Bóng Ảnh hắn không biết mọi người nói gì về mình, mà có biết thì hắn cũng không bao giờ quan tâm đến, tâm trí hắn rất đơn giản, làm mọi việc vì bản thể, kẻ nào gây bất lợi cho bản thể thì tìm cách tiêu diệt. Còn cái gì tốt xấu, danh vong, quyền lực hắn không quan tâm. À có một việc hắn quan tâm nữa là ăn uống, ăn mang lại cảm giác đê mê cho hắn.
Rời đi chủ điện hắn đến thẳng nơi chế biến thực phẩm của Ác Ma Thành, khu chế biến này không nằm ở bên trong bất kì thành trì nào mà là một khu vực riêng biệt ở gần tường thành xung quanh cả 4 tòa thành.
Nơi chế biến này cũng rất lớn, đủ để nơi chứa và làm thịt đám dị thú dài hàng vạn mét. Lướt qua tất cả như mấy gió phiêu tán, Bóng Ảnh nhàng chóng tìm được đám người Tà Long. Khi thấy Bóng Ảnh xuất hiện thì mấy người Tà Long cũng rất ngạc nhiên, Tà Long lên tiếng hỏi thăm:
" Lão Bóng ngươi đi đâu vậy? "
Bóng Ảnh đi lại gần đứng cạnh mấy người, nhìn con dị chủng xà trước mắt đánh giá một chút sau đó mới trả lời Tà Long:
" Đi gọi cô bé Thiên Tuyết nấu cháo cho lão đại ấy mà. Con dị thú vương này các ngươi bắt ở đâu vậy? "
Mấy người nghe vậy thì có đôi chút ngạc nhiên, Tà Long nói:
" Bị lão Bạch bắt cách đây mấy trăm dặm, mà Củ Cải sao lại muốn ăn cháo? Hắn cũng phải ăn à. "
Bóng Ảnh gật đầu đáp:
" Lão đại không cần ăn cũng được nhưng thịt đám dị chủng này sinh cơ rất nhiều, ăn vào có khả năng khôi phục vết thương. Ta đang định ra ngoài giết một vài con mang về nấu nhưng mọi người bắt được một con rồi thì đỡ mất công ta đi. Mà lão đại có dặn, mọi người có việc gì khó khăn thì ta cũng có thể giúp đỡ."
Tà Long cười cười:
" Thịt nó thật ngon vậy sao, nếu nó bổ dưỡng vậy thì nấu luôn một con này đi. Để cho mọi người cùng nếm thử một chút. Ngày trước cũng có bắt được một ít dị chủng nhưng phẩm chất bọn nó chắc hơi thấp nên người ở dưới cũng không báo lên trên bằng không ta sớm cho người đi săn đám này về nuôi nhốt rồi."
" Mọi người muốn làm sao thì làm, ta lấy quả tim của nó trước. Đúng rồi cô bé Thiên Tuyết kia ở đâu?" Bóng Ảnh nói.
Tuyết Anh đáp:
" Ừm, người lấy đi, Thiên Tuyết đang ở bệnh xá, ngươi đến đó là tìm được nàng."
Bóng Ảnh không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu sau đó dùng tay moi ra trái tim to như đùng, quả tim lúc này vẫn đang còn sống vẫn nhảy lên bịch bịch. Lấy xong quả tim Bóng Ảnh liền biến mất.
Đi tới bệnh xá Bóng Ảnh liền thấy Thiên Tuyết đang khám bệnh cho rất nhiều bệnh nhân.
" Cô gái nhỏ đi theo ta." Bóng Ảnh đứng nơi đó phát ra âm thanh như gần như xa, mọi người ở đây nghe được âm thanh này thì rùng mình liên tục.
Thiên Tuyết ngẩng đầu lên nhìn thấy Bóng ảnh thì không do dự gì đứng dậy nói với một mỹ phụ bên cạnh:
" Nam tỷ, tỷ giúp muội nhé. Muội có chút việc."
Mỹ phụ dịu dàng cười:
" Được, muội có việc thì đi đi. Nhớ thường xuyên đến thăm tỷ."
Mọi người thấy Thiên Tuyết rời đi cũng không ai ngăn cản nhường ra một con đường cho nàng đi. Ai cũng biết Thiên Tuyết địa vị thế nào, nàng tới đây đã là một điều bất ngờ. Nếu có ai dám ngăn cản trừ khi là bị tâm thần rồi.
Chạy đến nơi Bóng Ảnh, Thiên Tuyết mị mị con mắt cười nói:
" Ảnh thúc, hì hì, có việc gì tìm ta sao? "
Bóng Ảnh đáp:
" Có việc cần tìm, sư phụ ngươi nhờ nha đầu ngươi nấu cháo cho hắn, tay nghề của nha đầu ngươi là tốt nhất trong Ác Ma Thành, sư tôn ngươi nói như vậy."
Thiên Tuyết cười xinh đẹp:
" Hì hì, đó là điều đương nhiên mà."
Bóng Ảnh rất kiệm lời, không trò chuyện nữa hắn mang Thiên Tuyết vào trong không gian vong linh tầng ba. Đưa cho nàng trái tim của con dị thú xà vương. Còn bản thân hắn thì quay về tiếp tục hấp thu hết đám tinh hoa hắc ám.
Bóng Ảnh rời đi Thiên Tuyết bắt đầu nấu ăn. Nhìn quả tim máu me trước mắt nàng hai mắt tỏ sáng. Đầu tiên cô nàng nhanh chóng dùng nước rửa sạch rồi mang đi luộc, không biết nàng bỏ những thứ gì vào luộc kèm trái tim to lớn, chỉ thấy nàng bỏ đủ loại lá, hạt, vào trong.
Cách nàng nấu cháo cũng không khác người bình thường cái gì, cũng chỉ là vo gạo, bỏ nước, bắc lên bếp mà nấu. Nếu mà cháo có ngon chắc là do nguyên liệu nấu ăn cao cấp hơn chứ tay nghề của nàng cũng thuộc hàng bình thường.
Vì bên trong không gian vong linh không còn ban ngày, chỉ có ban đêm nên ánh lửa trong đêm tối nhìn rất ấm áp.
Không qua lâu trái đã được sử lí xong, từ một trái tim to lớn vô cùng bây giờ biến nhỏ lại chỉ tầm cái chậu rửa mặt. Một mùi thịt phiêu đãng quyến rũ phiêu đãng trong không khí, phải công nhân thịt của loại dị thú này rất thơm, chỉ là xử lý sơ qua thôi cũng đã có mùi vị như vậy rồi.
Lấy ra một cái diệu tinh dao nhỏ, Thiên Tuyết nhanh chóng chia cắt trái tim thành nhiều miếng nhỏ vừa ăn. Nàng bỏ những mảnh trái tim cùng gia vị cùng đủ loại thực vật xào lên, ngay lập tức một mùi hương hơn khiến người ta rớt nước miếng bốc lên. Đến ngay cả Thiên Tuyết bên cạnh cũng không nhịn được bốc lên ăn vụng vài miếng.
Sau 1 giờ đồng hồ cuối cùng nồi cháo đã được hoàn tất. Nàng mang cả cái nồi đi tới nơi Xuân Đức dưỡng thương. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy Xuân Đức vẫn nhắm mắt nơi đó thì rón rén đặt xoong cháo ở một góc. Lấy một cái tô lớn múc gần đầy.
Mang tô cháo tới bên cạnh giường Xuân Đức, nàng nhẹ gọi:
" Sư tôn "
Xuân Đức chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vẫn như xưa u ám mang theo sự chết chóc. Nhìn thấy Thiên Tuyết hắn miễn cười cười một cái nói:
" Không uổng công sư phụ yêu thương ngươi."
Thiên Tuyết gật gù nàng mị mị con mắt nhìn Xuân Đức, cười hỏi:
" Sư tôn người có cảm thấy cơ thể khó chịu không, để Tuyết Nhi lau giùm nhé."
Xuân Đức trừng nàng:
" Bớt làm mấy trò dụt kia đi, lớn rồi mà không đứng đắn gì cả. Sau này..."
Hắn còn chưa nói xong thì Thiên Tuyết đánh gãy, nàng chu môi nói:
" Làm gì hung dữ như vậy cơ chứ, đây là đệ tử phụng dưỡng sư phụ thiên kinh địa nghĩa, trước tiên ăn một chút cháo do Tuyết Nhi nấu xem tay nghề của đệ tử ra sao. hì hì. Rồi tí nữa lau người cũng được."
Nói xong nàng liền đặt đầu của sư phụ nàng tựa lên đùi nàng, nàng thổi nhẹ một hơi bắt đầu đút cháo.
Xuân Đức cảm thấy mình lúc này không giống làm sư phụ Thiên Tuyết, mà giống làm em của nàng hơn. Bỏ qua cái cảm giác quái dị kia Xuân Đức bắt đầu ăn cháo, vị cháo rất ngọt hơi béo, ăn vào cảm giấc ấm người lên.