Sáng ngày hôm sau.
Lúc này đây Xuân Đức một lần nữa mở mắt ra, một đêm qua hắn cũng không có ngủ mà dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu tuyệt kỹ cùng điều khiển bổn nguyên lực. Bước xuống giường hắn vươn vai một cái, vừa vươn vai hắn vừa ngáp. Sau đó hắn liền đẩy cửa đi ra bên ngoài, ngày hôm nay hắn định lên đường một lần nữa đi tới Vạn Xà Sâm Lâm.
Hắn vẫn có chút không nỡ từ bỏ cây Sinh Hồn Hoa nơi đó, với một điều quan trọng hơn là Bóng Ảnh vẫn còn ở nơi đó, nếu hắn không có quay lại thì tên kia cũng sẽ ở đó đó cho tới lúc hắn tới mới thôi. Cái này vừa là ưu điểm cũng là nhược điểm của Bóng Ảnh, nghiêm túc chấp hành yêu cầu hắn nhưng lại quá khô khan, không biết biến báo.
Ngay khi hắn vừa mở cửa ra thì liền đã nhìn thấy hai người Mộng Hồng Trần, Thành Nhã cùng hai nữ bán tinh linh đang ở trước cửa. Nhìn bốn người hắn hiếu kì hỏi:
" Làm sao đến sớm như vậy, không phải ta nói là 8 giờ mới xuất phát sao."
Nhìn thấy Xuân Đức xuất hiện thì cả bốn người đồng thời cung kính chào hỏi:
" Đại nhân buổi sáng tốt lành."
Lại ngáp thêm một cái nữa, Xuân Đức nhìn Thanh Nhã hỏi:
" Có chuyện gì thì nói đi. Nhân lúc tâm tình ta đang tốt."
Thấy Xuân Đức nhìn bản thân lại nghe hắn nói như vậy thì Thanh Nhã ngay lập tức nói nguyên do mà nàng cùng ba người khác tới đây. Nàng kể lại toàn bộ sự việc mà ngày hôm qua đã diễn ra tại buổi tiệc hắn nghe. Nàng kể cũng rất chi tiết không có thêm mắm thêm muối gì vào trong câu chuyện của mình.
Sau khi nghe xong Thanh Nhã kể lại việc tối qua thì Xuân Đức lại ngáp dài thêm một cái nữa, hắn có đôi chút mệt mỏi nói:
" Lại còn có chuyện như thế nữa, thôi được rồi người trẻ tuổi mà. Cứ mặc kệ mấy đứa bọn nó đi."
Nói xong thì hắn liền muốn quay vào bên trong phòng ngủ một giấc nhưng vào lúc này Mộng Hồng Trần lại nói:
" Đại nhân không tới xem cuộc tranh tài sao? "
Đi vào trong phòng, khép cửa lại, khi hai cánh cửa khép lại thì giọng nói của Xuân Đức mới vọng ra:
" Nếu có thời gian ta sẽ đi qua nhìn một lần."
Hai người Mộng Hồng Trần cùng Thanh Nhã hai mặt nhìn nhau, trên nét mặt hai người đều xuất hiện tia khó hiểu. Nhưng hai người cũng không có nói ra mà dẫn theo hai nữ bán tinh linh rời đi.
- --o0o---
Đông Vương Phủ- Võ Đài.
Ngày hôm nay Đông Vương phủ vô cùng náo nhiệt, cuộc tranh tài của các thiên tài bậc nhất sắp diễn ra khiến cho rất nhiều người muốn vào trong xem. Không những đám thanh niên mà ngay cả mấy lão quái cũng tới góp vui.
Vì để phục vụ mục đích vui chơi giải trí của mọi người nên các trò chơi cá cược là không thể thiếu và đương nhiên nhà cái lần này cũng chính là Tôn gia rồi.
" Mọi người nhanh tới đoán xem ai trong 8 thiên tài kiệt xuất ngày hôm nay sẽ là đệ nhất. Tỉ lệ 1 bồi 5, mỗi người chỉ có thể chọn 1 người."
Vô số âm thanh mời gọi từ các sòng bạc phát ra thu hút rất nhiều người tới xem. Người lúc trước vây xung quanh các sòng bạc đã nhiều, bây giờ lại càng đông hơn. Số lượng người vung tiền ra đặt cược cũng không hề nhỏ.
Mỗi tên thiên kiêu đều có thế lực cùng người ủng hộ riêng của mình, vì để không thua chị kém em những kẻ này cũng là dốc ra tới đồng tiền cuối cùng áp vào người mà mình tôn sùng.
" Cho ta áp 10 vạn trung phẩm tiên thạch vào Tiểu Ma Nữ, ta là người theo đuổi nàng."
" Cút. Chỉ có chút tiền ấy mà còn muốn theo đuổi Tiểu Ma Nữ sao. Cho ta áp 1 vạn thượng phẩm tiên thạch vào Tiểu Ma Nữ."
" Tránh tránh ra nào, cho ta áp 2 vạn thượng phẩm tiên thạch vào Tôn Như Sơn thiếu gia."
.....
Những âm thanh đặt cược thế này vang lên khắp nơi, người đông ắt sinh ra vài vấn đề nhất định, đám người hâm mộ của mấy tên thiên kiêu vì tranh chấp lẫn nhau mà cũng có chút mà sát nhưng nơi đây là địa bàn của Tôn Gia nên cũng không người nào dám làm loạn cùng lắm là thách thức nhau vài câu mà thôi.
Nhưng cũng có vài trường hợp ngoại lệ, một lời không hợp liền lôi nhau lên võ đài trao đổi chiêu thức. Những trận đánh nhau như vậy cũng thu hút được khá đông người theo dõi, thành ra những người này thành thứ tiêu khiển trước giờ tranh tài bắt đầu.
- --o0o---
Lúc này đây, bên trong một cái đình viện. Hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Cửu Công Chúa đang ngồi uống trà cùng nhau nhưng điệu bộ của hai người thì hoàn toàn khác xa nhau, Tôn Khánh Nguyên thì bình thản thưởng thức trà, còn Cửu Công Chúa thì có một phần bất an.
Nhìn thấy bộ dạng bình chân như vại của Tôn Khánh Nguyên thì Cửu Công Chúa có phần tò mò hỏi:
" Ngươi không có lo lắng chút gì sao? "
Khẽ nhấp một ngụm trà, Tôn Khánh Nguyên thản nhiên hỏi:
" Vì sao lại cần phải lo lắng? "
Nghe câu nói này của hắn thì Cửu Công Chúa hơi nhăn mày lại, sau một lúc nàng mới nói:
" Tôn Như Sơn, Tào Khắc, Tây Lan Đức, ba người này đều không phải dạng người tầm thường, so về tu vi hay về bảo vật tùy thân thì ta cảm thấy người cũng không có chiếm được chút tiện nghi nào cả."
Vẫn một bộ thản nhiên như không hề có việc gì, xem lời nói của Cửu Công Chúa như là gió thổi bên tai, Tôn Khánh Nguyên khẽ cười nói:
" Như vậy thì đã sao. Ha ha."
Lại nhăn mày sâu hơn một chút, lúc này đây Cửu Công Chúa quyết định nói ra nghi hoặc của bản thân:
" Vì sao ta cảm giác ngươi có đôi chút khác biệt so với bình thường, mặc dù ta không biết là ngươi thay đổi cái gì nhưng ta có thể mơ hồ cảm nhận được. Ta cảm thấy từ tối hôm qua cơ mà không phải bây giờ. Giống như ngươi trở nên rất tự tin vào chính bản thân."
Khẽ giật mình, Tôn Khánh Nguyên lúc này nhìn lên cô gái ngồi đối diện, đánh giá nàng một lượt sau đó nhếch miệng cười tà:
" Cảm giác vẫn rất nhạy bén. Đúng là ta trở nên tự tin hơn rất nhiều, chút nữa thượng đài ngươi sẽ biết vì sao ta lại trở nên tự tin như vậy. Được rồi, chúng ta cũng nên xuất hiện tránh để cho mọi người phải chờ đợi lâu."
Thấy kẻ này cứ thần thần bí bí như vậy thì nàng cũng không có tiếp tục truy hỏi, khẽ gật đầu nàng nói:
" Được. Ta nghĩ những người kia hẳn là đang chờ hai người chúng ta đi."
Tiếp sau đó hai người đứng dậy, sóng vai nhau bước ra bên ngoài rời đi khỏi đình viện nơi đây mà đi tới võ trường.