Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1130: Nhiệm vụ số 5 - cả đế đô giới nghiêm, lòng người bàng hoàng




Ngay khi đám người Xuân Đức vừa rời đi không qua bao lâu thì trên bầu trời xuất hiện mấy chục thân ảnh. Nếu có ai ở đây nhìn thấy bọn họ thì đều có thể ngay lập tức nhận ra bọn họ là ai.Những người này trên người đều mặc giáo phục của Học Viện Pháp Thần, bọn họ đều là giáo sư bên trong Học Viện Pháp Thần.

Nhìn qua khung cảnh hoang tàn trước mắt thì những người này đều âm thầm cả kinh. Cả cánh rừng lúc này đã bị hủy mất 2/10 rồi, cây cối thì đổ gãy khắp nơi, mặt đất thì xuất hiện từng cái hố lớn. Bên trong không khí vẫn còn lưu lại mùi tanh nồng nặc, chứng tỏ nơi này vừa xảy ra một cuộc giết chóc đẫm máu. 

Lúc này có người nhịn không được hỏi:

“ Ở nơi đây là làm sao? Vì sao lại không thấy bất kì thi thể nào, cũng không thấy ai, chẳng lẽ lúc trước chúng ta nghe lầm.”

Nghe được người này hỏi thì một ông lão lúc này lên tiếng:

“ Để ta sử dụng ảnh nguyệt thiên chiếu xem có tìm ra được manh mối nào không.”

Vừa nói thì ông lão này bắt đầu đọc chú ngữ khó hiểu:

“Γεννημένος από πάνω, πεθαμένος στη γη της μητέρας μου, σας καλώ στην ουράνια νεράιδα.... Σταματήστε”

Cùng với ông lão đọc chú ngữ thì thủy nguyên tố bên trong không gian bắt đầu tụ lại, hình thành nên một tấm kính khổng lồ. Bên trong tấm kính kia là hình ảnh của cánh rừng trước khi bị tàn phá.

Có điều ngay khi tấm kính kia bắt đầu vẫn chuyển, hình ảnh đang từ từ thay đổi thì đột nhiên một một ma trảo từ bên trong tấm gương vươn ra muốn chụp nát đầu ông lão.

“ Cẩn thận.”

Nhưng đúng lúc này có hai người bên cạnh ông lão vung kiếm lên ngăn lại ma trảo kia.

“ Keng keng…”

Hai âm thanh kim loại vang lên, ma trảo đang chộp về phía đầu ông lão kia bị hai thanh kiếm ngắn lại, cùng lúc này ông lão kia cũng mạnh mẽ cưỡng ép kết thúc pháp thuật.

“ Xoảng.”

Cả tấm gương trong nháy mắt vỡ tan tành biến thành điểm điểm tinh quang tan biến trong không gian, cùng lúc đó cái ma trảo kia cũng hóa thành một đoàn khí đen tan đi mất.

Vì mạnh mẽ chấm dứt pháp thuật ông lão kia liền phun ra liên tiếp mấy ngụm máu sau đó rơi thẳng xuống đất. Nhưng hắn còn chưa rơi xuống mặt đất thì liền đã được người đỡ.

……..

Cùng lúc này, ở một nơi cách khá xa khu rừng, Xuân Đức đang nhắm mắt,đột nhiên mở mắt ra. Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh. Ở bên cạnh hắn Ốc Đinh Đặc nhạy cảm phát hiện, hắn lúc này cẩn thận hỏi: 

“ Chủ nhân, có việc gì sao?”

Xuân Đức khẽ lắc đầu nói:

“ Không sao, đồ chơi của ta bị người hủy mất rồi. À mà phải rồi vì sao các ngươi chỉ còn có 21 người vậy, không phải lúc trước có gần 30 người sao? Không phải các ngươi bị đám kiến hôi kia giết chết đi 7-8 người đấy chứ?”

Ốc Đinh Đặc nghe Xuân Đức hỏi vậy thì có chút không biết nói gì, hắn cười khổ nói:

“ Chủ nhân, cái này là do người làm mà. Lúc chủ nhân thi triển pháp thuật đầu tiên thì có mấy người tránh né không kịp liền đã bị ánh sáng màu đen kia chém làm đôi mà chết.”

“ À”, Xuân Đức có đôi chút kinh ngạc nói:

“ Chắc là do ta khống chế không tốt nên lỡ tay giết lầm, mà thôi chết thì cũng đã chết rồi. Ngươi với Ốc Đặc Nhĩ không chết là được.”

Nghe được Xuân Đức nói ra lời này thì Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc trong lòng không khỏi ấm áp, dù sao chủ nhân vẫn quan tâm đến bọn họ.

Nghĩ đến cái gì, Xuân Đức lúc này lại nói:

“ Hai người các ngươi kế thừa một chút năng lực hắc ám thần thông của nhị đệ ta. Mà các ngươi hẳn chưa biết dùng năng lực thần thông kia phải không?”

Hai người Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc đồng thời gật đầu. Hiển nhiên là bọn họ cũng không biết cách sử dụng năng lực thần thông kia.

Xuân Đức lúc này lại nói:

“ Vậy các ngươi làm theo ta, tập trung tinh thần bắt đầu niệm chú thuật...Μπορείτε να δώσετε αυτή την ψυχή σε εσάς, να δώσετε τη δύναμη και τη σοφία του πιστού σας.”

Hai người Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc làm y hệt những gì Xuân Đức làm, ngay khi bọn họ niệm xong chú ngữ thì cả người bọn họ bắt đầu có biến đổi mãnh liệt, đồ ăn hoa văn màu đen quái dị lần trước lại hiện ra, đôi mắt của bọn họ cũng biến thành màu huyết sắc.

“ Cảm giác ra sao?”--- Xuân Đức hỏi.

Hai người Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc cảm nhận một chút liền nói:

“ Cảm thấy bản thân mạnh lên không ít. Ma pháp bên trong cơ thể liên tục gia tăng.”

“ Thuộc hạ còn tự động học một năng lực mới, năng lực kia có tên Hắc Ám Xâm Hồn.”

Xuân Đức gật đầu nói: 

“ Vậy là tốt rồi, khi nào trở về các ngươi dùng năng lực kia dò xét đám người bên dưới một lượt, tìm xem tên nào là phản đồ. Ngày hôm nay mà không có ta thì các ngươi không may mắn như vậy đâu. Về phần Lisa cùng Lina thì ta sẽ tự mình kiểm tra.”

Hai người Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc giải trừ trạng thái sau đó đồng thời cung kính nói:

“ Thuộc hạ làm việc thất trách, mong chủ nhân thứ tội.”

Xuân Đức xua tay nói:

“ Cũng chưa chắc phản đồ nằm ở bên trong đám thuộc hạ hai người mà rất có thể là do đám kia tiết lộ ra. Nhưng mà cứ kiểm tra một lần cho chắc chắn, sau khi kiểm tra xong thì các ngươi cũng biết được ai trung tâm mà tiến hành bố trí chức vị.”

Hai người Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc một lần nữa cung kính nói:

“ Chủ nhân dạy bảo rất đúng.”

Những người khác ở bên trong xe, thấy được cũng nghe được những gì mà Xuân Đức cùng hai người Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc nói với nhau, sắc mặt của nhiều người trong nháy mắt biến đổi mạnh.

Xuân Đức lúc này khẽ gật đầu sau đó quét mắt qua nhìn đám người còn lại trong xe nói:

“ Các ngươi nếu xác định không theo ta thì có thể nói ra, ta sẽ cho các ngươi chết một cách thanh thản, còn nếu đã lựa chọn đi theo ta mà lại dám phản bội thì lúc đó không phải chỉ có chết là xong đâu.”

Đám người kia nghe vậy thì lạnh run, cả đám lúc này đồng thời quỳ xuống nói:

“ Nguyện dùng sinh mạng này để phục vụ chủ nhân, thề không bao giờ hai lòng.”

Xuân Đức khẽ nhếch môi lên sau đó thì nhắm mắt lại không quan tâm đến đám người kia nữa. Thấy Xuân Đức như vậy thì cả đám nhìn nhau một cái sau đó thì lại quay lại vị trí của bản thân. Tiếp sau đó cả đám ngồi yên lặng không ai dám nói gì cả, đến hít thở cũng cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể. Bọn họ lúc này chỉ sợ làm phiền đến Xuân Đức.

Sau khi xe chạy đến một địa điểm gần nhà của Xuân Đức thì Xuân Đức liền xuống xe đi bộ về nhà. Còn những người khác vẫn tiếp tục đi về lâu đài của hai người Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc.

Thấy Xuân Đức xuống xe thì Lệ Á lúc này có phần hiếu kỳ hỏi:

“ Chủ nhân tôn kính không đi về cùng chúng ta sao?”

Ốc Đặc Nhĩ lúc này lạnh nhạt nói:

“ Chủ nhân thích ở nơi nào là quyền của người, không ai có quyền can thiệp, sau này bớt hỏi những thứ dư thừa. Tuy chủ nhân lúc bình thường rất ôn hòa nhưng cũng không thể không đề phòng lúc người không vui. Đây chỉ là ta muốn tốt cho các ngươi mà thôi.”