Xuân Đức thoát ra ngoài không gian vong linh, bây giờ hắn lại xuất hiện ngay vị trí lúc ban ngày. Đêm nay vẫn là một đêm trăng thanh gió mát, ánh trăng lam nhạt chiếu lên cảnh vật xung quanh càng tăng thêm phần mộng ảo, cảnh sắc có thể nói tuyệt đẹp những cơn gió mát thổi qua khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu nhưng Xuân Đức thì khác, lòng hắn lúc này thì nặng trĩu.
Hắn cứ như vậy nằm ngửa ra nhìn trời, trong lòng thì đang rối như tơ vò, đủ loại tính toán hiện ra trong đầu, hắn có một khuyết điểm mãi mà không sửa đượclà hể việc gì liên quan tới người thân của hắn thì hắn lại không thể bình tĩnh suy nghĩ được. Dù hắn đã có gắng nhưng lần nào cũng thất bại.
Sau một hồi tính toán đủ kiểu mà không có cách nào ổn thỏa cả hắn quyết định ngủ một giấc cho tâm tình bình tĩnh lại rồi sáng mai tính tiếp.
-
Một đêm đi qua, khi bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn thì Xuân Đức bỗng nhiên cảm nhận có người tới hắn quét thần thức một cái đã thấy có 9 người xuất hiện tại ngọn núi của Ánh Nguyệt, trong đó có Tử Yên và 5 lão giả là người quen, còn 2 thiếu nữ 1 thanh niên khác thì Xuân Đức không biết.
Xuân Đức quan sát mấy người này qua một lượt thì tiếp tục nhắm mắt nằm ngủ, hắn thật sự mệt mỏi, không phải là thể xác mệt mỏi mà là tinh thần, suy nghĩ quá nhiều và liên tục khiến hắn cảm thấy kiệt sức. Đêm qua lúc hắn định nghỉ ngơi nhưng mà có nghĩ ngơi được đâu, cả đêm toán suy nghĩ lung tung mãi lâu thật lâu mới có thể dứt ra.
Nhưng hắn vừa nhắm mắt không được bao lâu thì lại có một bàn tay mềm mại đang nắn nắn cơ thể hắn, mở mắt ra thì đã thấy Tử Yên cô nàng chết bầm đang ngồi bên cạnh dùng tay mân mê người hắn, mắt cô nàng bây giờ đã híp lại thành hình nguyệt nha, môi thì cong lên nhìn điệu bộ có vẻ rất mê luyến, nhìn thấy ghét.
Xuân Đức bị phá đám giấc ngủ có chút căm tức đạo:
" Bà thím xấu xí, thím không thấy trời còn chưa sáng sao lại đi phá giấc ngủ của người khác, làm người phải tích đức chứ, cứ như vậy thì sẽ không ai thèm để ý tới thím đâu ".
Xuân Đức cứ ngỡ nói vậy thì bà cô này sẽ buông hắn ra cơ chứ, ai ngờ bà cô này sắc mặt không đổi, đã thế còn mặt dày dùng thêm tay còn lại mà nắn mà bóp cơ thể hắn. Xuân Đức thấy vậy thì hết biết nói gì luôn.
Khi hắn đang định cắn bà cô này một cái, thì bà cô nhỏ lúc này lại ngừng nghịch hắn mà đạo:
" Sâu Mập ta đến sớm chơi với ngươi mà ngươi không vui sao? Ngươi biểu hiện như vậy làm ta thương tâm quá "--Nói xong cô nàng này con giả vờ lau nước mắt nữa mới dễ sợ chứ.
Xuân Đức quay qua một bên căm ghét đạo:
" Không đâu tới phá đám giấc ngủ người khác, ta chưa cắn chết ngươi là may chứ ở đó mà thương tâm với chả thương thân, lượn đi cho không khí nó trong....".
Xuân Đức còn chưa nói hết thì đã bị Tử Yên ôm vào trong ngực, nàng ta nhìn Xuân Đức dùng một tay thot thọt cái bụng bự của hắn đạo:
" Ngủ nhiều nhanh mập lắm, mà ngươi béo quá rồi, ngươi mà còn ngủ như vậy nữa thì sẽ lăn đấy, ta cũng hiếu kì cái cánh bé tí của ngươi đây sao lại có thể nâng được cả cái thân hình mập ú thế này".
" Ta mập thì đã sao nào, bây giờ đã mập rồi thì ngủ thêm chút, mập thêm một tí có sao đâu, các ngươi đi đâu thì cứ đi đi đừng làm phiền tới ta ".--- Xuân Đức liếc xéo Tử Yên đạo.
Tử Yên lắc đầu đạo:
" Không được, ta sao có thể để ngươi mập thành quả bóng được, hôm nay ngươi có nói thế nào cũng phải đi với ta, bây giờ chúng ta cùng đi tới Vực Thẳm Tử Vong ".
Nói xong nàng không cho Xuân Đức phản đối đã ôm hắn đi về một cái phi chu bên trên lúc này đã có 8 người trước kia và còn thêm cả Ánh Nguyệt nữa là 9. Tử Yên vừa lên phi chu nhìn một lão giả đạo:
" Xuất phát thôi "
Ngay lập tức phi chu biến thành một đạo cầu vồng biến mất, ngồi trên phi chu hai thiếu nữ thấy Tử Yên ôm một con tiểu linh thú quay về thì vô cùng ngạc nhiên, hai nàng đánh giá Xuân Đức một lượt sau đó một cô gái mặc áo màu vàng mới hỏi Tử Yên:
" Ồ. Tử Yên con sủng vật của ngươi là loại gì tại sao ta chưa từng thấy có thể nhưng nó lại cho ta không, ta đang thiếu một con sủng vật để nuôi "--- Lời nói người này khi nghe vào tai cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu không phải là giọng nói của ả mà là cái cách thể hiện, ả này nói chuyện mà cứ như đang ra lệnh cho người khác vậy, vênh mặt hất hàm lên mà nói, nhìn thôi là muốn cho ngay chiếc dép vào mặt rồi.
Cô ả kia vừa nói xong thì thiếu niên bên cạnh, à mà gọi là thiếu niên cũng không đúng lắm, kẻ này khuôn mặt thì thiếu niên mà thân thể thì như con gấu vậy nhìn dị hợm vô cùng, tên này cũng dùng cái giọng như bố thí cho Phong Tử Yên nói:
" Phong sư muội đã Vân sư muội muốn chi bằng muội hãy đưa con tiểu thú này cho muội ấy đi, chỉ cần muội đưa con vật nhỏ kia cho Vân sư muội thì viên Định Hồn Đan này là của muội". Nói xong tên này lấy ra một cái hộp ngọc vứt xuống dưới chân Tử Yên.
Sắc mặt tên mặt học sinh thân hình con gấu kia khi ném cái hộp ngọc đi thì vô cùng đểu giả, còn hai con ả kế bên đó thì lại được một dịp vênh mặt hất hàm lên.
Còn sắc mặt của Tử Yên vô cùng khó coi lúc xanh, lúc trắng, còn 6 người bọn Ánh Nguyệt thì hiện lên vẻ tức giận. Nhưng cũng chỉ là hiện lên vẻ tức giận thôi mà không dám nói gì.
Đúng lúc này tên kia lại lên tiếng:
" Sao vậy Phong sư muội không phải là muội rất cần vật ấy để cứu người ấy sao, cúi xuống và nhặt nó lên đi chứ, đối với ta nó không đáng là gì nhưng với sư muội thì.. ha ha ha...á "
Tên này đang cười thì bỗng dưng hét thảm một tiếng, nhưng cũng chỉ là hét lên một tiếng mà thôi vì hắn không có cơ hội để la lên lần thứ hai rồi. Khi mọi người kinh ngạc nhìn về phía tên kia thì không khỏi một trận lạnh buốt sống lưng sống, hai mắt trợn thật to mà nhìn, bọn họ thấy một cảnh vô cùng tà ác cả đời khó quên.