Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1227: Xuân đức lâm vào hôn mê




Ẩn ở sâu bên trong tầng mây nhìn thảm cảnh phía bên dưới, mấy khí linh đang quan sát nơi đây đều không trầm mặc không nói gì. Mãi sau một lúc lâu Bạch Khiết (tên của con rắn trắng) mới lên tiếng:

“ Đây là uy thế của Địa Ngục Thiên Long sao? Mặc dù đã có thế giới chi lực trấn áp vậy mà bị hủy thành ra dạng này, quả thực quá khó tưởng tượng.”

Cửu Đầu Hoàng Kim Xà ở bên cạnh nhìn cũng là cảm khái nói:

“ Nếu như tên kia không phải là lúc đèn cạn dầu thì càng kinh khủng hơn nữa. Giờ ta mới hiểu vì sao trong cùng một cảnh giới thì đám biến thái kia không có đối thủ rồi, biến thái dạng này thì đừng nói là cùng cảnh giới, muốn vượt cả mấy đại cảnh giới đánh giết địch nhân cũng là điều bình thường à.”

Hải Đường lúc này ở bên cạnh gật gật đầu nói:

“ Đáng lý ra lúc đầu chúng ta không nên chọn thế giới này làm nơi tiến hành nhiệm vụ, ít ra phải chọn thế giới nhất đẳng làm nơi tiến hành nhiệm vụ mới phải. Bây giờ thế giới này bị tàn phá thành cái bộ dạng như vậy, sau lần nhiệm vụ lần này hẳn phải đợi thêm 1000 năm mới có thể tiền hành nhiệm vụ tiếp theo.”

Cửu Đầu Hoàng Kim Xà cười nói:

“Nhưng mà lần này được nhìn xem thần thông hóa thân kinh khủng kia cũng xem như không lỗ, tiểu tử kia chỉ có thể hóa thân ra ba đầu đã mạnh như vậy rồi như vậy không biết lúc có thể hóa thân chín đầu thì thế nào nữa, thật chờ mong à, đáng tiếc lúc đó ta không có thể nhìn thấy rồi. Có điều tiểu tử kia vẫn không bằng ta, lúc bằng tuổi hắn ta còn mạnh hơn hắn nhiều.”

Nghe được lời cuối, Bạch Khiết cùng Hải Đường đều không khỏi dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn hắn, Bạch Khiết càng là không khách khí châm chọc nói:

“ Thiết. Ngươi không thổi da trâu thì chết à, đừng có tỏ vẻ đậu bức như vậy được không, lúc ngươi bằng tuổi hắn còn không biết tu luyện đến Tinh Quân Tiên Cảnh hay chưa.”

Cửu Đầu Hoàng Kim Xà nghe vậy cũng không xấu hổ, hắn cười lên ha hả nói:

“ Các ngươi không tin ta cũng không có cách, mà thôi chuyện đó để sau đi, bây giờ chúng ta nên dọn dẹp nơi này một chút, tranh thủ thời gian khôi phục vách ngăn thời không, tên tiểu kia đúng là đồ phá hoại mà… Thở dài.”

Hai người khác nghe vậy cũng đều là thở dài bất đắc dĩ không thôi. Tiếp sau đó ba người phân ra mà làm việc.

- --o0o---

Cùng thời gian này, ở sâu bên trong lòng đất, Xuân Đức lúc này vẫn duy trì trạng thái ấu long, hắn lúc này đang cuộn tròn lại, hai mắt nhắm nghiền giống như là ngủ say, xung quanh cơ thể hắn lúc này đang có một đoàn thủy dịch màu lam nhạt.

Trong lúc vô thức hắn liên tục hấp thu những thủy dịch màu lam nhạt kia, mỗi khi hấp thu một ít thủy dịch thì cơ thể hắn lại có một ít biến hóa nhưng biến hóa này rất nhỏ. Nhưng tích lũy thời gian dài liền có thể thấy được hiệu quả rõ rệt. Thân thể hắn càng ngày càng lớn hơn, khí tức cũng càng ngày càng mạnh hơn.

- --o0o---

Vài ngày tiếp theo, tin tức về trận chiến kia được người ba tộc hết sức tuyên truyền, không qua bao lâu thì cả đại lục đều biết đến trận chiến giữa tam hoàng cùng thượng cổ hung linh. 

Kết thúc trận chiến lấy tam hoàng bị thương nặng, vô số cường giả vẫn diệt nhưng cuối cùng cũng giết chết được con thượng cổ hung linh.

Ngay khi tin tức kia truyền ra thì danh khí của tam hoàng lại một lần nữa kéo lên đến đỉnh cao, người người sùng bái, nhà nhà thờ cúng.

Trong lúc người người, nhà nhà đang ở bên trong niềm vui mừng khôn xiết thì lại có một cô gái đang buồn bã không thôi, trên mặt nàng lúc nào cũng hiện lên vẻ u buồn.

Người này không ai khác chính là Mộng Vân, từ ngày Xuân Đức rời đi nàng đã cảm thấy bất an không thôi, nhất là mấy ngày này lại nghe được tin tức thượng cổ hung linh xuất hiện, bị tam hoàng tru diệt càng làm cho nàng cảm thấy lo lắng không thôi.

Nàng đi đi lại lại trong phòng, trong miệng liên tục lầm bầm:

“ Đừng có xảy ra việc gì à, ngươi mà xảy ra việc gì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, tên chết tiệt.”

“ Bây giờ phải làm sao? Hay là ta đi tìm hắn. Nhưng mà tìm ở đâu đây. Làm sao lòng ta lại không yên thế này.”

Ở bên ngoài, tại một nơi cách khá xa phòng của Mộng Vân, mấy người Lâm Thừa Vũ, Lâm Kinh Hương, Tô Húc, Hải Băng nhìn thấy một màn như vậy thì hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt của nhau.

Lâm Kinh Hương nhỏ tuổi nhất, nói chuyện cũng là không kiêng nể gì nhất, cô bé nói:

“ Sư phụ đáng thương, bị đại ác ma mê hoặc. Bây giờ đại ác ma mới đi xa có vài ngày chưa quay về liền thành ra bộ dạng này rồi nếu mà đại ác ma đi xa mãi mãi phải chăng sư phụ liền…Ui da, đau.”

Nàng còn chưa nói hết câu thì liền đã bị Lâm Thừa Vũ gõ lên đầu mấy cái đau điếng.

Lâm Thừa Vũ lúc này trừng mắt nhìn nàng nói:

“ Nha đầu chết bầm, muội không lo cho an nguy của mình thì cũng thôi nhưng muội phải thương lấy đại ca cùng mọi người chứ, muội không phát hiện sư phụ muội thời gian gần đây rất nóng tính, đụng cái là đánh người sao? Để cho sư phụ muội nghe được mấy lời vừa rồi còn không phải lột da chúng ta ra.”

Lâm Kinh Hương rất khó hiểu mấy lời đại ca nàng vừa nói, có điều nhìn thấy bộ dạng kia của đại ca thì nàng không dám nói gì thêm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu mà thôi.

Đang lúc này, Hải Băng nói:

“ Hai tên đáng ghét kia lại đến, lần trước đánh chủ ý lên ta không được bây giờ lại muốn đánh chủ ý lên Vân tỷ, đáng chết.”

Nàng vừa nói vậy thì tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn qua, lúc này bốn người đều nhìn thấy một thanh niên tuấn dật tay cầm quạt lông phe phẩy, đi phía sau còn có bốn tỳ nữ xinh đẹp vô cùng, thêm vào một lão giả. Đi bên cạnh hắn còn có một người thanh niên khác, bộ dạng cũng rất được.

Người cầm quạt lông chính là Lôi Nguyên, đại ca của Lôi Tâm, tên này là một tên hoa hoa công tử, tuy bản tính không xấu nhưng cứ thấy gái đẹp là sán vào cực kỳ làm người ta chán ghét. Còn tên đi bên cạnh hắn là Đường Khánh, cũng là một tên thiếu gia ăn chơi chác táng, rất thích làm mấy trò hạ lưu đê tiện.

Tô Húc nhìn tên bộ dạng thư sinh đang bước nhanh tới phong Mộng Vân thì cười lạnh nói:

“ Cầu mong hắn không bị đánh chết đi. Bình thường Vân tỷ luôn luôn ôn nhu nhưng lúc này ai dám chọc tỷ ấy thì kẻ đó liền không may.”

Quả nhiên, Tô Húc còn chưa dứt lời thì liền nghe được giọng nói rét căm căm của Mộng Vân vang lên:

“ Cút. Bằng không lập tức chết.”

Cùng lúc đó mọi người nghe được trong phòng kia vang lên âm thanh của tên Đường Khánh.

“ Tiện nhân ngươi dám nói ta cút. Ngươi biết ta là ai không, thiếu gia để mắt đến ngươi đã là…”

“ Ầm.”

Mọi người chỉ nghe một tiếng nổ mạnh vang lên, giọng nói của tên Đường Khánh kia lập tức im bặt.

Bốn người Lâm Thừa Vũ, Lâm Kinh Hương, Tô Húc, Hải Băng hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời chạy vào trong phòng. Vừa vào trong phòng thì bọn họ liền trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Mộng Vân tỷ luôn ôn hòa dịu dàng của bọn họ, lúc này một chân đang giẫm lên ngực tên Đường Khánh, hai mắt nàng lúc này hiện lên hung mang, cả người toát ra khí tức nguy hiểm.Nằm cạnh Đường Khánh lúc này còn có một cái thi thể bị bóp nát đầu.

Bốn người vừa đi vào trong phòng bị nàng liếc nhìn một cái cả người như trực tiếp rớt vào hầm băng.

Về phần Đường Khánh thì sắc mặt tái nhợt, trong mắt đều là sự sợ hãi, trong miệng hắng liên tục trào ra máu tươi, sắc mặt vặn vẹo do đau đớn quá độ nhưng hắn lại không dám la lên một tiếng nào, hắn cảm nhận được nếu như bản thân dám la lên một tiếng thì nữ nhân trước mắt này sẽ lập tức giết chết hắn.

Còn Lôi Nguyên thì bị dọa ngồi trên mặt đất cùng với bốn thị nữ của hắn, cả năm người không ngừng run rẩy, nhất là khi cảm nhận được khí tức lạnh lẽo cùng sát khí dày đặc trên người Mộng Vân thì càng run rẩy lợi hại hơn.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới một nữ nhân bình thường luôn ôn nhu, ăn nói nhẹ nhàng, nhìn nhu nhu nhược nhược lại có một mặt đáng sợ như vậy.

Đúng lúc này một âm thanh căm tức từ bên ngoài vang lên:

“ Lôi Nguyên, ngươi dám làm gì Vân tỷ ta sẽ lột da ngươi.”

Chủ nhân của âm thanh này không ai khác chính là Lôi Tâm, cô nàng khi biết được Lôi Nguyên mang Đường Khánh tới tìm Mộng Vân thì vội chạy tới nơi này, sợ hai người kia làm gì bất lợi với Mộng Vân.

Nhưng khi nàng chạy vào trong nhìn thấy một màn kia thì cũng không khỏi ngây dại, nhất là khi bị ánh mắt Mộng Vân đảo qua thì nàng liền không khỏi sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, trong lòng không khỏi sợ hãi một hồi.

Nhìn thấy Lôi Tâm đi vào trong này, Mộng Vân tâm tình lúc này cũng bắt đầu an tĩnh trở lại, hung quang trong mắt cùng với sát khí như thực chất là quanh thân cũng nhanh chóng tản đi.

Nàng nhìn tất cả mọi người nói:

“ Để mọi người phải sợ hãi rồi. Không có việc gì cả, chỉ là tâm tình lúc trước ta có phần nóng nảy mà thôi.”

Tiếp sau đó nàng lại nhìn Lôi Nguyên cùng Đường Khánh nói:

“ Nếu hai vị công tử đến làm khách thì ta rất vui lòng tiếp đón nhưng lần sau còn dám làm ra mấy hành động như vậy nữa thì không ai có thể cứu được các ngươi. Hôm nay nể tình các ngươi mạo phạm ta lần đầu cũng như nể tình Lôi Tâm muội muội ta tha cho các ngươi một mạng.”

Vừa nói nàng vừa thu chân lại, Đường Khánh được tha lập tức cảm thấy trên ngực một mảnh nhẹ nhõm, không còn cái giác như núi lớn đề lên như lúc trước nữa.

Lau đi vết máu trên miệng, Đường Khánh đứng dậy. Cả người hắn như biến thành một người khác, không còn cái bộ dạng cà lơ phất phơ lúc trước mà thay vào bộ dạng nghiêm túc.

Hắn chắp tay hướng Mộng Vân nói:

“ Đường Khánh hôm nay mạo phạm đến cô nương thật sự xin lỗi, ngày sau ắt mang đến đại lễ để xin lỗi. Xin Vân cô nương bỏ quá cho.”

Hành động cùng biểu hiện của hắn khiến cho người nơi đây kinh ngạc, trong đó cũng có Mộng Vân, nàng nhìn hắn nói:

“ Ta cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy, chỉ cần công tử về sau chú ý là được.”

Đường Khánh gật đầu có lễ nói:

“ Tại hạ đã biết, bây giờ tại hạ xin phép về trước, ngày sau nhất định tái kiến.”

Nói xong thì hắn liền thu xác lão giả vào bên trong nhẫn không gian sau đó liền đi ra ngoài. Lôi Nguyên thấy bạn tốt bỏ đi thì cũng vội nói lời từ biệt rồi chạy theo. Bốn tỳ nữ cũng nhanh chân chạy theo hắn.

Lúc này trong phòng cũng chỉ còn sáu người.