Cân Cả Thiên Hạ

Chương 697: Gần tới nơi




Ngay khi Xuân Đức bắt đầu diễn sâu thì từ hư không phụ cận vọt ra hai lão già, một người thì mặt đỏ như đít khỉ, hai mắt híp híp nhìn một cái liền không có cảm tình, người còn lại cũng na ná như thế, hai mắt hẹp dài nhìn giống côn trùng, cái miệng thì đến sát mang tai. Cả hai đều thuộc loại xấu xí hiếm có khó tìm.

Mai người này vừa đi ra thì dùng niệm quét xung quanh nơi đây, thần niệm cũng có đảo qua chiến thuyền của Xuân Đức nhưng cảm nhận được tu vi của Xuân Đức cùng Bích Dao thì hai người kia không thèm để ý đến nữa.

" Trùng Thánh vì sao không còn cảm thấy vật kia đâu? "--- Lão già có cái mặt đỏ hỏi người bên cạnh.

Ông lão bên cạnh nhắm mắt cảm nhận một cái sau một lúc thì hắn mở mắt chỉ về một phương hướng nói:

" Hướng bên này. Đi."

Sau đó hai ông lão kia bay vút đi. Đợi hai người kia hoàn toàn rời đi thì Xuân Đức lúc này mới mang ra vật kì quái kia ra nhìn xem là thứ quái gì.

Lúc này đây trong bàn tay hắn là một con mắt tối tăm, con mắt kia vô cùng có linh tính nó dùng niệm lực truyền tin tức cho hắn, có điều Xuân Đức cũng chẳng biết là nó muốn biểu đạt cái quỷ gì cả.

Xuân Đức thử đưa con mắt kia vào trong miệng cắn một cái, có điều con mắt kia cũng không có bị cắn nát mà chỉ bị rạn nứt một chút sau đó liền khôi phục như lúc ban đầu.

" Ồ, cứng quá vậy, cái này mà lấy mang đi ném người thì đúng là không còn gì tốt bằng. Mà chẳng biết thứ quỷ này lại cái gì vậy nhỉ, đến ngay cả hệ thống phụ trợ trong lúc nhất thời cũng không thể tìm ra lai lịch của nó."--- Xuân Đức nhìn con mắt trong lòng bàn tay mà cảm thấy hiếu kì không thôi.

Vì cũng chẳng biết thứ này làm sao sử dụng, hơn nữa còn chẳng cách nào câu thông nên Xuân Đức tạm thời ném nó với nhẫn không gian phong ấn nó lại. Đợi khi nào Hệ Thống phụ trợ tìm ra nó là cái quỷ gì rồi tính tiếp.

Tiếp sau Xuân Đức vừa ăn thịt hư không tiên thú vừa điều khiển chiến thuyền chạy nhanh đi, biết đâu hai lão già lúc trước mò ra được cái manh mối gì thì lại đến tìm hắn phiền phức, lúc trước Xuân Đức cũng đã có ước lượng qua hai lão già kia, cả hai đều không phải dạng dễ chơi. Tuy hắn không sợ nhưng cũng không đâu đi đánh nhau với hai tên địch nhân trâu chó như vậy.

Chiến thuyền xuyên không được mở ra bước nhảy không gian nhanh chóng dịch chuyển cự ly dài, không qua mấy cái hô hấp thì đã đi được vài năm ánh sáng rồi.

Vừa điều khiển chiến thuyền Xuân Đức vừa hỏi Bích Dao.

" Với tốc độ như bây giờ thì còn bao lâu nữa mới đến nơi? "

Bích Dao đáp:

" Nếu liên tục duy trì tốc độ như thế này thì không đến 1 ngày nữa sẽ tới nơi."

Xuân Đức nghe vậy thì khẽ gật đầu một cái sau đó không nói gì thêm.

***

Ở nơi xa xa hai lão giả sau khi truy tung một lúc mà vẫn không nhìn thấy vật thể kì quái kia thì quay lại vị trí lúc trước. Lúc này ông lão mặt đỏ trầm giọng nói:

" Vật kia làm sao biến mất, rõ ràng nơi đây vẫn còn lưu lại khí tức của nó."

Người còn lại trầm tư sau đó lấy ra một quả cầu ánh sáng bảy màu bóp nát, tinh quang bắn ra khắp một vùng không gian rộng lớn, ngay sau đó những tinh quang nhiều màu sắc kia cấu tạo lại với nhau hình thành một bức tranh.

Thình lình bức tranh kia chính là cảnh tượng lúc trước Xuân Đức đang cùng đám hư không thú giằng co. Bức tranh kia liên tục biến ảo thành từng bức tranh khác nhau sắp xếp theo thời gian. Càng xem về sau thì sắc mặt của hai ông lão càng âm trầm xuống. 

Bức tranh bên trên bầu trời dừng lại cảnh tượng khi Xuân Đức nhìn về vật thể kì quái kia nở một nụ cười tà, có điều ngay sau đó thì bức tranh liền sụp đổ hóa thành từng quang điểm tiêu tán. Hai ông lão nhìn thấy cảnh này thì nhìn nhau một cái sau đó cùng lúc hướng về nơi Xuân Đức đã bỏ chạy bay đi.

Tốc độ hai người rất nhanh, không qua bao lâu liền đã không thấy gì rồi.

***

Hơn 2 ngày sau.

Lúc này đây Xuân Đức đã tới gần nơi tiếp dẫn người phi thăng. Hai ngày này do gặp phải mấy đàn hư không tiên thú nên thời gian của Xuân Đức mới chậm nhiều như vậy, mới giết một đám, một lúc sau lại kéo ra một đám đông hơn, đến cuối cùng là cả một đàn mấy trăm vạn con.

Có điều tuy tốn ít thời gian nhưng thịt tươi mà hắn kiếm được cũng rất nhiều, có thể ăn trong thời gian dài. 

Lại tiếp tục đi thêm một canh giờ nữa thì Xuân Đức liền thấy được nơi tiếp dẫn người phi thăng. Nơi này được xây dựng y hệt kiểu thành trì, nơi đây có một điều đặc biệt chính là được xây dựng ngay bên trong không gian tiếp điểm.

Khi chiến thuyền của hắn tiến đến phạm vi gần tường thành thì có một đội ngũ gồm 12 người, trong đó một người mặc kim giáp chiến y( áo giáp có màu vàng) những người còn lại mặc hắc sắc chiến giáp đứng trên một cái phi thuyền chặn đường của hắn.

Xuân Đức lúc này liền gọi Bích Dao ra đối phó. Bích Dao hiểu ý gật đầu sau đó đi ra bên ngoài mang ra một tấm lệnh bài nho nhỏ sau đó chỉ chỉ về hướng Xuân Đức nhìn tên kim giáp hộ vệ nói cái gì đó.

Chỉ thấy hai bên gật đầu mấy lần sau đó Bích Dao liền quay về bên trong. Nhìn thấy Xuân Đức nàng ta nói:

" Tiền bối, mọi việc đã tốt. Bây giờ chúng ta chỉ cần theo những người này vào bên trong thành, sau khi ở vài ngày ở nơi đây làm thủ tục thì liền có thể rời đi."

Xuân Đức nghe vậy thì nhẹ gật đầu sau đó cho chiến thuyền xuyên không đi theo mấy tên phía trước đi vào bên trong thành trì này.

Vừa vào bên trong thành trì thì Xuân Đức đã thấy một cảnh phồn hoa náo nhiệt, đâu đâu cũng là người. Do có hệ thống phụ trợ nên đa phần các ngôn ngữ Xuân Đức đều có thể hiểu được. Vì vậy hắn cũng có thể hiểu được những người kia đang nói gì với nhau.

Sau khi mấy người kia dẫn Xuân Đức cùng Bích Dao tới một ngôi nhà bình thường dặn dò thêm vài câu thì cũng liền rời đi.

Vì cũng không có việc gì làm nên Xuân Đức liền mang theo Bích Dao đi ra bên ngoài kia xem có cái gì hay hay không.

Sau khi đi qua mấy chục cái con đường thì Xuân Đức cùng Bích Dao cũng đã đi tới một khu phố buôn bán. Nơi đây cái gì cũng có bán, đến cả bán thân mà cũng có luôn. Xuân Đức có đi qua nơi buôn bán nô lệ thấy bán ra đa phần là tu sĩ các tộc khác, số nhiều là yêu tộc, đôi khi cũng có một ít nhân tộc có điều không nhiều.

Lúc đầu Xuân Đức cũng tính mua một ít nô lệ yêu tộc về giết ăn thịt nhưng suy nghĩ một chút hắn liền thôi, dù sao lương thực hắn vẫn còn nhiều mà tiên thạch thì hắn cũng eo hẹp không có bao nhiêu.

[ Tiên thạch (tự sản xuất): Một loại tinh thạch dùng bổn nguyên của tu sĩ cô đọng mà thành. Phẩm chất, thuộc tính...vv...vv đều phải phụ thuộc vào vào tu sĩ.

Tiên thạch (tự nhiên): Giống linh thạch có điều hấp thu cao thiên linh khí hình thành nên tên gọi khác.]