Cân Cả Thiên Hạ

Chương 539: Thế giới bị chôn vùi




Gặp việc khó hắn liền gọi Bóng Ánh ra trợ trận cùng Vô Địch ra cố vấn. Sau khi Vô Địch đi ra thì Xuân Đức liền làm lại động tác lúc trước cho hai người nhìn, khi hai người thấy cảnh tượng đó cũng vô cùng kinh ngạc,Xuân Đức lấy ra một miếng tinh thạch ở bên dưới để quan sát bọn,sau đó họ ngồi xuống cùng nhau tìm tòi cái thứ này là cái quỷ gì.

Nếu mà tách ra thì những thứ tinh thạch này sẽ ngay lập tức cứng lại, nếu mà chỉ bị rạn nứt thì nó lại biến thành thể lỏng rồi liền lại vết nứt rồi mới cứng lại, nếu mà bỏ một miếng tinh thạch nhỏ lên trên một khối tinh thạch lớn hơn thì khối tinh thạch nhỏ liền bị đồng hóa thành một bộ phận của khối tinh thạch lớn. 

Quan sát một hồi lâu Xuân Đức nhìn về phía Vô Địch hỏi:

" Không biết cái thứ này là gì luôn sao? "

Vô Địch lắc đầu đáp:

" Không biết chưa từng gặp qua. Ta cũng đâu phải vạn năng mà cái gì cũng biết."

Xuân Đức gật đầu:

" Ờ, không biết thì giờ biết rồi đó có gì đâu. Lão đem một chút vào bên trong nghiên cứu đi, ta đi lấy hết tinh thạch ở nơi đây, loại vật liệu này ứng dụng khá tốt vào việc chế tạo vũ khí cùng áo giáp đấy. "

Vô Địch gật đầu, hắn cũng khá là hứng thú với vật chất mới mà Xuân Đức vừa tìm được, hắn cầm đi một ít mẫu vật nghiên cứu rồi biến mất. Xuân Đức cùng với Bóng Ảnh và Tuyết Báo sau đó hì hục đào bới những loại tinh thạch này có kháng tính gần như là tuyệt đối với pháp lực.

Ầm ầm...ầm ầm..

Một người,một ảnh, một con tuyết báo phải liên hợp cùng nhau mới có thể bóc ra từng mảng tinh thạch dày hàng mét ra được, chỉ cần tách một mảng lớn ra thì tinh thạch này sẽ ngay lập tức đông cứng. Xuân Đức cũng ngay lập tức thu vào bên trong không gian vong linh tầng 2. Ở bên trong không gian vong linh tầng 2 những khối tinh thạch xanh này được giữ cách biệt với nhau, bằng không sau này lại một lần nữa mất công đập ra thì khổ.

Thấy ba người có vẻ hơi đuối nên Xuân Đức còn huy động thêm A Ngốc cùng A Khờ, đừng nhìn hai đứa tụi nó bé bé xinh xinh thế nhưng bàn về lực lượng cũng không kém gì ai cả, sau lần thiên địa chúc phúc bọn nó đều có tu vi Tinh Vương Cảnh sơ kì, còn cao hơn cả chủ nhân của bọn nó nữa, Xuân Đức lúc này mới có 93 triệu lực chiến đấu như vậy thì ngang tầm với tu sĩ Thần Quân Cảnh sơ kì mà thôi.

Sau khi có thêm A Ngốc cùng A Khờ tham gia, tốc độ khai thác nhanh lên đáng kể, nhất là A Ngốc nói về phần man lực Xuân Đức có xách dép cũng không bằng nó, nó biến lớn lên như tòa núi nhỏ sau đó quật đuôi một cái, ngay lập tức tinh thạch xanh phía bên dưới lập tức nát thành nhiều mảnh, nhờ cơ hội này Xuân Đức nhanh tay thu lấy.

Khoảng tầm 5 canh giờ sau.

Cả cái đấu trường diện tích khoảng mấy chục ha này đã bị bị Xuân Đức đào hết không còn sót lại thứ gì, khắp nơi bây giờ chỉ lại nền đất cùng với các trận pháp gia cố phía dưới, vì nghi ngờ ở dưới có cất giấu bảo tàng nên Xuân Đức cũng phá hủy tất cả cấm chế trận pháp nơi đây sau đó đào sâu xuống nhưng đáng tiếc chẳng thấy gì cả.

Khi những trận pháp nơi đây bị phá thì cái cánh cửa ánh sáng cũng đường hầm lúc trước cũng lộ ra, thực tế thì cánh cửa vẫn luôn ở đó nhưng chẳng qua là bị che giấu đi mà thôi.

Trong lúc Xuân Đức đang đào móc khắp nơi thì đám tử linh sinh vật cũng có con tìm thấy một vài nơi thú vị. Xuân Đức ngồi trên lưng tuyết báo men theo con đường mà tử linh sinh vật đi lúc trước đi vào sâu bên trong một nơi đi thông với đấu trường.

Không đến 10 phút hắn đã đi tới một nơi cũng rộng lớn không kém cái đấu trường lúc trước, nơi này có những chiếc lồng bằng ánh sáng đỏ bên trong không thấy ai cả, chỉ thấy một ít xương cùng một vài thứ vật dụng kì quái.

Bên trong nơi này bầu không khí có phần âm u cùng nặng nề, vừa bước đi Xuân Đức cũng có thể nghe thấy những tiếng gào khóc như có như không, có lẽ nơi này trước kia đã hành quyết rất nhiều người nên đã bị ám rồi.

Nhìn mấy cái lồng giam có các then bằng ánh sáng đỏ, Xuân Đức sai một con tử linh sinh vật lên kiểm tra thử, con tử linh sinh vật kia vừa chạm tay vào thì chỉ thấy khói đen bốc lên, cánh tay của con tử linh sinh vật biến mất. Cục tinh thạch màu đỏ bên trên lồng giam sáng nhấp nháy mấy cái rồi thôi.

Nhìn mấy cục tinh thạch màu đỏ ở bên trên mỗi cái lồng giam Xuân Đức không có do dự gì mà sai một tên tử linh sinh vật rút ra. Tinh thạch kia rất dễ dàng bị rút ra, khi tinh thạch đỏ kia bị rút ra thì lồng ánh sáng kia cũng biến mất, bên trên mặt đất chỉ còn lại một cái lồng bằng bàn tay.

Cũng không có tìm tòi quá nhiều, Xuân Đức thấy cái gì lấy được đều lấy. Nơi này tổng cộng có hơn 3 vạn cái lồng giam tương tự nhưng lại có đến gần 12 vạn viên tinh thạch đỏ, bởi vì số lượng tinh thạch trên mỗi cái lồng được khảm là khác nhau, lồng giảm ít nhất được khảm 1 viên, nhiều nhất 25 viên.

Bên trong này xương cốt lưu lại cũng khá nhiều, chất lượng cũng cực tốt, dù thời gian đã đi qua rất lâu rồi nhưng mà gần như không có hao tổn gì. Bên trong này có 9 cái thông đạo nối liền với 9 nơi được bố trí cấm chế dày đặc. 

Phải công nhận sức mạnh của thời gian quả là ghê gớm nhưng cấm chế khủng bố như thế kia vậy mà lúc này đã tàn tạ lắm rồi, nó không phải là bị hư mà là đã hết năng lượng duy trì. Chọn đại một cái thông đạo, Xuân Đức bắt đầu phá hủy những thứ ngăn cản.

1 giờ sau.

Bên trong cũng không có gì ngoại trừ một bộ xương to lớn, Xuân Đức nhìn thấy bộ xương này thì không khỏi kinh ngạc, vì khí tức quen thuộc của nó. Nếu như hắn đoán không lầm thì cái bộ xương này hẳn là một con Địa Ngục Thiên Long còn bé.

Cũng chẳng có chút bi thương gì, ai bảo số nó không tốt, chết thì cũng trách ai bây giờ trách mình thôi. Xuân Đức thu lại bộ xương đi qua thông đạo kế tiếp.

Tương tự như vậy các thông đạo tiếp theo bên trong chỉ còn lại xương cốt mà thôi, không một cái ngoại lệ. Mang đi tất cả Xuân Đức tiến về một nơi khác.

Nơi này tất cả các loại cạm bẩy đều đã hết hạn sử dụng, hầu như không còn cái nào hoạt động được. Có lẽ thời gian quá dài nên thành ra như vậy cũng nên. Nhưng mà Xuân Đức cảm thấy kì quái đó chính là tại sao phía bên trên lại có người bố trí một đống thứ lung tung để tạo ra mấy loại khí tức quỷ dị kia ngăn cản người đi xuống, theo hắn thấy bên dưới này hẳn là có cái gì đáng giá chứ. Vậy mà tìm mãi chẳng thấy gì cho ra hồn.