Đi ra bên ngoài ngôi nhà nhỏ, nhìn Vương Nhất vẫn đứng lù lù bất động ở nơi đó như một pho tượng thì hắn lại thở dài, không hiểu vì sao cứ nhìn thấy con rối này thì hắn lại thở dài. Lại khẽ phất tay một cái, căn nhà nhỏ cùng Vương Nhất đồng thời biến mất, bị hắn thu vào bên trong nhẫn chứa đồ.
Hồn niệm hắn tán ra rất nhanh liền đã tìm được vị trí đang tu luyện của hai người Mộng Hồng Trần cùng nữ hộ vệ. Sau đó hắn dùng hồn niệm truyền âm cho hai người:
" Ngừng lại tu luyện đi, tiếp tục lên đường thôi."
Hắn vừa truyền âm xong thì hai người Mộng Hồng Trần cùng nữ hộ vệ đồng thời ngưng lại tu luyện mở mắt ra, một giây sau liền hóa thành hai đạo ánh sáng bay về phía này. Không qua mấy hô hấp thì cả hai người đã đứng trước mặt Xuân Đức.
Cả hai khom người hướng về Xuân Đức chúc mừng:
" Chúc mừng đại nhân đã khôi phục."
Nhẹ gật đầu đối với hai người, hắn khẽ nói:
" Đi thôi."
Sau đó ba người liền hóa thành ba luồng ánh sáng bay vút đi, thoáng cái đã xuất hiện phía chân trời. Độn tốc có thể nói là nhanh kinh người.
....
Năm ngày sau.
Mấy ngày này cả ba người đội ngũ của Xuân Đức đều phi hành không ngừng nghỉ cuối cùng cũng đã vượt qua được Bát Hung Hải, trên đường đi ngoại trừ gặp một số ít quái vật Thần Quân Tiên Cảnh ra thì không có gặp phải mấy con hung thú bá chủ nơi đây.
Tuy không có gặp phải rắc rối gì quá lớn nhưng việc phi hành liên tục cũng đã khiến cho hai người Mộng Hồng Trần cũng nữ hộ vệ có chút mệt mỏi.
Trước mắt ba người lúc này lại là một khu rừng bạt ngàn, nhìn không thấy điểm cuối, từng cây cổ thụ cao vút đâm thẳng vào mây xanh. Phía bên trên thì có vô số loại tiên cầm đang bay lượn. Nhìn cánh rừng nơi đây thì Xuân Đức liền nhăn mày lại, nơi này mang lại cho hắn một cảm giác không lành.
Sau khi đánh giá xong cánh rừng nơi đây, hắn liền nhìn qua hai người Mộng Hồng Trận hỏi:
" Các ngươi còn có thể tiếp tục không? "
Hai người kia không một chút do dự liền nói:
" Bọn thuộc hạ vẫn có thể tiếp tục."
Nhẹ gật đầu hắn nói:
" Vậy thì tranh thủ đi thôi."
Tiếp sau đó cả ba người liền xâm nhập vào bên trong cánh rừng, vốn dĩ Xuân Đức muốn phi hành cho tiện nhưng khi bay ở trên trời thì mục tiêu quá rõ ràng sẽ dẫn tới những phiền phức không cần thiết vì thế hắn vẫn là chịu khó đi bộ.
Vừa đi vào bên trong rừng thì hắn cảm thấy mình giống như vừa bước vào một thế giới hắc ám vậy, khắp nơi đều tối tăm mờ mịt, ở bên phía dưới này ánh sáng phía bên trên không thể xuyên xuống, vì vậy ở phía dưới này ban ngày cũng giống ban đêm đều tối mù.
" Vù vù..Vù vù..."
Còn chưa đi được bao xa thì đội ngũ của hắn đã gặp phải rắc rối đầu tiên, một đám dị trùng hình thù dữ tợn có một cái đầu hơi lớn, toàn thân được bọc trong một lớp giáp xác. Xung quanh cơ thể bọn nó phát ra ánh sáng lam nhạt nhìn không khác gì mấy bóng đèn quả nhót trong đêm cả.
Ngay lúc hắn muốn giết chết đám côn trùng này thì bên cạnh Mộng Hồng Trần can ngăn.
" Đại nhân không cần giết đám côn trùng này làm gì, bọn nó tuy hình thù dữ tợn nhưng lại vô hại, đám này chỉ biết hút nhựa cây thôi. Nếu như chúng ta không tấn công bọn nó thì bọn nó cũng sẽ không tấn công chúng ta."
Xuân Đức nghe vậy thì thoáng qua sự kinh ngạc, hắn lúc này thu tay lại, tâm niệm câu thông với hệ thống phụ trợ, hắn muốn nhìn xem đám trùng này có thật như lời Mộng Hồng Trần vừa nói không. Tại lâu quá không có hệ thống phụ trợ bên cạnh nên hắn thi thoảng lại quên mất nó.
Chỉ vài giây sau thì bên trong đầu hắn vang lên âm thanh êm dịu:
" Đã xã định được thứ mà chủ nhân yêu cầu phân tích. Theo như kho tư liệu thì loại côn trùng này tên là Lân Giáp Trùng, thích sống ở nơi tối tăm, thích hút nhựa cây. Nếu bị chọc giận có thể tấn công rất mãnh liệt. Nhưng nhìn chung đây là loài vật ôn hòa."
Đã có được thông tin chính xác hắn liền không tiếp tục xoắn suyết vấn đề mấy con côn trùng này nữa mà tiếp tục cùng hai người khác tiến lên phía trước.
Khoảng thời gian tiếp theo dị thường bình an, ngoại trừ một ít rắc rối nho nhỏ thì cũng không có việc gì quá lớn xảy ra. Cái này cũng may mà nhờ có kinh nghiệm đi rừng lâu năm của hai người Mộng Hồng Trần cùng nữ hộ vệ, nhờ có hai người mà bọn họ tránh được không ít phiền phức.
Nói đi cũng phải nói lại, so về vũ lực thì Xuân Đức bỏ xa hai người này tít tắp nhưng so về lịch luyện cùng kiến thức thì hắn có xách dép cho hai người này cũng không thể bằng được, dù sao thời gian hắn bước vào tu chân cũng quá ngắn.
....
Ba ngày tiếp theo.
Thời gian này nhóm người Xuân Đức vẫn đang đi bên trong rừng, nơi đây tuy không phải rất lớn nhưng việc xác định phương hướng chính xác lại khiến cho ba người bọn họ tiêu tốn không ít thời gian.
Lúc này đây ba người đang đứng ở bên bờ một cái hồ sâu, khi vừa tới nơi này thì Xuân Đức liền dừng lại bước chân không có tiếp tục đi tiếp. Thấy vậy thì đi ở kế bên Mộng Hồng Trân nghi hoặc hỏi:
" Đại nhân có chuyện gì không ổn sao? "
Gật gật đầu hắn đáp:
" Bên trong cái hồ này có nguy hiểm tiềm tàng, phụ cận nơi đây không có bóng dáng tiên thú hẳn là bị thứ bên trong cái hồ này dọa chạy rồi. Bằng không ở một nơi có tiên khí nồng như vậy lại còn gần nguồn nước làm sao lại không có tiên thú sinh sống."
Nghe hắn phán đoán thì Mộng Hồng Trần có một chút hơi không tin tưởng nói:
" Nơi này trước kia không lâu thuộc hạ cũng đã có lần đi qua, bên trong hồ người trừ một ít quái ngư ra thì không có gì khác. Đại nhân sẽ không phải quá cẩn thận chứ? "
Xuân Đức thấy cũng có lý nhẹ gật đầu nói:
" Ngươi nói cũng phải, có lẽ do ta quá đa nghi rồi, vậy ngươi đi qua trước đi. Nếu không có gì thì hai người chúng ta sẽ theo sau."
Sau khi lên tiếng đồng tình với suy nghĩ của Mộng Hồng Trần thì hắn cũng tiện thể sai khiến người này đi làm mồi dụ quái vật.
Nghe nói phải một mình đi trước dò đường thì Mộng Hồng Trần trong lúc nhất thời lại có chút lo được lo mất, nhìn mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng hắn trong long hiện lên một chút lo lắng nhưng vì để khẳng định bản thân nói không sai thì hắn vẫn là tự mình lên trước.
Lúc đầu hắn đi ra được khoảng 1/5 hồ thì hắn vô cùng cẩn thận nhưng sau khi đi thêm một đoạn dài gần tới nữa mà không thấy có điều gì khác thường thì thần kinh hắn thoáng thả lỏng nhưng ngay vào lúc hắn vừa thả lỏng thì mặt nước bỗng dưng khởi động, cả hồ nước như sôi lên sau đó thì.
Vèo..
Một vệt kim quang từ bên trong hồ lao ra bên ngoài hướng về phía hắn cắn tới.