Cân Cả Thiên Hạ

Chương 787




Quả nhiên, khi Khổ Đức Nạp vừa dứt lời thì cửu muội hắn đã không nói không rằng rút kiếm ra đâm cho hắn một kiếm. Một kiếm này nhằm thẳng vào trái tim hắn. Hắn có thể đơn giản nhìn thấy đường kiếm nhưng thân thể lại vô lực né tránh.

Phúc..

Thanh kiếm nhẹ nhàng xuyên phá lớp giáp mền bên ngoài của hắn, đâm vào trong lồng ngực của hắn một đoạn, máu tươi cuồng phun, nhuộm đỏ cả y phục. Có điều thanh kiếm kia vẫn chưa có đâm vào tim hắn, nhưng chỉ cần nhích thêm vài phân thì... 

Nhưng vào ngay lúc này đột biến phát sinh, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện phía sau cửu muội của hắn, bàn tay người kia hóa thành trảo bắt lấy cái cổ trắng ngần của cửu muội hắn, đơn giản khống chế lấy nàng ta. Đồng thời lúc đó một thanh âm lạnh lẽo vang lên.

" Không muốn chết thì đừng làm ra cái gì ngu ngốc."

Cảm nhận được sát ý như thực chất từ đối phương, cô gái áo trắng ngay lập tức buông kiếm ra. Thanh kiếm rơi trên mặt đất phát ra âm thanh " leng keng."

Cùng lúc này những người khác mới phản ứng lại, đang vây xung quanh Khổ Đức Nạp 4 người đồng thời đều đưa ánh mắt nhìn về phía này, thấy tiểu thư của các nàng bị khống chế thì không một ai dám vọng động.

Nhưng khi nhìn rõ người đang khống chế tiểu thư của bọn họ là ai thì cả đám không khỏi ngạc nhiên bật thốt lên.

" Tôn Vân, tại sao lại là ngươi? "

Bọn họ làm sao có thể không ngạc nhiên, một phế vật trong truyền thuyết vậy có thể trước con mắt bọn họ khống chế tiểu thư. Ngày hôm nay bọn họ quả thực gặp đủ chuyện tà môn, giống như tên bị tiểu thư vừa đâm một kiếm kia bản lĩnh gì cũng không có duy có chạy trốn quả thực nhất lưu, mấy người bọn họ đều có tu vi Thần Quân Tiên Cảnh vậy mà để cho một tên chưa vào Bất Diệt Tiên Cảnh chạy trốn.

Đến lúc này lại xuất hiện một tên Tôn Vân. Việc này làm cho bọn họ đánh mất lòng tin vào chính bản thân mình.

Cô gái áo trắng khi nghe thiếp thân thị vệ gọi tên người đang khống chế mình thì cũng ngạc nhiên không kém. Sắc mặt nàng biến hóa mấy lần, dường như là đang cân nhắc xem người này vì sao lại xuất hiện ở đây.

Được cứu sống lúc này đây Khổ Đức Nạp mới dám thở ra một hơi, hắn nhìn về phía Xuân Đức cười khổ.

" Vô Tà huynh, may nhờ có huynh đến kịp bằng không ta bị tiểu nha đầu này làm thịt rồi."

Xuân Đức lúc này cũng nhìn qua Khổ Đức Nạp tò mò hỏi:

" Ngươi đã làm việc gì thương thiên hại lý mà khiến cho con bé này truy sát không tha vậy."

Khổ Đức Nạp lúc này vừa lấy ra thuốc trị thương ăn vào vừa nói:

" Không phải do ta, là ca ca của nàng làm. Ta bị oan, hình như ca ca của nàng ta giết một người nào đó. Vấn đề này ta cũng không được rõ ràng lắm. Mà Vô Tà huynh, huynh định xử lý các nàng thế nào? "

Nghe đối thoại của hai người thì những người ở đây đều mờ mịt, bọn họ trong lúc nhất thời không biết là việc đang diễn ra nữa. 

Xuân Đức nghe được câu hỏi của Khổ Đức Nạp thì bình thản nói:

" Giết cả đi cho đỡ..."

Hắn còn chưa nói xong thì đã bị bốn tiếng quát lớn cắt ngang.

" Ngươi dám."

Tiếp sau đó từng người uy hiếp hắn

" Nếu ngươi dám làm gì tiểu thư thì các ngươi cũng chạy không thoát."

" Nhanh thả tiểu thư có vậy thì chúng ta có thể tha cho hai người các ngươi một mạng."

" Nhanh thả tiểu thư, đừng ép chúng ta phải động thủ."

Nhưng đang lúc này thì cả bốn nàng đều ôm lấy ngực, sau đó...

Phụt..phụt..phụt..

Các nàng liên tục phun ra máu đen, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, đồng thời trên má trái của bốn người hiện lên đồ án của một bông hoa ba lá màu tím yêu dị. Tiếp sau đó cả bốn người đồng thời nằm trên mặt đất hôn mê.

Nhìn thấy cảnh này thì Khổ Đức Nạp ánh mắt không khỏi co rút lại, hắn không tự chủ được nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó hắn hướng Xuân Đức cười nói:

" Nói về dụng độc thì Vô Tà huynh là người lợi hại nhất mà ta gặp được từ lúc sinh thời đến này. Trình độ dụng độc của Vô Tà huynh đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa."

Xuân Đức lúc này cũng buông ra cô gái mà mình đang khống chế, có điều nàng ta bị hắn định trụ nên chỉ có thể đứng yên tại nơi đó không thể di chuyển mảy may. Hắn ánh mắt nhìn về Khổ Đức Nạp, quan sát hắn trên dưới một lượt sau mới nói:

" Thương thế ngươi như thế này có cần ta giúp đỡ sao? "

Khổ Đức Nạp lắc đầu nói:

" Chỉ là một chút vết thương nhỏ không đáng để Vô Tà huynh quan tâm, dù sao trước kia ta cũng là một vị vương giả hồn đạo một chút việc nhỏ này vẫn là có thể tự giải quyết được." 

Xuân Đức thấy đối phương có ý đề phòng bản thân thì cũng không lấy mặt nóng đi áp mông lạnh làm gì, hắn gật đầu bình thản nói:

" Đã vậy ngươi cứ an tâm trị thương, mấy ngày này ta sẽ ở bên cạnh ngươi, đảm bảo cho ngươi không bị ai đuổi giết."

Tiếp sau đó Xuân Đức liền mang Khổ Nạp Đức rời đi đến một vị trí an toàn hơn, còn về phần mấy nữ nhân kia thì hắn tạm thời chưa giết, dù sao hắn vẫn có việc cần nhờ tới các nàng giúp một tay. Hắn đang thiếu mấy con tốt thí dò đường.

.......

Thời gian thấm thoát đi qua, hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi hắn mang Khổ Đức Nạp tới nơi này.

Ở bên trong một cái động phủ nằm sâu bên trong núi đá. Nơi đây tối tăm mù mịt không thấy ánh sáng, mọi thứ lúc nào cũng ẩm ướt.

Xuân Đức lúc này vẫn đang luyện tập điều khiển bổn nguyên lực lượng, xung quanh cơ thể hắn lúc này là sương mù màu đỏ tà dị. Thi thoảng từ bên trong làn sương mù màu đen kia lại phát ra những tiếng gào rú thê lương.

Ở cách đó không xa là Khổ Đức Nạp cùng 5 người khác.

Một ngày này sau khi kết thúc trị thương Khổ Đức Nạp liền mở mắt ra nhìn về phía Xuân Đức đối diện nói:

" Vô Tà huynh có thể lên đường."

Lúc này đây Xuân Đức đang tu luyện cũng ngừng lại rồi từ từ mở mắt ra, đôi mắt hắn xẹt qua từng tia u lam rợn người. Hắn nhìn Khổ Đức Nạp không mặn không nhạt đáp lời:

" Đã vậy thì chúng ta cũng nên lên đường."

Nói xong thì hắn liền đứng dậy đi ra bên ngoài, Khổ Đức Nạp lúc này cũng đứng dậy bước ra bên ngoài đi theo Xuân Đức, nhìn hai người đã rời đi. Bên trong nơi này chỉ còn 5 người, lúc này đây một thiếu phụ nhìn Cửu Công Chúa hỏi:

" Tiểu thư bây giờ chúng ta phải làm thế nào? "

Cửu Công Chúa răng ngà khẽ cắn nói:

" Còn biết làm sao, phải nghe theo lời người kia thôi, cái mạng nhỏ của chúng ta đều nằm trong tay người đó cả. "

Mấy người khác nghe vậy thì đều trầm mặc, sau đó cả 5 người cùng nhau đi ra bên ngoài.