Nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy những tu la tộc chiến sĩ không có bị ảnh hưởng lập tức hướng về phía sau chạy đi. Không qua mấy cái hô hấp xung quanh khu vực vây khốn Xuân Đức đã không có một ai.
Nhưng vào lúc này lại có chuyện bất ngờ phát sinh. Sau khi có hàng triệu tu la tộc chiến sĩ mơ mơ màng màng đi vào bên trong cái lĩnh vực hắc ám mà Xuân Đức tạo ra thì cái lĩnh vực kia bắt đầu co rút lại.
Từ ban đầu là cả gần vạn dặm sau đó nhỏ dần, nhỏ dần.
.....
Ở một nơi an toàn bên trên tường thành một nữ tu la vương tộc nhìn qua thanh niên bên cạnh hỏi:
" Lữ Tâm bây giờ chúng ta nên làm gì? "
Trong giọng nói của cô gái mang theo sự lo lắng cùng sợ hãi và bất an. Thiếu niên bên cạnh nghe vậy thì trầm giọng nói:
" Đã có khốn thần trận vây khốn thì con quái vật kia sẽ không thể thoát ra ngoài, đợi tới khi chúng ta gọi về thần thú hộ tộc thì..."
Người này còn chưa nói xong hết câu thì đã thấy một màn bất khả tư nghị(éo thể tin được), chỉ thấy lĩnh vực của Xuân Đức sau khi co rút thành một đoàn có phạm vi chỉ còn 50 dặm thì bất chợt nổ tung.
Vụ nổ tung này vô cùng dụ dị, nó không gây ra bất kì tiếng động nào. Cũng không thể dùng thần niệm để quan sát mà phải dùng mắt mới có thể nhìn thấy. Sau khi cả cái lĩnh vực kia nổ tung thì giải phóng ra vô tận những quả cầu bóng tối phát ra quang mang bóng tối lạnh lẽo.
Một chuyện làm cho mọi người kinh hoàng hơn chính là những quả cầu bóng tối kia lại xuyên thẳng qua được kết giới của khốn thần trận bay ra bên ngoài. Trên những quả cầu bóng tối kia thi thoảng lại hiện lên một khuôn mặt nhìn về phía mọi người cười âm trầm.
Nhìn thấy một màn lạnh sống lưng như vậy không ít chiến sĩ tu la tộc liền ném vũ khí quay đầu bỏ chạy. Bọn họ thiện chiến không sai nhưng đó là chiến đấu với các tu sĩ khác còn đối với thứ hung vật thế này thì bọn họ không có cách nào chiến đấu. Biết là phải chết mà là chết vô ích thì không mấy kẻ ngu muốn làm như vậy.
" Chạy cái gì mà chạy, nhanh quay lại cho ta. Công kích thứ kia nhanh"--- Một âm thanh như tiếng sấm vang vọng khắp một khu vực rộng lớn của Tu La Thành.
Không ngờ nghe được âm thanh này những tên đào binh kia lại quay trở về vị trí lấy ra binh khí sau đó chỉnh tề công kích về phía những quả cầu bóng tối ma quái kia.
Ngay lập tức cả thiên địa bị bao phủ bởi thuật pháp, quang mang đủ loại màu sắc hiện lên khắp nơi. Công kích phô thiên cái địa có xu hướng nuốt chọn tất cả mọi thứ.
Rầm rầm rầm... Đùng đùng đùng.
Từng âm thanh tiếng nổ điếc tai vang lên liên miên bất tận. Dường như tên tu la tộc chiến sĩ nào cũng hết sức liều mạng thi triển ra thần thông của bản thân.
Trong sự công kích điên cuồng của tu la tộc chiến sĩ không ít quang cầu màu đen nổ tung phát ra tiếng kêu thê lương, không cam lòng.
Sau 5 phút đồng hồ công kích toàn lực hầu như toàn bộ quang cầu hắc ám ma quái đã bị tiêu diệt. Đám chiến sĩ tu la tộc trên nét mặt hiện lên vẻ vui mừng. Nhưng nụ cười trên mặt bọn nhanh chóng tiêu tán thay vào đó là sự kinh hoàng.
Chỉ thấy sau đợt công kích toàn lực của chiến sĩ tu la tộc còn sót lại không quá nhiều quang cầu ma quái nhưng những quang cầu mai quái kia bất chợt lại một lần nữa nổ tung biến vô số quang cầu ma quái nhỏ hơn, tốc độ nhanh hơn bay về phía đám chiến sĩ tu la tộc.
Tiếp sau đó một cảnh tượng kinh khủng phát sinh, chỉ thấy quang cầu ma quái bay đâm xuyên qua bất cứ cái gì bảo vật hay hộ thể chân khí, xâm nhập vào trong cơ thể của chiến sĩ tu la tộc, chỉ sau một giây thì những tên chiến sĩ tu la tộc không may kia liền nhanh chóng héo khô sau đó biến thành cát bụi.
Từ bên trong cơ thể bọn họ lại tuôn ra vô số quang cầu ma quái lấy số lượng hàng vạn mà tính..
Cái vòng tuần hoàn ác tính đó liên tục quay vòng, không qua bao lâu thì trên bầu trời tu la thành một đám mây đen do các quả cầu ma quái phát ra hắc quang hình thành.
Đám mây kia nhanh chóng lan ra xa từ bên trong đám mây đen kia có thể nghe được những âm thanh du dương khiến cho người ta mụ mị đầu óc.
" Đến đây với ta. Ở bên ta các ngươi sẽ không còn cảm thấy cô đơn..."
Rất nhiều chiến sĩ tu la tộc đạo tâm không vững bị âm thanh bên trong đám mây làm cho mất đi lý trí, không những không bỏ chạy mà còn quay ngược lại đi về phía đám mây. Những người khác thấy cảnh này thì càng gia tăng nhanh tốc độ.
Có người vừa chạy vừa hét lớn.
" Chạy, nhanh chạy thứ kia không phải chúng ta có thể đối phó được."
" Chạy nhanh lên ta không muốn ở đây một giây phút nào nữa."
" Á, đừng giẫm lên ta."
Vì số lượng người quá chi là đông, đông như kiến leo mật. Mặc dù có thể phi hành nhưng vẫn không đủ chỗ cho cùng lúc nhiều như vậy người bỏ chạy. Vì vậy nhiều kẻ tu vi yếu bị những người phía sau chen lên trước, có khi không ngần ngại ra tay đánh người phía trước để cướp đường mà chạy.
Xác chết rơi rụng trên mặt đất nhiều như sung, cơ bản chưa bị ma quỷ phía sau ăn thịt thì đã tự giết lẫn nhau. Sau khi đám tu la tộc chiến sĩ rút lui thì để lại là một lớp xác chết dày cả mấy chục mét. Có người còn chưa chết hẳn vẫn nằm quằn quại bên trong đống thi thể.
Không qua bao lâu cả một thành trì rộng lớn với quy mô quân đội lên tới vài chục tỷ tu sĩ lúc này đây đã bị một đám mây đen to lớn bao trùm.
***
Lúc này đây ở phía bên ngoài Tu La Thành, cách Tu La Thành 200 dặm về phía đông. Bên trên một ngọn núi đang đứng 5 người, thình lình năm người này chính là Vũ Y, Bóng Ảnh, Tà Long, Lan Lan và Tiểu Thất.
Vũ Y lúc này đây sau khi đã điều trị thì thương thế cũng đã tốt hơn rất nhiều, có điều khí tức của nàng ta cực kì suy yếu, sắc mặt tái nhợt. Nhưng lúc này đây khi nhìn cảnh tượng trước mắt thì sắc mặt của nàng càng thêm trắng nhợt.
Vũ Y lo lắng nói:
" Anh hai sẽ không sao chứ? Làm sao mình cảm thấy lo lắng cho anh hai quá."
Ở bên cạnh mấy chị em tốt của nàng nghe vậy thì không ai đáp lời, tất cả chỉ nắm chặt tay lẫn nhau rồi dõi mắt nhìn về phía trước. Tà Long cùng Bóng Ảnh cũng không có nói lời nào. Tất cả mọi người lúc này chỉ đều chú ý diễn biến phía trước.
3 ngày sau tình hình vẫn vậy.
7 ngày sau nơi kia vẫn như thế không có gì thay đổi.
Đến ngày thứ 13 bỗng nhiên đám mây đen bên trên Tu La Thành đột nhiên biến mất không thấy đâu. Năm người bọn Vũ Y nhìn nhau một cái rồi đồng thời bay về phía Tu La Thành.