Cân Cả Thiên Hạ

Chương 518: Đệ tử chân truyền đều la dê béo-1




Bên trên sàn đấu. 

Sàn đấu rất lớn, có trận pháp gia cố không gian, nới rộng không gian cùng đủ loại cấm chế khác. Đối diện với Trương tam thiếu lúc này là một thanh niên nhìn còn rất trẻ có tu vi đại khái ở Bất Hủ Cảnh viên mãn. Ở độ tuổi còn trẻ như vậy đã có tu vi mạnh như vậy đã là điều đáng khen ngợi. 

Thanh niên nhìn Trương Đức vẻ mặt thì ôn hòa mà trong mắt thì không che giấu xem thường cùng khinh miệt. 

" Trước khi bắt đầu thì sư huynh cần nhắc nhở sư đệ một số chuyện, thứ nhất sư đệ có thể dùng bất cứ chiêu số gì mà đệ biết, tất cả loại bảo vật đều có thể sử dụng nếu sư đệ có đủ tu vi mà thúc dục. Thứ hai nếu người nào thua trận thì sẽ phải bồi thường một kiện bảo vật đang có trên người do người thắng lựa chọn, đây cũng là quy định từ trước đến nay của Thiên Âm Tông chúng ta rồi, sư đệ không có ý kiến gì chứ? " 

Trương Đức nhìn tên thanh niên đang cười trước mắt mà chỉ muốn đấm vào miệng hắn một cái cho rơi hết răng, cái giọng nói mang theo sư khinh miệt khiến người ta căm ghét nhất là cái câu " có đủ tu vi để thúc dục" ý tên này nói là hắn dù có bảo vật mạnh mẽ tới đâu mà không có tu vi thì đều là rác, ý nghĩa còn lại không cần nói cũng hiểu. 

Trương Đức nhếch miệng nói: 

" Thích chơi thì chơi lớn một chút như thế này nhé sư huynh, lấy hết thân gia của bản thân ra đánh cuộc, ai thắng trận thì có quyền lấy hết tài sản của đối phương." 

Lời này vừa ra đám cao tầng đang quan sát lập tức ngạc nhiên sau đó thì đều mĩm cười. Tên thanh niên đang trên sàn đấu không một chút do dự gật đầu, hắn tự tin có thể dễ dàng chiến thắng Trương Đức. 

Thấy thanh niên gật đầu thì Trương Đức nói: 

" Vậy thì bắt đầu đi." 

Vừa dứt lời thì Trương Đức ném ra một đống bom sau đó lui ngược về phía sau, tên thanh niên kia thấy mấy quả bom màu đen kia thì sợ hết hồn, hắn cũng bay ngược về phía sau 

uỳnh... ầm ầm 

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, hai người Trương Đức cùng thanh niên đồng thời bị sóng xung kích thổi bay rơi trên mặt đất lăn không biết bao nhiêu vào. 

Vừa mới vào trận đấu mà bầu không khí kích thích đã được khởi động, ở phía bên dưới đám mới nhập môn thấy một màn này thì kinh hô liên tục, còn ở phía trên mấy tên cao tầng thì sắc mặt bất biến. 

Trương Đức được Diệu Tinh Chiến Y bảo vệ nên không sao cả, hắn nhanh chóng đứng dậy cầm những quả bom mini to bằng nắm tay ném về phía thanh niên. Đây là chiến thuật chơi ăn gian mà Xuân Đức mới dạy cho hắn, dùng bom ném cho tên kia rớt đài thì thôi.

Một quả bom mini thế này uy lực sát thương rất kém, do Xuân Đức mới vừa nghiên cứu tình hình hiện tại chế tạo ra, loại bom này sát thương không lớn nhưng lại tạo ra sóng xung kích có lực đẩy rất lớn lại thêm hiệu quả tê liệt khiến cho người bị dính một quả ở gần thì có thể bị thổi bay rất xa. 

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm 

Thanh niên kia còn chưa kịp ngóc đầu lên thì liên tục bị mini bom nổ trúng bắn vang ra xa, dù cho có có bảo y cũng vậy. Do Trương tam thiếu kỹ năng ném bom quá cùi nên đôi khi ném quá lố khiến cho tên kia sắp văng ra khỏi sàn đấu thì lại bay ngược trở về. Để bổ cứu hắn Trương Đức lại ném vài quả ở bên này để đẩy tên kia ra khỏi sàn đấu nhưng do áp lực hai bên ép lại, cùng với mặt sàn cứng rắn vô cùng nên tên thanh niên kia lại bị thổi bay lên không trung. 

Ở phía bên dưới, trong đám người mới nhập môn cũng có vài người quen của Trương Đức, bọn họ là mấy người Ngạo Vô Song, lúc mới đầu gặp lại Trương Đức bọn họ có phần kinh ngạc nhưng sau đó thì không dám chắc thiếu niên kia có phải Trương Đức không. 

Nhưng bây giờ bọn họ dám chắc 200% người trên kia chính là Trương Đức, cái kiểu chiến đấu không giống ai kia đích xác là của tên ngốc biết nấu ăn ngon. 

Phần Hương nhìn phía trên sàn đấu Trương Đức mĩm cười nói: 

" Ta biết ngay đệ ấy sẽ không sao mà. Thấy được đệ ấy thật tốt." 

Ngọc Điệp ở bên cạnh thì không vui nói: 

" Đâu chỉ không sao, tên này còn rất sung sướng nữa là đằng khác, không thấy lúc trước bên cạnh hắn luôn có mấy cô gái nói chuyện sao? " 

Mọi người nghe thấy vị chua chua trong giọng nói của Ngọc Điệp nên không ai dám nói gì nữa, bọn họ chỉ dám âm thầm cười trộm, riêng Vân Thiên thì cảm khái nói: 

" Tên kia thật có số đào hoa." 

Ở phía bên trên mấy lão quái, Lộ Sơn Vương cười hắc hắc nói: 

" Tiểu tử kia có rất nhiều thứ li kì cổ quái à, lần này có trò hay để xem rồi."

Ở bên cạnh đó Lộ Phù Dung cũng cười, nàng gật gật đầu nói: 

" Nếu tiểu tử ngốc kia hôm này có thể thắng thì khi về sẽ tặng cho hắn món quà lớn." 

............ 

Ở trên sàn đấu lúc này Trương Đức đang rất vui vẻ, có đại ca phía sau ủng hộ hắn chỉ cần đứng nơi đó và ném. Ném cho đối thủ tối tăm mặt mày, không có lực hoàn thủ. Dù thắng kiểu này có đôi chút không vinh quang nhưng mà cần gì vinh quang, miễn có lợi ích thực tế là được rồi. Hắn cũng không thích có tiếng mà không có miếng. 

Sau 10 phút hành hạ đối phương Trương Đức quyết định tha cho tên kia 

Bùm 

Lại một tiếng nổ vang lên nhưng lần này có khác mấy lần trước, lần này ngoài tạo ra sóng xung kích ra thì còn có một đợt pháo hoa nổ tung nhìn rất đẹp mắt, tên thanh niên kia bay sát ra mép sàn đấu lăn thêm vài vòng thì rớt cái bịch xuống đất. 

Trương Đức nhanh chân chạy lại nhìn tên thanh niên kia, tên này bây giờ còn làm gì vẻ kiêu ngạo nào đang co giật liên hồi, hai mắt trắng dã, miệng thì sùi bọt mép. Ngất thì ngất, đừng nói là sùi bọt mép đến cả sùi bọt máu cũng vậy thôi, Trương Đức bắt đầu hành vi ăn cướp trắng trợn của mình. 

Hắn lột sạch tất cả những gì trên người mà tên kia đang mặc, từ nhẫn không gian, bảo vật cho tới bộ quần áo đang mặc, đến cả cái dây cột tóc phía sau hắn cũng không tha. Cuối cùng không biết hắn lấy đâu ra mấy tàu lá đặt lên người tên thanh niên che lại mấy bộ vị mẫn cảm. 

Làm xong mọi thứ dưới con mắt kinh ngạc cùng không thể tin được của mọi người, Trương Đức lần nữa nhảy lên sàn đấu hô lớn. 

" Có ai muốn lên khiêu chiến tiếp không ạ, khiêu chiến thắng sẽ nhận được tài sản của vị sư huynh vừa rồi, khiêu chiến thất bại thì luật như lúc trước, mọi người mau mau khiêu chiến cơ hội làm giàu chỉ có một. Mọi người xem thân gia của vị sư huynh kia vô cùng to lớn, một bộ song kiếm thánh cấp sơ giai (thánh cấp bậc 1), một bộ chiến y cùng bao tay cũng tương tự, ngoài ra thảo dược còn có rất nhiều linh thạch cực phẩm cũng vậy. Thêm vào đó là một bộ quần áo đệ tử chân truyền đông ấm hè mát lại không dính bụi, mang đậm bản sắc Thiên Âm Tông chúng ta. 

Phần thưởng rất lớn mọi người còn trờ đợi gì nữa nhanh lên khiêu chiến để có cơ hội sở hữu khối tài sản kếch xù này." 

Trương Đức vừa thuyết trình xong thì đừng nói là đám đệ tử mà ngay cả mấy tên phong chủ cùng tông chủ sắc mặt cũng quái dị lên. Bọn họ làm sao cảm thấy không cho tên này đi kinh thương thì quả là phí một nhân tài.