Nhìn tốc độ tàn sát của Bóng Ảnh tuy rất nhanh, trong một phút thì phải cả hơn ngàn tên nằm xuống nhưng nơi này có đến hơn 2 vạn người, muốn để cho Bóng Ảnh một mình giết sạch thì cũng phải tốn thời gian cả nửa tiếng. Mà Xuân Đức có có kiên nhẫn đợi chờ lâu như vậy.
Lúc này đây hắn bắt đầu ra tay, hắn lựa chọn tên nào có tinh thần lực yếu sau đó sử dụng linh hồn lực công kích.
“ Bụp bụp bụp…”
Trong nháy mắt vô số những kẻ đang bỏ chạy lập tức đầu nổ tung như pháo bông, dịch óc trắng hồng bay tán loạn. Ánh mắt Xuân Đức nhìn đến đâu thì nơi kia liền có một đám người nổ tung đầu mà chết.
Ốc Đinh Đặc cùng Ốc Đặc Nhĩ tuy không thấy Xuân Đức ra tay nhưng biết việc đang xảy ra trước mắt là hắn làm ra. Trong lòng cả hai càng lúc càng cảm thấy lạnh, lúc trước bọn họ con nuôi một chút hi vọng bỏ chạy nhưng chứng kiến cảnh tượng bây giờ, chỉ dùng ánh mắt liệt diệt sát vô số người của Xuân Đức thì hi vọng nhỏ bé kia lập tức bị dập tắt.
Xuân Đức giết đám tạp ngư, còn đám cá lớn thì để cho Bóng Ảnh giết chết. Hai người kết hợp với nhau, mức độ giết chóc tăng lên vô số lần, chưa đầy 5 phút thì hơn hai vạn người nơi đây đã chết gần hết, chỉ còn lại hơn 200 tên tử sĩ đang bị nhốt trong lồng sắt mà thôi.
Nhìn qua bên Ốc Đặc Nhĩ cùng Ốc Đinh Đặc, Xuân Đức nói:
“ Bây giờ là nhìn hai người các ngươi, hẳn các ngươi biết nên làm gì rồi.”
Hai người kia lập tức cũng kính nói:
“ Thuộc hạ đã hiểu rõ thưa chủ nhân tôn kính.”
Tiếp sau đó hai người hay từ trên cao xuống, bay đến mấy cái lồng sắt đang giam giữ vô số tù nhân. Hai người gọi vào mấy tên thuộc hạ thân tín sau đó ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ mở mấy cái lồng sắt kia ra.
Những người còn sống từ bên trong lồng sắt đi ra, bọn họ nhìn khung cảnh máu tanh xung quanh thì không khỏi hãi hùng khiếp vía, nhất là khi nhìn về Bóng Ảnh đang đứng ở cách đó không xa dùng ánh mắt thèm khát nhìn bọn họ. Bắt gặp ánh mắt kia cả người bọn họ run lên, mặc dù bọn họ vốn đều phải chết nhưng lúc này đây bọn họ vẫn cảm thấy thật sâu sợ hãi.
Nhìn đám người còn sống đang run rẩy trước mắt Ốc Đinh Đặc lên tiếng:
“ Bây giờ ta hỏi các ngươi, trong số các ngươi ai muốn sống, ai muốn đi theo chủ nhân vĩ đại của ta. Thề một lòng nguyện chung thành, dâng hiến tất cả cho người.”
Trong số hơn 200 người thì gần như tất cả mọi người đều đồng ý, chỉ có 8 người là không đồng ý, tám người này có nam có nữ, khi được hỏi thì nét mặt của bọn họ vẫn lạnh lùng không biểu hiện cái gì.
Ngay khi thời gian chọn lựa kết thúc.
“ Phúc phúc phúc….”
Tám cái đầu đồng thời bay lên cao cao sau đó rớt xuống nền nhà, 8 cổ thi thể không đầu nằm vật ra sàn.
Cùng lúc này âm thanh của Xuân Đức vang lên:
“ Mang bọn họ ra ngoài, chuẩn bị đi tới địa điểm thứ 2.”
Nghe được phân phó của Xuân Đức thì hai người Ốc Đinh Đặc cùng Ốc Đặc Nhĩ ngay lập tức vâng mệnh, sau đó dẫn người đi ra bên ngoài.
Đợi tất cả những người khác đã đi ra bên ngoài thì Xuân Đức nhìn qua Bóng Ảnh nói:
“ Chúng ta bắt đầu thôi.”
Bóng Ảnh nghe vậy thì gật gật đầu. Tiếp sau đó Xuân Đức ngồi xuống dùng hồn niệm của bản thân truyền cho Bóng Ảnh, về phần Bóng Ảnh thì lúc này hóa thành một đám sương mù màu đen.
Đám sương mù màu đen kia ban đầu không lớn lắm nhưng nhanh chóng bành trướng ra, bao phủ khắp đấu trường hắc ám nơi đây. Sương mù màu đen kia bao phủ cả đấu trường trong 3 phút sau đó liền thu lại.
Khi sương mù màu đen kia thu lại thì cả đấu trường hắc ám nơi đây đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có bất kỳ một giọt máu nào còn sót lại, đến cả mùi tanh cũng biến mất. Thanh lý xong nơi đây thì Xuân Đức liền đi ra bên ngoài.
Khi ra bên ngoài thì Xuân Đức liền đã thấy Ốc Đinh Đặc, Ốc Đặc Nhĩ cùng 2 ngàn người khác đang đợi mình ở bên ngoài, trước con mắt kinh sợ của mọi người Xuân Đức nói:
“ Đi thôi.”
Hắn vừa ra lệnh thì cả đội ngũ hơn 2 ngàn người bắt đầu di chuyển đến địa điểm tiếp theo. Trong kế hoạch thì đêm nay hắn sẽ ghé thăm năm nơi. Nhưng bây giờ hắn nghĩ chỉ cần đi tới 3 nơi là được. Bóng Ảnh thôn phệ cũng rất có giới hạn, khi trước chỉ vừa ăn có gần 2 vạn người thì đã cảm thấy lưng lửng bụng rồi.
Ngồi bên trong xe, Xuân Đức nhìn Ốc Đinh Đặc một cái, sau đó nói:
“ Cái này là từ trên người của đám vừa giết khi nãy, ta giữ lại cũng không có gì để dùng. Nên cho các ngươi đấy.”
Xuân Đức vừa nói vừa lấy ra một cái túi lớn bên trong đựng vô số nhẫn chứa đồ, vì nhẫn chứa đồ nơi này phẩm chất quá thấp không thể bỏ vào trong nhau nên bắt buộc hắn phải dùng túi đựng.
Tiếp nhận ban thưởng do Xuân Đức ban cho, hai người Ốc Đinh Đặc cùng Ốc Đặc Nhĩ lại lần nữa quỳ xuống cảm tạ.
“ Cảm ơn chủ nhân.”
Có lẽ quỳ xuống cảm ơn đã là thông lệ của thế giới này rồi, Xuân Đức đối với điều này tuy chẳng cảm thấy thích gì nhưng cũng mặc kệ. Nhìn hai người Xuân Đức lại nói:
“ Qua đêm nay các ngươi tạm thời đừng có hành động gì nữa. Chỉ cần ở tại lâu đài của các ngươi âm thầm phát triển là được. Tránh cho đám giáo đình kia lại nghi ngờ.”
“ Thuộc hạ đã hiểu thưa chủ nhân.”--- Hai người đồng thanh nói.
- --o0o---
Lại mất thêm gần 2 giờ để đi tới địa điểm số 2. Lần này tại địa điểm số 2 đông người hơn rất nhiều, nhân số có gần 5 vạn người.
Để giết chết toàn bộ đám này thì Xuân Đức cũng phải hao tổn không ít thời gian, nhất là trong 5 vạn tên kia không ngờ xuất hiện đến mấy trăm tên Thánh Kỵ Sĩ cùng 12 Long Kỵ Sĩ.
Đám người này tuy không gây ra uy hiếp quá lớn đối với Xuân Đức nhưng lại khiến hắn vướng tay vướng chân, gián tiếp làm tốc độ giết chóc giảm một mảng lớn, mãi gần 1 giờ sau thì Xuân Đức cùng Bóng Ảnh mới có thể đồ diệt hết đám người trong này.
Thực ra Xuân Đức có thể gọi những người khác vào giúp đỡ nhưng vì phòng ngừa trường hợp có kẻ quấy rối nên hắn để hết người ở bên ngoài, gặp kẻ nào tiến đến liền âm thầm lừa gạt sau đó bất ngờ tập kích giết chết.
Cũng giống như lần trước, sau khi giết người xong thì Xuân Đức lại thu về một ít thành viên mới, lần này có gần 500 người lại đồng ý gia nhập thế lực của hắn. Đối với những người này Xuân Đức đều giao cho hai người Ốc Đặc Nhĩ, Ốc Đinh Đặc xử lý.
Sau khi khiến cho mấy vạn người bốc hơi khỏi nhân gian không còn tăm tích thì Xuân Đức liền cùng những người khác quay trở về lâu đài. Do Bóng Ảnh cùng hắn hôm nay đã cắn nuốt đến mức tối đa, phải cần một thời gian dài để chuyển hóa nên hắn không có tiếp tục đi kiếm con mồi.
- --o0o---
Ngồi trên xe, Xuân Đức nhìn qua Ốc Đinh Đặc hỏi:
“ Trong số thuộc hạ của các ngươi, có ai là nữ nhân am hiểu việc nội trợ, chăm sóc trẻ con không? Ta cần một người.”
Ốc Đinh Đặc cũng là người tâm tư linh thông, hắn lúc này cẩn thận hỏi:
“ Chủ nhân vì sao không đưa tiểu thư đến lâu đài như vậy cũng tiền bề chăm sóc cho tiểu thư.”
Xuân Đức nhìn hắn lạnh nhạt nói:
“ Ta không có ý định ở lâu đài, ta sẽ quay về ngôi nhà nhỏ của ta, dù sao ta vẫn là một học viên của Học Viện Pháp Thần. Nếu ngươi có việc gì khó giải quyết thì có thể đến Học Viện Pháp Thần tìm ta. Nếu ta tâm tình tốt sẽ giúp người xử lý.”
Nghe Xuân Đức là một học viên thì khóe miệng hai người của Ốc Đinh Đặc cùng Ốc Đặc Nhĩ khẽ giật nhẹ mấy cái. Bọn họ không biết chủ nhân của bọn họ làm cái gì ở cái học viện kia nữa. Tuy bọn họ rất tò mò nhưng cũng biết là không nên hỏi nhiều.
Lúc này Ốc Đặc Nhĩ nói:
“ Cảm tạ chủ nhân đã quan tâm hai người thuộc hạ, hai người thuộc hạ nguyện dâng hiến tất cả để phục vụ chủ nhân.”
Xuân Đức khẽ nhăn mày dơ tay lên nó:
“ Bớt nói lời thừa thãi, ta chỉ hỏi người phù hợp có hay không?”
Ốc Đặc Nhĩ lập tức gật đầu nói:
“ Có. Để thuộc hạ đi gọi cô ấy vào.”
Tiếp sau đó Ốc Đặc Nhĩ đi ra bên ngoài, hắn chỉ vừa đi một lúc thì liền đã quay lại, lúc hắn quay lại thì mang theo hai cô gái.