Cân Cả Thiên Hạ

Chương 702-2: Sơ Nhập Cao Thiên- Sói Hoang Mạc -2




Thấy Xuân Đức nói lời cảm ơn, mặc dù tuy không rõ ràng lắm nhưng nàng vẫn có thể hiểu được. Ánh mắt nàng lúc này lóe lên một tia gian xảo, nàng mỉm cười nhìn Xuân Đức nói:

" Ta có một giao dịch nhỏ không biết ngươi có muốn nghe không? "

Xuân Đức nhìn thấy tia giảo hoạt kia ở trong mắt của cô gái nhưng cũng không đặt ở trong lòng, hắn nhẹ gật đầu một cái.

Cô gái nở một cười xinh đẹp sau đó vuốt một ngọn tóc mai nói:

" Giúp người trị khỏi thương thế cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi theo ta 30 năm hoặc đến khi nào ta tiến vào Hỏa Phượng Tông là được. Trong thời gian này người sẽ phải nghe ta, ta cũng sẽ không bắt ngươi phải làm việc khó xử. Ngươi có chịu không? "

Xuân Đức nghe thế thì hơi nhăn mày, nói thực hắn từ lâu đã không còn cái kiểu muốn đi làm người hầu cho kẻ khác nhưng tính toán một chút nếu như hắn đáp ứng cô gái thì sẽ không cần hao đi đạo vận của bản thân.

Hắn đã tính toán với thương thế hiện tại thì không qua bao lâu nếu không có người trị thương thì hắn sẽ phải chết không cần nghi ngờ, đến lúc đó lại mất đi một lần trọng sinh quý giá. Bây giờ không thể tiến vào không gian vong linh, mất đi một cái mạng thì trong 5 năm hắn sẽ là một thời kì không an toàn chút nào.

Hắn cũng không phải loại máu liều nhiều hơn máu não không biết suy nghỉ, sau một suy tính vì đạo vận, vì sự an toàn của bản thân hắn quyết định bỏ qua cái tôn nghiêm rẻ mạt kia.

Nhìn cô gái hắn nhẹ gật đầu một cái. Cô gái thấy vậy thì vô cùng vui mừng, ngay lập tức nàng lấy ra hai con búp bê bằng giấy. Nàng nhìn Xuân Đức nói:

" Loại búp bê này có tên là nhất niệm không phai mờ. Một khi hai bên đã định ra chú ước thì không thể làm trái, một khi làm trái thì sẽ chết rất thảm. "

Nói xong nàng liền đánh lên con búp bê một cái ấn quyết sau đó đọc chú ước.

" 30 năm thuộc về nhau, không thể phản bội...."

Sau khi niệm xong thì nàng liền nhìn Xuân Đức, Xuân Đức nhẹ gật đầu. Cô gái vui vẻ đặt một con búp bê nam lên ngực Xuân Đức, ngay lập tức con búp bê biến mất hóa thành tinh quang bay vào bên trong đầu của Xuân Đức ngưng tụ thành một cái ấn kí màu vàng.

Đối với một con búp bê khác cô gái cũng tương tự làm như vậy. Khi nàng ta sử dụng con búp bê nữ lên chính bản thân thì Xuân Đức ngay lập tức cảm nhận được một mối liên hệ giữa hai người, hắn cảm thấy cô gái này thân thuộc hơn rất nhiều.

Nhìn Xuân Đức cô gái khẽ vuốt má hắn nói:

" Trước tiên theo ta về phủ thành chủ. Về nơi kia ta sẽ nhanh chóng tìm cách trị thương cho ngươi."

Xuân Đức khẽ chớp mắt xem như đồng ý. Thấy vậy cô gái không do dự mà ôm hắn lên.

" Rắc rắc rắc."

Tiếng xương cốt rạn nứt vang lên, Xuân Đức cảm thấy rất chi đau đớn, hắn muốn không khóc nhưng hai hàng nước mắt không kiềm được mà chảy ra.

" Ta biết ngươi rất đau nhưng cố chịu đựng, bây giờ mà dùng tiên lực thì càng không ổn."--- Cô gái nhẹ nhàng nói.

Sau đó mọi người cùng nhau rời đi khỏi sơn động nơi đây, con sói bạc vẫn đi theo phía sau Xuân Đức. Đôi khi nó lại dùng ánh mắt có phần nhân tính nhìn Xuân Đức.

Xuân Đức được thiếu nữ ôm vào bên trong một chiếc xe. Bên trong rộng rãi vô cùng, ngay cả sói bạc đi vào cũng chỉ chiếm một ít diện tích bên trong. Ở bên trong xe còn có một cô gái khác, khi nhìn thấy Thiên Hoa ôm Xuân Đức đi vào bên trong theo phía sau còn có sói bạc thì không khỏi kinh ngạc lên tiếng hỏi.

" Hoa hoa người này là ai vậy? Nhìn bộ dạng bị thương rất nặng."

Thiên Hoa đặt Xuân Đức xuống một tấm đệm, sau đó mới nhìn cô gái kia cười nói:

" Hắn là người ta mới chọn làm bạn đồng hành đấy. Phải rồi Hoa Tiên bạn y nghệ rất cao, bạn lại xem cho hắn cùng người bạn của hắn một chút."

Cô gái tên Hoa Tiên có khuôn mặt rất thanh tú, nàng nghe người bạn thân nói vậy thì không do dự mà chạy lại bên cạnh nhìn bệnh cho Xuân Đức nhưng khi vừa kiểm tra cho Xuân Đức thì nàng cũng giống thiên hoa, cái miệng há to, biểu hiện kinh ngạc không cách nào che giấu.

Nàng sợ hãi nói:

" Cậu ấy làm sao lại thành ra thế này, nếu là tu sĩ bình thường khác hẳn phải chết từ lâu mới phải. Nhanh, nhanh, Thiên Hoa bạn tránh ra để mình giúp cậu ấy, bằng không cậu ta đau mà chết đấy."

Thiên Hoa nghe vậy thì lập tức tránh ra một bên lặng yên đứng nhìn người bạn thân của mình chăm sóc cho Xuân Đức.

Không qua bao lâu thì nàng ta cũng đã sơ cứu cho Xuân Đức tốt đẹp. Xuân Đức bây giờ nét mặt đã bớt đi thống khổ, hắn lúc này cũng đã thiếp đi rồi.

Sau khi chăm sóc cho Xuân Đức xong thì cô nàng này lại chạy tới bên cạnh sói bạc. Nàng ta giống như không biết sợ là cái gì vậy cứ như vậy mà sờ soạng trên cơ thể sói bạc, sau một lúc kiểm tra cho nó thì nàng than thở.

"Chủ nhân của người đã thế, người cũng không tốt hơn là bao. Ta đúng là không còn gì để nói."

Thiên Hoa ở bên cạnh nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:

" Làm sao vậy, nó bị thương nặng lắm sao? "

Hoa Tiên gật đầu nói:

" Không phải nặng bình thường, bên trong cơ thể nó cả yêu đan lẫn tinh phách đều bị vỡ. Chiến lực nó lúc này hẳn không bằng thời kì toàn thịnh 1 phần, nếu là thời kì toàn thịnh thì nó có thể một mình phá hủy cả Long Nham thành."

Thiên Hoa nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi nói:

" Mạnh, mạnh vậy sao? Vậy lúc nó toàn thịnh là tu vi gì? "

Hoa Tiên lắc đầu nói:

" Không rõ nữa. Nhưng ít nhất phải là Bất Hủ Cảnh trung kì."

Thiên Hoa nghe vậy thì che lại cái miệng nhỏ. Phải biết cường giả nàng gặp từ lúc mạnh nhất đến giờ chỉ là Sinh Tử Cảnh là cha nàng. Còn về đại năng Bất Hủ Cảnh nàng chỉ nghe qua lời kể của cha mình.

Sau khi kinh sợ một hồi thì nàng trong lòng mừng như điên nếu như nói con tam nhãn ngân lang này là đại năng Bất Hủ Cảnh vậy người thiếu niên kia chẳng phải là. Nàng lúc này vừa mừng vừa sợ, mừng vì tìm được một người đồng bạn mạnh mẽ, sợ là vì không biết hành vi cháy nhà ra hôi của tự thân có làm cho đối phương tức giận không.

Nhớ lại biểu hiện của Xuân Đức lúc trước nàng không khỏi an tâm hơn một ít. Tiếp sau đó cô gái tên Hoa Tiên kia lại bắt đầu trị thương cho sói bạc. Sói bạc cũng chỉ là nằm yên mặc kệ cho cô gái kia giày vò nó.

Cũng không biết là cô gái kia có sở thích đặc biệt gì không mà khi trị thương cho soi bạc thì luôn tranh thủ ôm ấp nó rồi cười khúc khích.

Sau một lúc lâu thì quá trình điều trị mới kết thúc. Ngay vào lúc này đây, ở bên ngoài không biết đã phát sinh chuyện gì. Mà cả đội xe bỗng nhiên đứng yên. Thiên Hoa lúc này ló đầu ra khỏi thùng xe hỏi:

" Tam sát có việc gì sao? Tại sao không đi tiếp? "

Người được gọi là Tam Sát là một trung niên có diện mạo hơi xấu xí, khuôn mặt hắn đầy vết sẹo. Thân thể hắn vô cùng khôi ngô, chiều cao ít nhất cũng 2 mét,lại còn mặc trên người một bộ chiến giáp nhìn hắn bây giờ không khác gì một cái xe tăng hình người.

Trung niên nhân nghe tiếng nói quen thuộc thì quay lại cung kính nói.

" Tiểu thư. ở phía trước đang có một đám xà nhân "