- --o0o---
Xuân Đức vừa đi ra bên ngoài liền dùng hồn niệm cảm nhận một cái, trong lúc nhất thời hắn liền cảm thấy vô số linh hồn tương thông phản hồi lại.
Xuân Đức có thể khẳng định bệnh dịch mà Vô Địch tạo ra chính là loại khủng khiếp nhất mà hắn từng nhìn thấy, lây lan qua tất mọi con đường,khả năng lây nhiễm gần như là 100% khi chưa đạt đến Thiên Vương Tiên Cảnh.
Mà phải biết rằng Phong Thật Vực cũng chỉ là một vực nhỏ mà thôi, cường giả không nhiều cho lắm, cường giả Thiên Vương Tiên Cảnh cũng không có một người, người mạnh nhất là “Vực chủ” cùng là “ Điện chủ” của Phong Thần Điện bất quá cũng chỉ là một tên Hằng Vương Tiên Cảnh hậu kỳ hay viên mãn gì đó mà thôi.
Mà thời gian ủ bệnh cực ngắn, nói thẳng ra thì thời gian ủ bệnh có thể bỏ qua, bệnh độc vừa vào trong cơ thể thì lập tức phát tác rồi, hầu như không có thời gian ủ bệnh.
Nhưng mà điểm đáng sợ nhất chính là người bị mắc bệnh lại không có biểu hiện rõ ràng gì cả, có chăng chỉ là thiếu đi rất nhiều ký ức mà thôi, mà cái này phải cần quan sát kỳ mới có thể phát hiện được.
…..
Thời gian từ từ đi qua.
Số người nhiễm bệnh độc mỗi lúc một nhiều, vì là lây lan qua đường hô hấp nên Xuân Đức phân tán đám mắc bệnh kia đến mấy nơi đông người, không qua bao lâu thì nơi kia cũng biến thành ổ bệnh dịch.
Sau khi chiếm được truyền tống trận, Xuân Đức lại bắt đầu thông qua truyền tống, truyền đi những người nhiễm bệnh, tông môn người nào thì quay về tông môn người đó, vì để đảm bảo nên Xuân Đức gửi luôn một nhóm người.
Có điều hồn niệm của Xuân Đức có hạn, không giống như lão Hắc là đặt một tia phân niệm vào mỗi con tang thi hình thành hạt giống để khống chế, vì vậy sau khi đi qua truyền tống thì đám kia chỉ có thể tự do hành động.
Có điều Xuân Đức cũng không mấy lo lắng, dù sao đám kia trí khôn vẫn có, cũng không phải cái xác không hồn, hơn nữa loại bệnh dịch này là loại bệnh dịch mới, hắn dám chắc sẽ không ai đề phòng, đợi lúc đám kia phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.
…….
30 phút….
1 tiếng…..
2 tiếng…..
2 tiếng 8 phút ….
Phải mất bốn tiếng đồng hồ thì Kháng Hải Trấn Yêu thành mới hoàn toàn rơi vào trong tay Xuân Đức. Thời gian so với lão Hắc dự đoán lệch mất 8 phút.
Đứng ở trên cao, ngồi trên lưng Sói Mập, Xuân Đức nhìn xuống thành trì khổng lồ bên dưới, nhìn cảnh tượng mọi người vẫn đang hoạt động như bình thường thì bất giác mỉm cười.
“ Mập mạp ngươi cảm thấy khó tin không? Một tòa thành trì lớn như vậy mà chỉ trong vòng có vài tiếng đồng hồ liền đã bị chúng ta khống chế hoàn toàn.”
Sói Mập nghe hắn hỏi như vậy thì gật gật cái đầu lớn nói:
“ Tiểu Kim cũng không thể tin được, mới vừa cách đây không lâu chúng ta cũng chỉ là khách ngoại lai vậy mà lúc này đã là chủ nhân của nơi này.”
Xuân Đức dùng tay vuốt ve đầu nó nói:
“ Mập Mạp sau này phải cố gắng thật nhiều để rồi còn tự bảo vệ bản thân, ta không cầu ngươi bảo vệ ta chỉ cầu ngươi tự bảo vệ bản thân là được, ngươi nhìn đám người phía dưới xem, bọn họ đều chỉ là vì không đủ thực lực mà rơi vào kết cục như vậy, nếu như bọn họ có Thiên Vương Tiên Cảnh thực lực thì đã khác.”
Sói Mập nghe xong thì trong lòng không khỏi một mảnh ấm áp, tuy nó biết chủ nhân nó không phải là người tốt gì nhưng chỉ cần chủ nhân của nó tốt với nó là được, còn không tốt với ai thì nó mặc kệ, nó cũng là như vậy. Từ khi gặp nhau tại vùng hoang mạc kia, sợi dây vận mệnh đã buộc chung một người một sói lại với nhau.
“ Tiểu Kim sau này nhất định sẽ nỗ lực, không phụ chủ nhân mong đợi.”
Xuân Đức trong mắt hiếm khi thấy được một tia ôn nhu, hắn vuốt ve đầu của Sói Mập nói:
“ Có thời gian ta sẽ giúp Mập Mạp ngươi luyện hóa xương của Đào Ngột, còn bây giờ thì tranh thủ đi thu gom tài phú nơi này thôi.”
Sói Mập ứng một tiếng sau đó liền hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng lao về phía phủ thành chủ. Nhưng trên đường đi nó lại hỏi:
“ Chủ nhân, thế Hoa Tiên tiểu nha đầu kia làm sao bây giờ, nếu nàng cũng biến thành tang thi giống như những người nơi này thì Thiên Hoa sẽ rất đau lòng đấy.”
Xuân Đức nghe vậy thì cười cười, hắn nói:
“ Yên tâm, Mập mạp ngươi không cần lo, ta đã tính tới việc đó rồi. Nàng ta dù sao cũng là ân nhân của chúng ta, chúng ta cũng thể hai nàng ta được, dù sao ta cũng là người có nguyên tắc, người có ân với bản thân thì nhất định sẽ trả nhưng mà dám dùng ân đó mà uy hiếp ta thì phải chết. Mập mạp ngươi cũng nên nhớ lấy điều này.”
Sói Mập vừa cực tốc phi hành, vừa nói:
“ Chủ nhân dạy bảo, Tiểu Kim nhớ kỹ.”
…….
Với tốc độ của Sói Mập nhưng cũng phải rất lâu sau thì Xuân Đức mới đến được phủ thành chủ nơi đây.
Khi hắn vừa đến nơi này thì liền đã nhìn thấy cảnh tượng người người tấp nập đang mang đủ loại tài nguyên, kỳ trân dị bảo đến quảng trường trước phủ thành chủ tụ tập.
Chỉ tính nhẫn không gian thôi đã chất thành núi lớn rồi, về các loại như binh khí, áo giáp, các thứ thì nhiều vô số kể…. Tiên thạch thì càng không phải nói, nhiều đến mức mà đến cả Xuân Đức cũng không biết có bao nhiêu nữa.
Nhìn thấy nhiều như vậy tài phú, Sói Mập liên hưng phấn không thôi nói:
“ Chủ nhân, nhiều … Nhiều quá… Tất cả thứ này đều là của chúng ta…. Tiểu Kim đời này là lần thứ nhất nhìn thấy nhiều như vậy của cải sếp trước mặt mình.”
Xuân Đức nghe thế chỉ cười nhưng đúng lúc này Xuân Đức ánh mắt nhìn về một phương hướng, hồn niệm cường đại lập tức khóa chặt lấy mấy người đang nằm dưới đất. Xuân Đức kinh ngạc.
“ Ồ, người của Ác Ma Điện chúng ta ở nơi đây cũng có, hẳn mấy người này là thuộc hạ của Vũ Y lưu lại.”
Xuân Đức nâng tay lên, lăng không một nhiếp, lập tức mấy nữ tử đang trốn ở dưới đất lập tức bị nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó bay tới trước mặt Xuân Đức.
Mấy cô gái sau khi nhìn thấy Xuân Đức thì sắc mặt kinh sợ, bọn họ bị lực lượng không biết tên trói buộc muốn tự sát cũng không được chứ đừng nói là chạy trốn.
Nhưng khi các nàng nhìn thấy Sói Mập( quay về trạng thái như cũ, bộ lông màu bạc đã thành màu vang) bên dưới Xuân Đức thì đều kinh ngạc không thôi. Các nàng hiển nhiên là nhận ra được Sói Mập.
Sói Mập bị các nàng nhìn chằm chằm thì tức giận nói:
“ Nhìn cái gì mà nhìn, thấy Điện chủ còn không nhanh tới bái kiến.”