Cân Cả Thiên Hạ

Chương 353




Không lâu sau đó 17 người được thay một bộ áo tù phạm, tu vi cả người bị phong cấm vài tầng, không những thế chân nguyên lúc ban đầu cũng bị rút cạn không dư một phân một hào nào.

Nhìn 17 tên phạm nhân trên mặt đất Tà Long cảm khái nói:

" Ngày xưa ta chuẩn bị đến tận răng muốn bắt một người hơn ta một đại cảnh giới cũng là không thể nào vậy mà bây giờ cũng như là trò chơi mà thôi. Ha ha. Ta thật phục ta quá đi mà."

Tuyết Anh bên cạnh xem thường nói:

" Da mặt thật dày."

Mọi người một trận nín cười, hai vị đại nhân này luôn luôn như vậy, một người tự yêu mình còn người khác thì luôn luôn dội nước lạnh lên đầu người kia.

Duy chỉ có Đại Bạch là không quan tâm tới cái phương diện này, hắn giống như một tên tham tài sau khi bắt được tù nhân luôn luôn muốn bóc lột sạch sẽ những tên kia xem có những cái gì. Lần này cũng vậy tất cả tài phú của 17 người đều bị nó lấy đi.

Sau khi đem tất cả tài bảo lấy đi nó đá cho mỗi tên phạm nhân một cước, một bộ ghét bỏ nói:

" Một đám quỷ nghèo không có đồ đáng tiền."

Lại nhìn hai người Tà Long cùng Tuyết Anh, hắn hỏi:

" Chúng ta bây giờ làm gì tiếp đây? Vì mấy tên quỷ nghèo mà phải đợi hơn 30 năm đúng là chẳng đáng chút nào."

Tà Long vỗ vỗ vai hắn nói:

" Ta mới sưu hồn đám này xong khi nãy, tuy trên thân mấy tên này không có mấy đồng nhưng là giá trị bản thân bọn hắn rất đáng tiền đấy, người xem mấy tên này đều là Bất Diệt Cảnh Bát Trọng đổi đi cũng là một món tài sản lớn đấy, còn tên này đúng là một tên Tinh Quân Cảnh hàng thật đúng giá đó ngươi nói xem trị giá bao nhiêu."

Có một tên thành viên phía sau nghi hoặc hỏi:

" Tà Long đại nhân tại sao chúng ta không thu người này tiến vào Ác Ma Điện chúng ta? Dù sao cũng là một vị Tinh Quân Cảnh cường giả à. "

Tà Long nghe vậy thì thở dài nói:

" Cảnh giới quá cao, ta không thể đồng hóa hắn thành đồng bạn chúng ta được, việc này phải nhờ Củ Cải Trắng hay Vô Địch ra tay, mà hai tên kia đang bận làm cái dụt gì rồi đâu có thời gian đếm xỉa tới việc này. Mà để tên này lại thì thành tai họa ngầm một khi không may để hắn thoát khốn lại có một đống to rắc rối."

" Vậy những Bất Diệt Cảnh Bá Trọng này thì sao? "--- Người kia lại hỏi.

Tà Long tiếp tục lắc đầu nói:

" Tiềm năng đã tận cả đời khó tiến thêm, mấy tên này cả ngày ăn dược căn cơ bất ổn, sức chiến đấu không đáng nhắc tới vì vậy không có tiềm năng bồi dưỡng,đã như vậy tại sao không đổi lấy một bút tài phú cho rồi, đỡ tốn công nuôi phế vật. Các ngươi thấy vậy có phải giá trị hơn nhiều không."

Mọi người lúc này mới hiểu gật gật đầu, ngay lúc này có một tên Bất Hủ Cảnh môn đồ lên tiếng hỏi:

" Như vậy Tà Long đại nhân những người như chúng ta được nhận vào có phải hay không tiềm năng rất tốt."

Lần này không đợi Tà Long nói chuyện thì Tuyết Anh đã nói:

" Không phải, tại vì tên kia lúc đó manh manh nên mới nhận các người, còn tiềm năng các ngươi cũng phế như mấy tên này nè mà không còn không bằng mấy tên này nữa kia, ở một khía cạnh nào đó các ngươi thuộc loại bán không ai mua cho không ai lấy, phế đến không thể phế thêm."

Một câu này ra khiến cho bao người ở đây trái tim tan vỡ, đa số mọi người đều dùng ánh mắt ủy khuất nhìn về phía Tuyết Anh như đang muốn nói " Tại sao lại nỡ lòng nói như vậy, người gì mà chỉ biết làm đau lòng người khác mà thôi."

Nhìn biểu hiện như bị ai đó khi dễ của mọi người, Tà Long cùng mấy tiểu nha đầu phình bụng mà cười to, cười chảy ra cả nước mắt, mãi một lúc lâu mới dừng lại được.

.........

Tới ban đêm.

Sau khi lại kiến tạo một nơi tạm trú an toàn mọi người lại một lần nữa tiến hành bế quan tu hành.

Trong một canh phòng lớn, Tà Long và Tiểu Thất cùng 19 tên phạm nhân( Tính cả tên Kiệt gì đó cùng lão yêu bà lần trước) đối mặt lẫn nhau. Tà Long lấy ra hai món bảo vật có dạng như kính cỡ bằng bàn tay gần như giống nhau chỉ là hoa văn có hơi khác đôi chút, truyền vào năng lượng cho 2 món bảo vật kia, 2 món bảo vật lập tức sáng lên, cùng một lúc từ bên trong hai món bảo vật kia hiện lên hai khuôn mặt hai giọng nói khác nhau.

" Phong nhi con ở đâu."--- Một giọng người phụ nữ ôn nhu truyền ra.

" Lão tứ đã tìm thấy những người kia chưa? "--- Một giọng nam uy quyền cùng lúc đó vang lên.

Tà Long lúc này nháy mắt với tiểu Thất, tiểu Thất ngay lập tức hiểu ý đứng trước hai món bảo vật nở một nụ cười ngây thơ, sau đó trước sự ngỡ ngàng của hai người bên kia nhí nhảnh nói:

" Ra mắt hai vị tiền bối, xin tự giới thiệu bản thân một chút, ta gọi là tiểu Thất,tên chính thức gọi Rắn Mập. Thành viên ngoại giao chính thức của Ác Ma Điện, ta biết hai vị muốn gặp người nào."

Vừa nói nàng vừa điều khiển hai món chí bảo quét tới quét lui 19 người đang ngồi nghiêm túc bên trên một chiếc ghế dài, sau khi quét đi quét lại một hồi tiểu Thất lại quay chở lại nói:

" Các vị ca ca, tỷ tỷ, thúc thúc, bá bá này là do chúng ta tìm được, trong lúc nước sôi lửa bỏng tìm thấy bọn họ, không biết phải vận dụng bao nhiêu là tài vật để cứu lại tính mạng của bọn họ vì thế nếu hai vị tiền bối muốn người xin biểu hiện một chút thành ý. hì hì."

Nói xong nàng lại nhếch miệng lên cười nhe ra cái răng khểnh nhìn đáng yêu đến cực điểm, nàng quay lại nhìn 19 người, 19 người rùng mình một cái sau đó gật đầu như gà mổ thóc.

Ở bên kia hai người không biết từ khi nào đã lặng yên như chết, bọn họ có chút không tiếp thu được tình huống trước mắt là sao. Con của mình, đệ đệ của mình sao lại bị người bắt mà nhìn tình cảnh này cho thấy bọn họ hình như rất sợ tiểu cô nương kia, cái này muốn hay không mặt mũi.

Sau một lúc một giọng nói ôn nhu vang lên:

" Tiểu cô nương có thể để cho cô cô nói chuyện cùng nhi tử của cô cô một chút được hay không? "

Tiểu Thất ngay lập tức đáp ứng nói:

" Không thành vấn đề. hi hi. Nhi tử của cô cô là ai? "

" Người thiếu niên thứ ba ở bên trái tính qua."--- Âm thanh ôn nhu vẫn tiếp tục vang lên.

Thiếu Thất nhanh chân đi lại đưa cái bảo vật kia cho thiếu niên còn không quên nịnh nọt một phen:

" Đại ca ca nhớ nói tốt nghe nếu không muội rất buồn lòng đó."

Người thanh niên kia nhìn tiểu Thất bên ngoài vẫn cố gắng nở nụ cười yếu ớt, nhìn xem còn khó coi hơn cả khóc, còn trong lòng hắn thì đang mắng tiểu Thất máu chó đầy đầu rồi.