Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1057: Nhiệm vụ kết thúc




- --o0o---

Thời gian qua nhanh, mới đó lại đã gần đến giờ Nữ Hoàng Băng xuất hiện. Lúc này đây Xuân Đức đang ngồi đối diện với Mộng Vân cùng Mộng Tước. Đối với việc buổi trưa thì Xuân Đức cũng không có để trong lòng, hắn lúc này đang xác nhận lại một lần nữa những thông tin về Hộ Vệ của Nữ Hoàng Băng.

“ Mộng Vân, cô nói hai hộ vệ kia còn mạnh hơn cả Nữ Hoàng Băng nữa sao?”

Mộng Vân đang ngồi đối diện với gật đầu nói:

“ Đối với vấn đề này ta cũng không có nắm chắc mười phần nhưng bảy tám phần vẫn có.”

Xuân Đức hơi trầm ngâm, sau một lúc hắn lại hỏi:

“ Nếu như giết chết Nữ Hoàng thì hai hộ vệ kia có cùng không?”

Nhẹ gật đầu, Mộng Vân đáp:

“ Theo như tư liệu trước kia ta xem thì quả thực có ghi chép về việc này, chỉ cần tiêu diệt được Nữ Hoàng thì hai hộ vệ của nàng cũng sẽ chết theo. Việc này ta cũng có 8 thành nắm chắc.”

Một tay gõ bàn, Xuân Đức lúc này có chút suy tư nếu như chỉ cần tiêu diệt được Nữ Hoàng mà mọi thứ đều được giải quyết thì tốt, chứ sau khi giết xong nữ hoàng mà hai hộ vệ của nàng vẫn tiếp tục chiến đấu thì hơi khoai rồi.

Thực ra mà nói, hắn lúc này cũng không cần mạo hiểm đi săn giết Nữ Hoàng Băng làm gì, dù sao thì nhiệm vụ đã thành. Đợi sau khi Nữ Hoàng Băng biến mất thì hắn liền sẽ được đưa về không gian nghỉ ngơi của tầng 4. Nhưng hắn lại có chút không nở, dù sao giết chết Nữ Hoàng Băng có xác suất nhận được vật phẩm chân quý.

Không nói đâu xa, riêng cái Huyết Vũ Cẩm Nang thôi. Vật phẩm có thể mang lại điềm lành, mang lại may mắn cho chủ nhân rất ít. Vậy mà hắn lại chiếm được một cái cho bản thân.

Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, so sánh tương quan lực lượng của hai bên Xuân Đức quyết định vẫn là nên đi giết Nữ Hoàng Băng. Biết đâu lại sẽ có vật phẩm trân quý xuất hiện. Đương nhiên hắn cũng dự phòng trường hợp xấu nhất rồi.

Ngay khi hắn vừa làm ra quyết định, thì đang ngồi phía đối diện Mộng Vân bỗng nhiên lên tiếng hỏi:

“ Ta có thể hỏi một chuyện được sao?”

Nhẹ gật đầu, Xuân Đức bình thản nói:

“ Hỏi đi.”

“ Bọn họ còn sống sao?”--- Mộng Vân nói.

Lắc đầu, Xuân Đức đơn giản nói ra ba từ:

“ Đều đã chết.”

Nghe được đáp án thì Mộng Vân lập tức trầm mặc. Tiếp sau đó không ai nói với nhau lời nào nữa

- --o0o---

Không qua bao lâu thì đã đến thời điểm mà Nữ Hoàng Băng xuất hiện. Nhưng lần này lại có việc phát sinh ngoài ý xảy ra.

Cũng giống như lúc trưa, không có quái vật biển hay là Quỷ Băng xuất hiện. Đến thời khắc này cũng không có Nữ Hoàng Băng xuất hiện luôn. Tất cả mọi thứ đều gió êm sóng lặng.

Đứng trên một ngọn núi cao tại hòn đảo trung tâm Xuân Đức nhìn thấy đã tới giờ mà không có bất kỳ dị tượng nào phát sinh thì trong lòng không khỏi kì quái.

Ngay lúc hắn nghi ngờ đây phải chẳng là một cái bẫy thì dị tượng đột nhiên phát sinh. Ở giữa bầu trời đêm một hư ảnh bỗng chốc hiện ra nhưng khi nhìn rõ hư ảnh này thì Xuân Đức phát hiện ra hư ảnh kia chính là hồn linh của Thần Võ Nguyên Tháp.

Ngay khi hiện ra thì 9 cặp mắt của hồn linh Thần Võ Nguyên Tháp đồng thời nhìn về phía Xuân Đức, cùng lúc đó một âm thanh già nua vang lên.

“ Chúc mừng ngươi cùng tổ đội của bản thân thành công thông qua nhiệm vụ lần này. Thành công thông qua nhiệm vụ lần này tất cả thành viên trong nhóm đều được thưởng 300 điểm công trạng.”

“ Nhiệm vụ chính tuyến thành công cả tổ đội được đưa đến khu vực chờ tại tầng bốn nghỉ ngơi, thời gian nghĩ ngơi là một tháng.”

“ Ban thưởng nhiệm vụ mở rộng. Tổ đội thành công vượt qua 6 đợt quái vật tấn công. Mỗi người được nhận 600 điểm công trạng.”

“ Tổ đội đánh giết 6 lần Nữ Hoàng Băng nhận được 6000 điểm công trạng.”

“ Giết chết hơn 8 phần quái vật đợt 2 mỗi người đạt được 1000 điểm công trạng.”

“ Giết chết hơn 8 phần quái vật đợt 3 mỗi người đạt được 1500 điểm công trạng.”

“ Giết chết hơn 8 phần quái vật đợt 4 mỗi người đạt được 2000 điểm công trạng.”

“ Giết chết hơn 8 phần quái vật đợt 5 mỗi người đạt được 2500 điểm công trạng.”

“ Giết chết hơn 8 phần quái vật đợt 6 mỗi người đạt được 3000 điểm công trạng.”

“ Người vượt ải Xuân Đức liên sát 6 lần Nữ Hoàng Băng khen thưởng một đi vào không gian trao đổi đặc biệt. Hạn định 3 giờ kể từ khi bước vào. Phần thưởng không được trao cho người khác và có hạn định 24 giờ.”

Sau khi đọc xong ban thưởng thì hồn linh của Thần Võ Nguyên Tháp liền biến mất. Cùng lúc đó Xuân Đức và hai tỷ muội Mộng Vân, Mộng Tước cũng được truyền tống đến không gian chờ tại tầng bốn.

- --o0o---

Ánh sáng tán đi, Xuân Đức cùng với hai người khác lúc này đã xuất hiện tại không gian chờ tầng bốn.

Lần này nơi xuất hiện cũng không phải là cả một quảng trường rộng lớn nữa mà chỉ là một căn phòng mà thôi. Căn phòng này vô cùng đơn sơ, ngoài bốn vách tường cùng với vài cái ghế ra thì chẳng còn gì khác. Nơi này nhìn giống mấy cái công xưởng bỏ hoang vậy.

Khi ba người xuất hiện nơi đây thì nơi này không ngờ đã có 9 người đã ở nơi đây từ trước, có lẽ do phần đọc ban thưởng của Xuân Đức khá dài nên mới đến chậm một bước.

Đánh giá đối phương, Xuân Đức phát hiện những người này trên người đầy rẫy những vết thương, quần áo rách nát, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cứ như mấy con dã thú lâu ngày bị bỏ đói vậy.

Khi Xuân Đức đánh giá những người kia thì những người kia cũng đánh giá lại hắn cùng hai người Mộng Tước và Mộng Vân, khi nhìn thấy hắn cùng với hai người khác không có vẻ gì là bị thương, quần áo trên người cũng rất sạch sẽ, đã vậy lại còn chỉ có ba người thì đám người kia đều không khỏi hiện ra vẻ kinh sợ.

Cả đám người lúc này nhanh chóng rời đi ánh mắt, không còn kẻ nào dám nhìn ba người thêm cái nào. Mấy người đang ngồi ghế lúc này cũng tự động đứng lên, đi qua nơi khác nhường ghế ngồi lại cho ba người Xuân Đức.

Đối với hành động này Xuân Đức cũng không lấy gì làm kinh ngạc, dù sao kẻ mạnh đi đến đâu cũng rất được tôn trọng. Có điều nhìn mấy cái ghế bám đầy bụi kia thì Xuân Đức cũng lười ngồi lên chúng. Hắn cảm thấy ngồi trên cái ghế kia với ngồi trên mặt đất cũng chẳng khác biệt hơn là bao nhiêu.

Vì vậy hắn lúc này kiếm một vị trí thích hợp sau đó thì ngồi xuống, ngồi bệt xuống đất, lưng thì dựa vách tường. Mộng Tước cùng Mộng Vân nhìn thấy hắn như vậy thì hai mặt nhìn nhau, sau đó thì đều học theo Xuân Đức mà ngồi xuống. Hai người phân ra, mỗi người một bên.

Sau khi ba người vừa yên vị thì liên tiếp có những cột sáng truyền tống xuất hiện. Từ bên trong cột sáng truyền tống kia đi ra rất nhiều người, có nam có nữ, có già có trẻ nhưng bọn họ đều có chung một đặc điểm, trên mặt tất cả những kẻ vừa xuất hiện đều hiện ra vẻ mệt mỏi không chịu nổi, trên người vết thương chồng chất vết thương.