Thiên Hoa sau một lúc bước đi thật nhanh, cắm đầu cắm cổ mà đi khi quay lại thì quả thật chẳng nhìn thấy Xuân Đức đâu. Nhưng nàng chẳng vui vẻ gì mà còn tức giận hơn. Nàng giậm chân tức giận mắng:
" Tên khó ưa, tên đầu gỗ đáng chết. Tại sao lại để ta gặp phải tên chết tiệt nhà ngươi kia chứ, đáng lý lúc đó nên để ngươi chết đi. Tức chết ta rồi."
Miệng thì nói vậy nhưng Thiên Hoa vẫn cứ quay lại tìm Xuân Đức, có điều nàng vừa định chạy đi kiếm Xuân Đức thì thấy thân ảnh của Xuân Đức ở đằng xa xa nàng đang định trách móc mấy câu thì thân ảnh của Xuân Đức lại lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
" Thật nhanh, thật quỷ dị."--- Thiên Hoa nhìn Xuân Đức không chớp mắt lầm bầm một câu.
Xuân Đức vẫn nhẹ nhàng bình thản nói:
" Đi thôi,"
" Không cần đi nữa tới nơi rồi. Người chúng ta muốn gặp lần này ở ngay phòng này."--- Thiên Hoa chỉ vào một căn phòng có cửa làm từ gỗ Tử Đàn.
Nói xong thì nàng tiến lại gần sau đó gõ nhẹ cửa mấy cái, ngay lập tức ở bên trong vọng ra một âm thanh nữ nhân.
" Là ai ở bên ngoài? "
" Là ta tiểu Hoa đây. Nguyệt tỷ,tỷ đang ở trong phòng sao?"--- Thiên Hoa đáp lại.
Ở bên trong phòng sau khi yên lặng một lúc thì cánh cửa bỗng nhiên được đẩy ra, một cô gái xinh như hoa như ngọc một thân quần áo xanh lam bước ra. Khi nhìn thấy Thiên Hoa thì trên nét mắt nàng ta hiện lên vẻ vui mừng còn khi nhìn về phía Xuân Đức thì ánh mắt của nàng lóe lên quang mang kì dị.
Nhưng nàng rất nhanh thì thu liễm lại, nàng nở một cười xinh đẹp sau đó trêu đùa Thiên Hoa.
" Là tiểu Hoa đấy à không ngờ lần này tới đây còn mang theo tình lang tới. Hi hi, còn cậu bạn nhỏ đây hẳn là người trong miệng tiểu Hoa nói rồi. Nhìn rất không tệ nha. Thôi hai người vào bên trong này đi, để khách đứng ngoài cửa nói chuyện còn ra thể thống gì nữa."
Xuân Đức nhếch môi cười nhạt một cái sau đó theo Thiên Hoa tiến vào bên trong, bên trong phòng tuy rất lớn nhưng cũng không có gì nhiều, ngoài một ít bàn ghế cùng một bộ trà ra thì không còn gì nữa.
Vừa vào bên trong thì Thiên Hoa liền nói:
" Nguyệt tỷ không biết vật kia đã có chưa? Tiểu muội bây giờ quả thực rất cần."
Cô gái có tên Nguyệt kia khẽ lườm Thiên Hoa một cái, làm bộ dạng đau lòng nói:
" Tiểu Hoa không ngờ lại là người như vậy, vì nam nhân mà nỡ bỏ rơi vị tỷ tỷ như ta đây, khiến ta đau lòng quá đi mất. Híc híc."
Thiên Hoa thấy vậy thì luống cuống giải thích nói:
" Không phải, không phải như vậy. Muội đâu phải, chỉ là sắp tới muội sắp tiến vào Hỏa Phụng Tông cần có người giúp đỡ, mà tỷ nhìn xem cậu ta đây. Thương thế còn chưa lành làm sao có thể giúp được muội."
Vị Nguyệt tỷ lúc này nhoẻn miệng cười nói:
" Tiểu Hoa làm gì gấp gáp như vậy. Đồ ta đã chuẩn bị cho muội rồi, muội đã nhờ vả thì tỷ làm sao dám chậm trễ."
Nói xong nàng liền lấy ra hai cái hộp ngọc màu đỏ, bên trên khắc phù văn dày đặc. Đặt hai hộp kia lên bàn, nàng ta nhẹ mở ra hai nắp hộp. Ngay lập tức dược hương liền tán phát ra khắp căn phòng, mùi hương có phần hơi tanh khiến người ta cảm thấy có vài phần khó chịu.
Nguyệt tỷ chỉ hai viên đan dược lần lượt giới thiệu cho hai người biết.
" Viên đan được bên trái có màu đỏ kia chính là Bách Kiếp Huyết Tinh Hoàn là một loại thần dược trị lành hầu hết các loại thương thế. Viên còn lại kia chính là Bách Kiếp Luyện Lưu Vân Tản có công năng bổ khí nịch ma trong nháy mắt có thể phục hồi lại tiên lực tiêu hao,diệu dụng vô cùng. Có điều hai loại đan dược này chỉ có thể tồn chữ trong vòng bảy ngày, sau bảy 7 ngày liền không thể sử dụng."
Nhìn thấy hai viên đan hoàn Thiên Hoa lập tức hưng phấn cầm lên đưa cho Xuân Đức nói:
" Đầu gỗ cầm lấy nè. Ngươi dùng xong thì thương thế sẽ khôi phục rất nhanh."
Xuân Đức lúc này nhìn thẳng vào mắt Thiên Hoa thì thấy trong mắt cô bé là một mảnh thành ý thì trong lòng không khỏi thở dài, hắn vốn dĩ sau khi cho nàng một ít đồ liền rời đi tìm dược vật khôi phục bổn nguyên nhưng không ngờ.
Thở dài. Trên đời này nợ gì cũng dễ thanh toán chỉ có nợ tình nghĩa là khó trả nhất. Vì không biết trả kiểu gì cho hết ơn hết nghĩa.
Xuân Đức đưa tay ra nhận lấy hai viên đan dược sau đó trực tiếp nuốt cả hai. Việc này dọa cho hai cô gái nhảy dựng lên.
" Đồ ngốc ngươi muốn chết à, nhanh nhả ra bằng không sẽ bạo thể mà chết."--- Thiên Hoa bên cạnh cuống cuồng hô lớn gọi nhỏ.
Trong lúc hai cô gái lo lắng thì Xuân Đức không nói gì nhắm nghiền mắt lại luyện hóa dược lực từ hai viên thuốc kia.
Ngay khi đan dược vào bụng thì Xuân Đức liền cảm nhận được hai loại lực lượng bất đồng bộc phát trong cơ thể hắn, một cái là huyết tinh sinh mệnh, một cái khác chính hồi nguyên nịch ma. Hai luồng năng lượng này cấp tốc lan tràn ra khắp cơ thể hắn.
Luồng năng lượng huyết tinh sinh mệnh nhanh chóng bù đắp những nơi con tổn thương lưu của Xuân Đức, về phần luồng năng lượng hồi nguyên nịch ma thì nhanh chóng bị chuyển hóa thành bổn nguyên lực ngũ hành, một phần thì bị chuyển hóa thành bổn nguyên độc tố.
Chưa đầy 30 phút Xuân Đức lại lần nữa mở mắt ra, trong ánh mắt hắn không che giấu sự vui mừng. Nhìn về cô gái luyện đan sư hỏi:
" Loại đồ vật này còn không? Nếu còn thì lấy cho ta mỗi loại tầm vạn viên đi. Tiên thạch ta sẽ thanh toán đầy đủ."
Nghe Xuân Đức mở miệng muốn hai loại kia mỗi thứ vạn viên thì hai cô gái cùng lúc khóe miệng co giật liên hồi.
Thiên Hoa trắng mắt nói:
" Ngươi tưởng thứ này là rau cải trắng sao mà muốn vạn viên. Ngươi có biết là thứ này quý giá đến mức nào sao? Nghe nói ở tổng bộ luyện đan sư công hội cũng chỉ cất chứa không tới 20000 viên."
Xuân Đức nghe vậy thì có hơi thất vọng nhưng rất nhanh thì bình phục lại tâm tình, hắn nhìn Thiên Hoa nở một nụ cười ôn hòa nói:
" Cảm ơn. Cô gái tốt bụng."
Thiên Hoa lúc này nhìn Xuân Đức thoáng chốc ngẩn ngơ. Lâu lắm rồi nàng mới thấy được biểu cảm chân thành này, lần trước nàng thấy biểu hiện này của Xuân Đức hẳn là khi nàng cứu hắn.
Có điều rất nhanh nàng liền cảm thấy có gì không đúng, nàng tức giận đá hắn cái nói:
" Ơn nghĩa gì. Hừ hừ. Lo mà kiếm tiền trả nợ cho ta nếu không trả đủ.... Hừ hừ."
Xuân Đức dùng tay xoa đầu nàng nói:
" Yên tâm đi cô bé, việc ta đã hứa thì sẽ giúp cô thực hiện mà( cách đây không lâu vừa tình xù nợ quả thực xấu hổ.)"
Thiên Hoa bị Xuân Đức xoa đầu cũng không có phản kháng để mặc hắn xoa, ở bên cạnh vị Nguyệt tỷ kia thấy cảnh này thì xen vào một câu.
" Hai người đứng có làm như vậy trước mặt người cô đơn như ta chứ. Ta tự dưng thấy tủi thân quá."