Cân Cả Thiên Hạ

Chương 830: Bước ngoặt




Tôn Khánh Nguyên vẫn quỳ nơi đó, vẫn dùng giọng nói chân thành đáp:

" Đây là sự tôn kính của kẻ bề tôi dành cho chúa tể vĩ đại. Xin chúa tể hãy để cho kẻ tôi tớ được tỏ lòng thành kính với người,"

Nhìn biểu hiện của Tôn Khánh Nguyên lúc này thì Xuân Đức âm thầm tự nhủ: " Không ngờ năng lực Ác Ma Hộ Vệ bây giờ đã cường đại tới mức này rồi, đáng tiếc số lượng Ác Ma Hộ Vệ lại bị hạn chế, bằng không thì đâu cần phải gặp lắm rắc rối như vậy." 

Qua năm tháng phát triển năng lực Ác Ha Hộ Vệ cũng đã tăng cường rất nhiều, điều kiện cũng trở nên hà khắc hơn, số lượng cũng bị giảm mạnh nhưng bù lại năng lực của Ác Ma Hộ Vệ giả lại gia tăng mạnh mẽ. Nhìn Tôn Khánh Nguyên lúc này là có thể thấy được. 

Bề ngoài hắn chỉ là Bất Diệt Cảnh nhưng một khi dùng " cuồng hóa" cùng " tiếp dẫn" thì ngay cả Thiên Quân Tiên Cảnh cũng không dám xem thường. 

Nhìn nhìn Tôn Khánh Nguyên vẫn không có ý định đứng dậy thì Xuân Đức trầm giọng ra lệnh:

" Đứng dậy."

Lần này Tôn Khánh Nguyên không có cứng đầu như lúc trước nữa mà ngoan ngoãn nghe lời, hắn đứng dậy sau đó nghiêm túc ở nơi đó đợi nghe chỉ lệnh tiếp theo từ Xuân Đức.

" Ngươi bây giờ phải giả trang cho giống người trước kia, làm thử ta xem."

Ngay lập tức Tôn Khánh Nguyên lúc này thay bằng một bộ mặt khác, hắn lại quay về với bộ dạng khôn khéo thường ngày, hắn hướng về phía Xuân Đức dùng giọng nói mang theo vài phần nịnh nọt:

" Chúa tể người xem thế này đã được chưa? "

Nhìn biến đổi từ lời nói, nét mặt, cử chỉ của Tôn Khánh Nguyên mà Xuân Đức thoáng cái ngẩn người, cái này cũng quá nhanh đi, nói thay đổi liền thay đổi. Hắn lúc này nếu không phải còn có cảm ứng huyết mạch cùng Tôn Khánh Nguyên thì hắn còn cho rằng tên này là giả mạo đây.

Gật gật đầu hắn nói:

" Rất tốt, quả không phụ sự kì vọng của ta. Vì để đảm bảo cho ngươi an toàn cùng hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi thì số 1 cùng số 2 sẽ đi theo bảo vệ ngươi. Đây là hai con rối trí tuệ cấp Vương Giả nếu ngươi có gì khó giải quyết thì có thể sai sử bọn nó."

Thông qua tẩy lễ, Tôn Nhất Nguyên lúc này cũng đã có được tri thức truyền thừa, cũng biết được một số bí mật nhất định nên hắn cũng không có ngạc nhiên khi nghe Xuân Đức nói như vậy. Nhìn hai con rối Vương Giả hắn lại một lần nữa cung kính hướng về Xuân Đức nói:

" Chúa tể người xin yên tâm, không qua bao lâu thì Tôn gia sẽ bị chúa tể khống chế trong lòng bàn tay."

..... 

Trò chuyện thêm một hồi lâu nữa thì hai người mới dừng lại cuộc nói chuyện, chỉ thông qua nói chuyện không bao lâu nhưng Xuân Đức có thể nhận thấy tâm cơ cùng sự khôn khéo của Tôn Khánh Nguyên. 

Đúng là môi trường tạo nên con người, sinh ra trong một gia tộc siêu cấp, hằng ngày phải đối mặt với vô số âm mưu nên Tôn Khánh Nguyên cũng phát triển vô cùng nhanh chóng, nhất là về mặt âm mưu, so với Tôn Khánh Nguyên thì bản thân Xuân Đức cũng tự thấy không bằng.

Sau khi kết thúc nói chuyện với nhau thì Xuân Đức liền vung tay lên, thu lại những kết giới ở xung quanh. Nhìn Tôn Khánh Nguyên hắn khẽ cười nói:

" Tối nay hẳn là vị kia bát thiếu gia sẽ đến tìm ngươi đi. Bây giờ ngươi cũng nên chuẩn bị một chút để buổi tối còn có kịch vui mà xem. Mà cũng không cần làm quá mức, chỉ cần để tên kia biết sợ là được, sáng mai chúng ta lại lên đường."

" Vâng. Thuộc hạ rõ ràng, đại nhân xin yên tâm." Nói xong thì Tôn Khánh Nguyên liền xin cáo lui, sau khi đi ra ngoài thì lại nhẹ nhàng khép cửa lại. Cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn một mình Xuân Đức đang ngồi trầm tư, cũng không rõ là hắn đang nghĩ việc gì.

Đi ra bên ngoài Tôn Khánh Nguyên liền đã nhìn thấy Mộng Hồng Trần đang đợi ở trước cửa. Khẽ ra hiệu một cái sau đó hai người liền rời đi.

Đi trên đường thì Mộng Hồng Trần có phần tò mò hỏi:

" Thiếu gia cùng đại nhân ở bên trong nói những gì, có thể nói cho thuộc hạ biết được không? "

Tôn Khánh Nguyên nghe vậy thì khẽ lắc đầu, trên mặt mỉm cười sau đó lại tiếp tục đi về gian nhà của mình. Mộng Hồng Trần nhìn thấy như vậy một màn thì trong lòng một bụng nghi hoặc, có điều hắn cũng không có hỏi gì thêm mà nhanh chân đi theo phía sau.

- --o0o---

Buổi tối cùng ngày.

Không ngoài dự kiến của Xuân Đức cùng Tôn Khánh Nguyên, trời vừa tối thì đã có tùy tùng của vị bát công tử kia tới đưa thiếp mời dự tiệc.

....

Ngay lúc Xuân Đức đang tu luyện Thanh Tâm Quyết thì một âm thanh trong trẻo từ bên ngoài vọng vào trong này.

" Đại công tử có ở bên trong không ạ. Tiểu nữ là bộ hạ của bát công tử đến đưa thiếp mời cho đại công tử, bát công tử hi vọng đại công tử có thể tới tham dự."

" Két két két." Cửa phòng từ từ mở ra, Xuân Đức lúc này mở cửa đi ra ngoài. Vừa ra ngoài hắn liền nhìn thấy một cô gái dáng người thướt tha đang đứng trước cửa phòng hắn, trên tay còn cầm một tấm thiệp mời.

Nhìn cô gái qua một lượt sau đó hắn đưa tay cầm lấy tấm thiệp mời bên trong tay cô gái. Sau khi mở ra đọc xong nội dung thì hắn thản nhiên nói "

" Không thích không đi. Cô nhắn lại cho lão bát là hắn cứ vui chơi đi đừng có làm phiền khi ta đang ngủ."

Nói xong thì hắn liền đóng cửa lại để lại cô gái ở bên ngoài ngây ra một lúc lâu. Vốn dĩ cô nàng còn muốn nói thêm điều gì nhưng thấy Xuân Đức đã khép kín cửa thì không khỏi cười khổ sau đó liền rời đi, dù sao nàng cũng chỉ là một hạ nhân, việc của mấy đại công tử dòng chính nàng không có khả năng xen vào.

.....

Sự tình như vậy cũng đồng thời phát sinh tại những nơi khác. Nhưng khác với Xuân Đức mấy người Cửu Công Chúa cùng Tôn khánh Nguyên đều không có từ chối.

Nhìn thiếp mời trên tay, Cửu Công Chúa nhìn Thanh Nhã hỏi:

" Thanh Nhã, cô nói xem người kia có xuất hiện đêm nay không? "

Thanh Nhã lúc này đang lau bảo kiếm, nghe vậy thì thoáng cái ngẩn ra, theo bản năng cô nàng hỏi lại một câu:

" Tiểu thư muốn nói tới ai? Chẳng lẽ nói tới Khánh Nguyên công tử? "

Cửu Công Chúa lắc đầu:

" Không phải."

Thanh Nhã lúc này nghĩ tới điều gì, sắc mặt thoáng cái kì quái lên:

" Tiểu thư sẽ không phải đã phát sinh cái gì với người kia rồi chứ? "

Cửu Công Chúa có chút sinh khí(không vui) nói:

" Suy nghĩ lung tung, ta chỉ muốn hỏi vậy thôi. Hừ. Không nói thì thôi ai cần ngươi nói làm gì."

Thanh Nhã lúc này lại ngẩn người lần 2. Nàng thấy hôm nay tiểu thư nhà mình thật kì lạ, hơi một chút liền tức giận.