Cân Cả Thiên Hạ

Chương 769: Mông Lão Đối Kháng Cửu Kiếm Ca




Cùng lúc với 5 người này xuất hiện thì ở bên cạnh Xuân Đức cũng hiện ra một cái bóng đen, bóng đen này vừa hiện ra thì liền khàn khàn nói:

" Đại công tử xin yên tâm của lão nô ở đây, không kẻ nào có thể làm tổn thương đại công tử thêm lần nữa."

Nghe được âm thanh khàn đặc này thì 5 người khác lúc nơi hơi ngưng lại bước chân nhưng ngay sau đó tên đại hán cao to liền cười lớn.

" Ta còn tưởng rằng là ai, hóa ra là Khô Mộc tiên hữu. Khặc khặc, hình như 300 năm phải nằm yên một chỗ trị thương vẫn không làm cho tiên hữu nhớ rõ thì phải? "

Nói tới cuối thì giọng người này liền âm trầm đi vài phần, bên trong ẩn chứa sát cơ không hề che giấu. Nghe được những lời này thì người đang che trước mặt Xuân Đức vẫn bình thản nói:

" Sống chết có số, ta chết còn không sợ chẳng lẽ còn e ngại mấy trăm năm. Mà hôm nay Cửu Kiếm Ca không có tới cùng các ngươi sao? "

Người này vừa dứt lời thì ở trên một ngọn cây vang lên âm thanh bất nam bất nữ(gay):

" Không cần tìm, ta ở nơi này. Không những ta một còn đệ đệ ta cũng tới."

Cùng lúc đó từ một ngọn cây đối diện phát ra một tràng cười dài:

" Ha ha ha ha ha ha. Khô Mộc tiên hữu, mấy trăm năm không gặp làm sao lại biến thành bộ dạng thế này rồi, ta có chút hoài niệm phong thái ngày trước của tiên hữu à nha."

Ngay sau đó từ hai ngọn cây bay xuống hai người nam nhân, một người thì mặc áo bào trắng, vẻ mặt nhìn khá giống nữ nhân, người còn lại thì lưng hùm vai gấu, toàn thân mặc áo da thú nhìn không khác gì con trâu mộng.

Nhìn thấy hai người này xuất hiện thì người đang đứng chắn trước mặt Xuân Đức có phần bi thương nói:

" Không ngờ chỉ vì một chút nguy uy nhỏ mà nhị công tử lại tuyệt tình đến vậy, phái ra bảy người các ngươi hẳn lần này không chỉ đơn giản là phế bỏ tu vị của đại công tử như lần trước."

Cửu Kiếm Ca lúc này cười rộ lên nói:

" Khô Mộc tiên hữu nói không sai, lần này chúng ta được lệnh giết Tôn Vân. Nếu như Khô Mộc tiên hữu không nhúng tay vào việc này thì mấy người chúng ta còn sẽ vui mừng hơn."

Ở bên cạnh tên trung niên lưng hùm vai gấu cười gằn nói:

" Có trách thì cũng chỉ trách tên này quá xui xẻo, nếu như hắn cả đời chỉ là một phế vật vô dụng thì còn có thể sống, ai bảo hắn bây giờ lại có thể tu luyện, đã như vậy thì không thể không giết hắn rồi. "

Cửu Kiếm Ca lúc này lại tiếp lời:

" Khô Mộc tiên hữu tính sao, là muốn dùng mạng sống để bảo vệ người tên phế vật này hay là ở một bên nhìn."

Khô Mộc lão nhân ( Mông lão) lúc này lại nói chắc như đinh đóng cột:

" Trước lúc ta chết thì không ai có thể đụng tới đại công tử.. Mộc Chú."

Vừa nói xong lời kia thì Mông lão bất ngờ xuất thủ, cả người lão giả phát ra quang mang xanh lục cùng lúc đó từng sợi dây leo nhanh như điện chớp từ trong lòng đất phóng về phía bảy người.

Bảy người kia hẳn là thuộc dạng già đời nên khi thấy Mông lão có dị động liền triệu hồi ra bảo vật phòng thân. Sau đó sử dụng tiên thuật chặt đứt từng sợi dây leo. Trong bảy người chỉ có hai người thanh niên có sắc mặt lạnh lùng là bị dây leo quấn lấy.

" Hừ."

Sau khi hừ lạnh một tiếng thì tên đại hán toàn thân mặc áo da thú kia bỗng chốc nhảy lên cao cao sau đó vung búa trong tay đập xuống, cây búa trong tay đại hán lúc này phóng to không biết bao nhiêu lần, bên trên luân chuyển hình ảnh hung thú dữ tợn. Cùng lúc đó hắn hét lớn.

" Lão già ngươi cũng ăn ta một búa đi."

Thấy một búa này đánh xuống thì Mông lão không dám đón đỡ mà kéo Xuân Đức né tránh qua một bên.

Ngay khi hai người vừa thoát ra khỏi vị trí lúc trước thì một búa kia liền giáng xuống. Mất đi mục tiêu cả cây búa hung hăng đập xuống mặt đất.

Ầm ầm.. Ầm ầm..

Ngay lập tức đất rung núi chuyển, cá đá bay tán loạn, một phần của hòn đảo bị sụp xuống, có điều hòn đảo cũng không có bị phá hư hoàn toàn, ở cao thiên kết cấu vật chất rất cứng rắn nên rất khó bị phá hư, đặc biệt là ở bên trong những hiểm địa như thế này.

Nhưng ngay khi vừa tránh xong một chiêu tuyệt sát của đại hán cao lớn thì Mông lão lại gặp phải đòn công kích liên thủ từ 5 người khác.

Phô thiên cái địa tiên thuật sát chiêu đánh tới Mông lão, Mông lão lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó hai tay liên tục bắt ấn quyết. Ngay khi Mông lão kết thúc ấn quyết thì từ bên dưới lòng đất trồi lên hai cự nhân che chắn trước người, đón đỡ mọi công kích đánh tới.

Ầm ầm ầm... ầm ầm ầm..

Từng tiếng nổ chát chúa vang lên, một con cự nhân bị đánh cho nát thành từng khối, còn còn lại thì chỉ bị mất một vài bộ phận mà thôi. Dư uy đợt công kích này lan ra xung quanh thổi tung mọi vật cản trên đường chỉ để lại mặt đất trống trơn.

Ngay lúc này thì Cửu Kiếm Ca lại quát lớn:

" Mọi người tránh ra, Khô Mộc tiên hữu là đối thủ của ta. Các ngươi đứng ở một bên nhìn xem là được."

Những người khác nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời lùi lại phía sau phong tỏa hướng đào tẩu của hai người Mông lão cùng Xuân Đức.

Nhìn thấy một màn như vậy thì Mông lão nét mặt âm trầm, hắn biết hôm nay có lẽ mình khó thoát một kiếp rồi.

Hình như nhìn ra tâm tình của Mông lão, Cửu Kiếm Ca cười nói:

" Nếu như Khô Mộc đạo hữu có thể đánh thắng ta thì hai người có thể rời đi."

Mông lão nghe vậy thì trong mắt lóe lên một tia hy vọng nhưng rất nhanh liền được che giấu đi, nhìn thẳng vào mắt của Cửu Kiếm Ca, Mông lão nói:

" Đã vậy thì chiến đi."

Vừa nói xong thì tay đã bắt ấn quyết, hai con cự nhân bị đánh cho tàn tạ lúc này cấp tốc khôi phục như lúc ban đầu, xung quanh đất đá tự động bám lên cơ thể bọn chúng, không qua hai cái hô hấp thì hai con cự nhân cao 10 mét hiện ra.

Ngay khi bọn nó được hình thành thì liền hướng về Cửu Kiếm Ca đánh tới, tốc độ bọn nó cực nhanh trái ngược với cái thân thể của bọn chúng.

Lúc này đây Cửu Kiếm Ca cũng lấy ra một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng màu máu, nhìn hai con cự nhân đánh tới hắn chỉ cười nhạt nói:

" Lấy ra thứ đồ bỏ đi này cũng muốn đánh bại ta, nực cười."

Hắn nâng kiếm lên, thanh kiếm trong lúc nhất thời quang mang đại phóng, nhìn Cửu Kiếm Ca lúc này không khác gì một vị ma tôn.

Ngay khi hai cự nhân kia sắp đánh tới thì hắn chém ra 2 kiếm.

Xoẹt xoẹt...

Hai kiếm nhanh như điện chớp, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên liền biến mất.