quanh. Nhưng vào lúc này lại có người nhận ra hắn kinh ngạc la lên:
" Tôn Vân, ngươi làm gì ở nơi đây? "
Người nói ra câu này là một ông lão cao gầy, toàn thân lam y, mái tóc trắng xóa nhưng ánh mắt của người này sáng ngời.
Những kẻ khác nghe được lời nói của ông lão thì đều " Ồ " lên kinh ngạc nhưng vào lúc này kẻ vừa bị Xuân Đức hãm hại mất đi một cánh tay trái trầm giọng nói.
" Hắn không phải Tôn Vân tiểu tử kia, người này chỉ là có chút ngoại hình giống như tiểu tử kia mà thôi. Tu vi của người này rất cao mọi người nên cẩn thận hắn chó cùng dứt giậu."
Lời này vừa ra những kẻ khác này lập tức đề cao tinh thần lên vạn phần, cả đám ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm Xuân Đức.
Nhưng ngay vào lúc này một trung niên cao lớn, có đôi mắt hổ nhìn về phía Xuân Đức trầm giọng nói ra:
" Các hạ tuy có Vương Giả thực lực nhưng bây giờ đã bị thương nặng nếu liều sống liều chết chống lại chỉ ăn thiệt thòi vào người, chi bằng các hạ tự phong tiên nguyên đi theo hai người chúng ta nói chuyện, nói rõ vấn đề nơi đây thì chúng ta cũng sẽ để cho các hạ rời đi. Các hạ thấy sao? "
Nhìn qua mấy chục người đang vây quanh mình, lại nhìn kẻ vừa đánh lén bản thân sau đó lại nhìn qua trung niên vừa lên tiếng, Xuân Đức lúc này khẽ cười, hắn cũng không có rút thứ binh khí đang đâm ở phía sau lưng ra mà cứ mặc kệ như vậy.
Hắn khẽ sờ nhẹ lên chiếc nhẫn chứa đồ, quang mang chợt lóe ba con rối Vương Giả ngay lập tức hiện thân ở bên cạnh hắn, hình thành một vòng tròn bao hắn vào bên trong. Ngay khi vừa xuất hiện thì ba con rối cũng tán ra linh áp Vương Giả khiến cho người nơi đây trong nháy mắt sắc mặt kịch biến.
Ngay khi ba con rối vừa xuất hiện thì tên đánh lén Xuân Đức không nói một lời liền dùng huyết độn thuật bỏ chạy, huyết quang đại thịnh bao trùm lấy cả cơ thể hắn vào bên trong. Nhưng ngay vào lúc hắn vừa mới bắt đầu bỏ chạy thì
" Phập"
Một ngọn giáo màu đen, bốc lên tà khí ngùn ngụt từ phía sau lưng hắn xuyên qua cơ thể, hắn lúc này cố gắng quay đầu lại nhìn người vừa đánh lén bản thân nhưng còn chưa có quay lại nhìn xem rõ chân diện mục thực sự của người đánh lén bản thân thì liền đã lâm vào hôn mê.
Cảm nhận được linh áp đáng sợ từ trên người Bóng Ảnh trung niên lúc trước khuyên hàng Xuân Đức có chút phát run lên tiếng:
" Vương... Vương...Vương Giả cao...Cao...Cao giai."
Đến ngay cả một vị Vương Giả như trung niên kia còn ăn nói lắp bắp thì những người khác không cần phải nói rồi, gần 30 người thì có phân nửa đã nằm rạp trên mặt đất bị chịu không nổi 4 tên Vương Giả cấp phát ra uy áp.
" Để lại mấy tên có ích còn lại giết sạch đi." Lau đi vết máu ở khóe miệng Xuân Đức lạnh lùng nói.
Ngay khi hắn cũng chưa dứt lời thì cả Bóng Ảnh cùng ba con rối đã kết hợp lại với nhau thi triển ra đại tiên thuật. Không gian thoáng cái đông đặc lại, trời đất tối tăm mù mịt, vô số huyễn tượng hình thành. Những người bị vây ở bên trong tất cả mọi phương diện bị giảm mạnh. Đến ngay cả hắn không phải là mục tiêu mà cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.
" Vù vù vù vù..."
Chỉ nghe được vài âm thanh gió thổi, sau đó không gian lại sáng sủa trở lại. Lúc này đây trên mặt đất nằm la liệt các thi thể, máu của bọn họ nhuộm đỏ của mặt đất, riêng 2 tên vương giả cùng 3 tên nửa bước vương giả là không sao, chỉ bị ngất còn chưa có chết.
Bóng Ảnh túm hai tên Vương Giả ném xuống trước mặt Xuân Đức sau đó quan tâm hỏi:
" Lão đại không sao chứ? "
" Khục khục" Lại ho ra một đống máu đen, Xuân Đức có phần bất đắc dĩ nói:
" Có sao,bị một tên Vương cấp đánh lén không sao mới là lạ. Thiếu hụt về công pháp đúng là một cái tai hại."
Nghe được hắn nói thì Bóng Ảnh có phần suy tư, sau một lúc hắn cũng thở dài:
" Biết làm sao được, cái này chỉ có thể đợi lão đại ngươi tự thức tỉnh thần thông thôi. Chỉ cần lão đại một lần nữa tấn cấp, tiến lên sinh mệnh thể cao hơn thì sẽ khác. "
Kéo một tên Vương Giả làm cái đệm mông, hắn ngồi xuống lấy ra một ít thuốc trị thương nuốt vào, hắn vừa luyện hóa dược lực, vừa căm tức nói:
" Đến giờ ta vẫn không hiểu vì sao mọi thứ đều sinh ra từ hỗn độn vậy mà lúc tu luyện công pháp thì lại bị bài xích. Cả một kho tàng công pháp cấp cao của Vô Địch vậy mà chỉ có tận 12 quyển thích hợp với ta, mà toàn công pháp chẳng hữu dụng. Bằng không lên cao thiên ta đâu phải chịu khổ nhiều như vậy."
Bóng Ảnh lúc này cũng ngồi xuống đối diện với Xuân Đức, thở dài nói:
" Đã vậy chỉ còn cách tự sáng tạo ra công pháp thôi. Nói chúng cũng chỉ có 2 cách, một là tự sáng tạo ra, 2 là một lần nữa tiến cấp sinh mệnh lĩnh ngộ thần thông mới. Mà con đường nào cũng thấy gian nan."
Gật gật, Xuân Đức cũng thở dài đáp:
" Lên cao thiên lâu như vậy mà còn chưa biết là cái Táng Thần Uyên nó ở chỗ nào nữa, chứ đừng nói quái gì đến tấn cấp sinh mệnh. Còn về phần sáng chế công pháp sao, cái này chắc đợi Vô Địch giúp chứ ta xin thua, bao nhiêu năm rồi mà có cái tuyệt kỹ tự sáng chế ra vẫn chưa hoàn thành bước đầu."
Suy nghĩ một chút hắn lại tiếp tục nói:
" Dọn dẹp nơi này thôi lão nhị, còn về phần cái kho báu gì đó thì kệ..."
" Ầm ầm.... Ầm ầm.."
Còn chưa xong hết câu thì mặt đất thoáng cái rung lắc mãnh liệt, đất đá từ phía trên bắt đầu rơi xuống, ngay sau đó ở bên trên mặt đất xuất hiện từng cái khe hở thật sâu vô số âm vật đủ mọi hình dạng bò ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì hắn không nhiều lời dư thừa nhân lúc mọi việc chỉ vừa mới bắt đầu, hắn ngay lập tức đứng dậy, hợp thể cùng với Bóng Ảnh, thu lại chiến lợi phẩm nơi đây sau đó cấp tốc bỏ chạy ra bên ngoài.
Sau khi hợp thể cùng với Bóng Ảnh thì bên ngoài cơ thể hắn xuất hiện một tầng ma quang ngăn cản tất cả âm vật đánh tới hoặc đất đá từ phía bên trên đang rơi xuống.
Vừa chạy đi Xuân Đức vừa suy tư " Vì sao đám Âm Quỷ tự dưng lại xuất hiện nhiều đến thế này" ngay sau đó hắn liền nghĩ tới một cái khả năng, nghĩ đến cái khả năng kia thì sắc mặt hắn thoáng cái liền trầm xuống.