Cân Cả Thiên Hạ

Chương 385: Về nhà nào




Rất nhanh Xuân Đức cùng Tuyết Anh đã tìm được mấy tiểu nha đầu cùng Thiên Tuyết, khi Xuân Đức nói ra ý định của mình thì mọi người đều đồng ý. Lúc này Vũ Y hỏi:

" Ca ca, để muội đi gọi mấy người Thanh Trúc tỷ đi cùng."

Còn chưa kịp đồng ý thì đã thấy nàng chạy mất tích rồi, ba tiểu nha đầu còn lại cũng chạy đi các hướng khác nhau gọi người. Xuân Đức hết biết nói cái gì cho phải rồi. Cũng không qua mấy phút mấy nha đầu đã quay lại, kéo theo phía sau là một đám nữ nhân.

Xuân Đức nhìn một đám nữ nhân trước mắt hỏi:

" Làm sao toàn nữ không vậy? "

Tiểu Y Tiên cực độ bất mãn, tru mỏ nói:

" Nữ nhân thì sao? Chúng ta đi cùng ngươi là phúc phận của ngươi rồi, ở đó mà ý kiến."

Thiên Tuyết cùng Tuyết Anh ở một bên che miệng mà cười, Xuân Đức đau cả đầu. Cuối cùng hắn gọi Bạch Tinh đi cùng cho có bạn, tính cách Bạch Tinh rất hợp với hắn.

Cứ như vậy một đoàn người hai nam, bốn tiểu nha đầu cùng gần 10 nữ nhân cùng nhau tiến về Thiên Long Thành.

Vì ngại chạy bộ nên mỗi người cưỡi một đầu ma lang chạy đi, thoát ra khỏi Chiến Trường nơi kia bọn họ cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn đi nhưng ai cũng nhận thấy thiên địa cùng không gian nơi đây vững chắc so với mấy tháng trước rất nhiều.

Trình độ thiên địa áp chế bây giờ của Ma Long Đại Lục này cũng đã tương đương với Viễn Cổ Chiến Trường rồi, tu vi càng cao áp chế càng ghê gớm.

Ngồi chung một đầu ma lang Xuân Đức hỏi Vũ Y:

" Y nhi muội còn nhớ nhà chúng ta đi hướng nào không, ca ca quên mất rồi."

Mọi người không khỏi nhìn hắn vài lần, bọn họ lần đầu tiên thấy một tu sĩ trí nhớ kém đến vậy, mới mấy chục năm mà quên cả đường về đúng là hết nói nổi rồi.

Vũ Y gật đầu nói: " Muội còn nhớ chứ. hì hì, nơi đó còn có một con chó ba đầu của muội hồi còn Nguyên Anh kì nữa kìa, giờ không biết nó sao rồi."

Xuân Đức cười hắc hắc nói:

" Chắc bị làm thịt ăn sạch rồi, à mà phải rồi khi nào về tới nhà ta thì Tuyết Anh sẽ làm sư phụ ta, còn các ngươi sẽ là sư huynh muội đồng môn của ta biết chưa? Nói ta là điện chủ Ác Ma Điện lại dọa mấy người bọn họ, dù sao danh tiếng của ta cũng không tốt làm, ai cũng gọi ta là cái thế mà đầu."

Tiểu Y Tiên xem thường nói:

" Đúng là một đại ma đầu còn gì nữa mà nói "

Mọi người cũng cười rộ lên vui vẻ, tiếng cười như chuông bạc vang đi xa xa, người ở phía bên dưới nhìn lên thấy cảnh tượng mấy đầu thượng cổ hung thú bên trời bay đi thì ngoác miệng ra.

........

Một ngày sau lại có một chuyện dỡ khóc dỡ cười phát sinh, Vũ Y nhớ sai vị trí gia tộc. Nơi bọn họ dừng lại là một tông môn lục phẩm, vì không muốn lạc đường nên Xuân Đức mang theo một vị đệ tử của tông môn này dò đường.

Vị đệ tử này là một tên thanh niên tuấn tú, không bao lâu trước từng đi qua Ác Ma Điện nên khi Xuân Đức nếu yêu cầu muốn có người dẫn đường thì thanh niên này xông pha nhận nhiệm vụ.

Nhìn thanh niên có tên Hảo Hảo này, Xuân Đức hỏi:

" Hảo Hảo người có biết Thiên Long Học Viện giờ ra sao rồi không? "

Hảo Hảo thanh niên có chút kích động vừa sờ sờ ma lang, vừa nói:

" Thưa đại nhân Thiên Long Học Viện bây giờ cũng đã trở thành một ngũ phẩm thế lực rồi, viện trưởng Thiên Long đã trở thành một đại năng Bất Diệt Cảnh trung kì. Ở nam vực cũng là thế lực đỉnh tiêm."

Xuân Đức cười nói:

" Mảnh đất có mấy triệu dặm cũng được gọi là vực, cái vực này cũng quá nhỏ đi chứ."

Không ngờ lúc này bà cô Tuyết Anh lại nói:

" Tại ngươi kiến thức thiển cận nên không hiểu vực đây nghĩa là gì, vực đây là đẳng cấp khu vực mà thôi, có đỉnh tiêm ngũ cấp thế lực thì gọi là vực. Ngu ngốc. Còn vực người biết kia là chỉ tinh vực. Đồ đần."

Xuân Đức híp mắt liếc xéo nàng nói:

" Ngươi biết chuyện mà không nói với ta, đến lúc này lại nhảy ra chém gió là có ý gì? "

Tuyết Anh ngoảnh mặt đi chỗ khác nói:

" Không có ý gì, đồ đần."

Mọi người lại cười rộ lên, trên đường đi Tuyết Anh luôn là người đối đầu với Xuân Đức. Duy chỉ thanh niên Hảo Hảo nhà ta là lau mồ hôi trên chán.

.............

Mấy ngày sau đám người Xuân Đức tiến đến thiên long thành, tên thanh niên hảo hảo thì được thả đi về, Xuân Đức cũng cho hắn một con ma lang mà hắn trên đường luôn cưỡi. Đối với Xuân Đức thì không tính là gì nhưng mà một con ma lang có thực lực Bất Hủ cảnh đối với thanh niên hảo hảo kia cũng là một cơ duyên không thể nào tưởng tượng được.

Đoàn người đi vào bên trong thành, thành trì nơi này so với mấy chục năm trước thì lớn hơn nhiều lắm, ngày trước chỉ chưa đến 100 dặm mà bây giờ đã mở rộng ra mấy ngàn dặm. Trên đường phố người đi đường tập nập, hàng quán san sát nhau. Trên đường dễ dàng bắt gặp được thiếu niên, thiếu nữ bên hông mang trường kiếm đi dạo phố.

Đám người Xuân Đức khá đặc biệt nên vào thành liền được mọi người chú ý, vì cũng không cần điệu thấp làm gì, mọi người cưỡi ma lang đi vào bên trong thành, người dân bên trong thành thấy ma lang hình thể to lớn, cùng khí tức thị sát, khát máu thì chạy trốn khắp nơi.

Xuân Đức ngồi trên tiêu bư nói:

" Hắc, tiêu bư lấy ngươi ra dọa người hữu hiệu ghê. Đi nào tiến lên trước, ta muốn cảm nhận làm công tử cả, khi nam phách nữ một chút như thế nào."

Mọi người tắt tiếng. Là một cự đầu giết người như ngóe vậy mà cũng có lúc thích mấy trò con nít như vậy.

Nói là làm, Xuân Đức khoác lên trên thân một cái áo choàng hoa lệ, không biết từ nơi nào móc ra một cây quạt xếp, có mỗi tội cây quạt không đúng tiêu chuẩn lắm, quạt của đám công tử ca đều là màu trắng thêu hoa văn, còn quạt của hắn là màu đen trên quạt có khắc họa ba cái đầu lâu, nan quạt thì là những lưỡi dao sắc bén nhìn kiểu gì cũng không giống công tử ca.

Vì thể hiện thói ăn chơi, càn quấy của mình Xuân Đức đi tới một cái tửu lầu tên Băng Tuyết Lâu đạp cửa bước vào hét lớn:

" Cút hết ra ngoài nơi này bổn đại gia bao cả."

Nói xong hắn dậm chân một cái cả tòa tửu lâu rung rinh mấy lần, đám người Bạch Tinh, Tuyết Anh phía sau đi qua một bên làm như không quen biết hắn.

Mọi người trong tửu lâu đang uống rượu cùng ăn uống, nghe tiếng thét của Xuân Đức thì cả đám đều ngạc nhiên nhìn người nào tới phá đám, không muốn sống nữa sao? nhưng mà khi bọn họ thấy hình tượng của Xuân Đức vô cùng tà môn thì cả đám đều nhanh chân đi ra ngoài, bọn họ cho rằng Xuân Đức là người trong ma đạo.

Không qua mấy chục hô hấp, cả tửu lâu không còn một mống, một thiếu nữ lo sợ nói:

" Công tử không biết người muốn uống gì."