Cân Cả Thiên Hạ

Chương 720: Bổn nguyên độc tố lần nữa dị biến




Ngay khi hắn vừa làm xong chuẩn bị thì thể nội độc tố lại quỷ dị yên tĩnh lại như chưa hề có việc gì, như vậy một màn làm Xuân Đức nhăn mày lại. Dùng hồn niệm kiểm tra lại một lần nữa quả thực thể nội độc tố đã bình lặng lại.

" Kỳ quái, Vì sao nó..."

Còn chưa lầm bầm hết câu thì bên trong cơ thể bổn nguyên độc tố lại bắt đầu bạo động, tuy có hơi bất ngờ nhưng Xuân Đức nhanh chóng phản ứng lại. Hắn ngồi xuống lấy ra vài ống thủy tinh có chứa dịch lỏng màu xanh uống vào. Sau đó dùng hồn niệm quan quan sát biến đổi bên trong cơ thể.

Cơ thể của hắn cũng không khác gì nhiều so với nhân loại bình thường, ngoại trừ có máu màu xanh lục cùng với hai quả cầu ánh sáng ở gần trái tim ra.

Một trong số đó có màu xanh lục chính là bổn nguyên độc tố, trái tim của hắn liên tục hấp thu năng lượng từ quả cầu này vì vậy máu của hắn mới có màu xanh lục. Còn quả cầu còn lại phát ra ánh sáng nhu hòa chính là bổn nguyên hỗn độn nơi mà lực ngũ hành sinh ra.

( Bổn nguyên có nghĩa là căn nguyên, khởi nguyên, căn bản.)

Hai loại lực lượng bổn nguyên này vốn dĩ là nước sông không phạm nước giếng nhưng lúc này đây, lực lượng bổn nguyên độc tố không ngờ lại đang kết hợp cùng lực hỗn độn gây ra từng đợt bạo động năng lượng trong cơ thể hắn.

Đang chăm chú dùng hồn niệm theo dõi thì bỗng nhiên Xuân Đức cảm nhận thấy đầu đau nhói sau đó liền không biết gì nữa cả.

.....

Không biết thời gian lại đi qua bao lâu, Xuân Đức lại bắt đầu mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy theo bản năng hắn muốn lấy tay dụi mắt nhưng vừa đưa tay lên tới nữa thì dừng lại. Hắn lúc này không cần dụi cũng đã tỉnh táo lại, hắn trợn to mắt mình cánh tay của mình.

Trên cánh tay hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một đồ án hình độc long, con độc long kia nhìn sống động vô cùng cứ như là đang còn sống vậy.

Sau giây phút kinh ngạc Xuân Đức ngay lập tức dùng hồn niệm quan sát cả thân thể, không nhìn thì thôi vừa nhìn hắn khóe miệng liền giật giật mấy cái. Cả người hắn bây giờ gần như nơi nào cũng có hình xăm độc long.

Tất cả có 9 con, ngoại trừ mặt cùng cổ ra thì gần như nơi nào cũng có. Nếu hắn mà ở trong xã hội bình thường thì chắc ai cũng nghĩ hắn thuộc loại dân giang hồ.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến trước khi tiến lên cao thiên Vô Địch có nhắc qua một ít vấn đề, linh quang chợt lóe hắn ngay lập tức thử dùng hồn lực khống chế hình xăm trên người có được hay không.

Nhưng sau một lúc mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Ánh mắt Xuân Đức lướt qua một tia thất vọng hắn khẽ nói nhỏ:

" Không được sao."

Suy tư một chút, hắn cảm thấy đồ án này là có liên quan đến bổn nguyên độc tố của hắn. Vì vậy hắn quyết định sử dụng bổn nguyên lực thúc dục. Có điều khi hắn vừa thúc dục bổn nguyên lực liền cảm thấy không đúng.

Dùng hồn niệm nhìn qua thì lông mày hắn nhăn chặt lại, hắn nhìn thấy hai loại bổn nguyên lực kia bây giờ đã kết hợp với nhau thành một thể, một quả cầu to bằng nắm tay phát ra ánh sáng nhu hòa đan xen xanh lục đang ở chính giữa lồng ngực của hắn.

Năng lượng từ quả cầu liên tục bị trái tim hắn hấp thụ rồi truyền đi khắp thân thể. Nếu hắn đoán không lầm thì mấy cái hình xăm trên người hắn cũng vì vậy mà xuất hiện.

Tâm niệm vừa động hắn vận chuyển bổn nguyên lực, một lượng lớn pháp nguyên ngay lập tức sinh ra bị trái tim hắn hấp thụ truyền khi khắp cơ thể, Xuân Đức khống chế luồng pháp nguyên kia chạy về phía hình xăm độc long ở tay phải.

Chuyện không ngờ phát sinh, sau khi hình xăm trên tay phải hấp thu một lượng lớn pháp nguyên thì bỗng nhiên thoát ly cánh tay hắn biến ảo ra một con độc long dài 1 mét.

Do quá bất ngờ nên hắn chưa kịp khống chế lại Độc Long để nó phá tan ba tầng kết giới bay thẳng lên trời cao, càng bay lên cao nó càng lớn, không qua mấy cái hô hấp thì liền dài tới vài chục dặm.

Ngay khi nó vừa bay ra ngoài thì trên trời cao mây đen kéo tới dày đặc, con độc long kia nhanh chóng ẩn vào mây đen, hai mắt to lớn của nó phát ra ánh sáng xanh lục nhìn Xuân Đức như là đang đợi lệnh vậy.

Xuân Đức quan sát độc long giữa trời, bên trong mây đen kia một lúc mới dùng hồn niệm lệnh cho nó quay về.

" Gào gào gào.." Độc Long gào lên vài tiếng không cam lòng sau đó mới chịu quay trở về bên trong Xuân Đức, một lần nữa biến ảo thành hình xăm trên tay phải.

Ngay khi Độc Long quay về thì Xuân Đức cảm thấy một trận hư nhược(thoát lực,suy yếu) vô cùng. Ngay lập tức hắn mang ra một đống thuốc phục hồi thể lực nuốt vào. Sau đó ngồi xuống từ từ luyện hóa.

....

Độc Long tuy hiện thế trong thời gian không bao lâu chưa đến 20 giây nhưng náo động nó gây ra không hề nhỏ, sau khi Độc Long biến mất thì bầu trời Long Nham Thành vẫn bị mây đen che kín.

Yêu thú, sủng thú, tiên thú,các loại động vật bên trong Long Nham Thành lúc này đều nằm rạp trên mặt đất. Kể cả đám hung thú khó thuần lúc này con ngoan như một con mèo nhỏ vậy. Tình cảnh quả thực vô cùng quỷ dị.

Nhiều tu sĩ ở cách đại viện Xuân Đức không bao xa đều trông thấy một màn kia, đa phần đều trực tiếp bất tỉnh, phải là người có tu vi cao thì miễn cưỡng có thể ngồi trên mặt đất mà quan sát kì cảnh.

Lúc này đây ở một nơi khác trong phủ thành chủ, một nữ nhân thân mặc đạo bào, ánh mắt lợi hại nhìn ra bầu trời bên ngoài, tuy trên mặt nàng không lộ biểu tình gì nhưng thân thể lại bán đứng nàng, tay chân của nàng ta không tự chủ mà run lên, chén trà đang cầm trên tay cũng vì thế mà đổ hơn phân nửa ra ngoài.

Sau một lúc lâu thì nàng ta mới ổn định lại tâm tình lẫn, thân hình. Đôi lông mày nàng cau chặt sau đó tự nói nhỏ với chính mình.

" Thứ kia là vật gì? Nơi đó lại là vị tiền bối nào đang ở lại."

Đắn đo một hồi lâu, nàng ta cắn răng bay ra khỏi nơi ở phóng thẳng tới nơi mà Xuân Đức đang g ở.

Cũng không riêng gì nàng mà còn có một người khác cũng cùng chúng ý nghĩ với nàng. Người kia chính là một áo bào đen lão nhân. Hai người chỉ là liếc nhìn nhau một cái sau đó không dừng lại mà tiếp tục bay về phía trước.

Không qua bao lâu hai người đã đứng trước cửa đại viện nơi Xuân Đức đang ở lại. Hai người này đang định tiến vào bên trong đại viện thì bất ngờ bị một cổ khí tức hung lệ khóa chặt.

Hai người thất kinh lập tức lấy ra bảo vật phòng ngự che chắn trước người, sau đó mới định thần nhìn về nơi phát ra cổ khí tức đáng sợ kia. Khi hai người nhìn thấy Tam Nhãn Kim Lang thì đồng tử cả hai đều không khỏi thít chặt lại, sau đó không mưu mà hợp cùng một lúc chạy về hai phía bất đồng.

Mãi cho tới khi hai người không cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ kia mới dám dừng lại, bọn họ dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía khu đại viện kia.

Ở tu tiên giới có một luật bất thành văn, tu sĩ cấp thấp không bao giờ được tới gần nơi tu luyện của tu sĩ cấp cao để tránh làm ảnh hưởng đến người đang tĩnh tu. Trừ khi là trường hợp đặc biệt.