Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1048: Hỗn độn thiên thủy




“ Biện pháp phong ấn sao? Vì sao ngày trước ta không học nhiều thêm một vài phương pháp từ Vô Địch chứ, bây giờ có mỗi một loại. Thất bại xem như xong, cầu trời là đừng có thất bại đấy.”

Xuân Đức trong lòng đang cầu nguyện, hắn nắm giữ rất nhiều sát chiêu nhưng về thủ đoạn phong cấm chỉ có một, điều này khiến cho hắn không khỏi có chút lo được lo mất.

Hít một hơi sâu để bình lặng lại sự kích động trong lòng….. Sau khi đã bình ổn lại tâm tình, Xuân Đức bắt đầu ra tay.

Toàn thân hắn pháp nguyên vận chuyển đến cực hạn, tay hắn bắt động pháp ấn. Linh hồn lực từ bên trong thế giới linh hồn cũng ầm ầm tuôn ra. Cũng vào lúc đó một tấm bia đá huyết sắc bị dây xích quấn quanh dần dần hiện ra.

Bắt một cái pháp ấn cuối cùng, Xuân Đức khẽ nói:

“ Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia … Giải.”

Ngay khi hắn vừa niệm xong chữ “ Giải” thì cả tòa ma bia ầm ầm bạo phát, huyết quang từ ma bia phát ra ánh sáng nhuộm đỏ bầu trời, dù là mặt tuyết hay là những bông tuyết cũng đều bị nhuộm thành màu huyết sắc.

Cùng lúc đó những sợi xích màu đen đang quấn quanh ma bia bỗng nhiên tách rời khỏi ma bia hình thành những đầu mãng xà hung tợn, cũng vào lúc này trên tấm ma bia hiện lên hai chữ đỏ như máu mang theo sát ý kinh thiên.

“ Tà Cấm.”

Chỉ là hai chữ nhưng lại bao hàm gần như tất cả mọi loại tà ác hội tụ mà hình thành. Đến cả Xuân Đức mỗi lần nhìn thấy hai chữ này đều cảm thấy lông tơ dựng đứng.

Ngay khi “ Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia” vừa giải xong thì Xuân Đức liền chỉ tay một cái về con Quỷ Nước đang truy đuổi theo Mộng Tước. Gần như trong nháy mắt vô số đầu hung xà đáng sợ từ “ Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia” hướng về phía con Quỷ Nước mà lao đến.

Con Quỷ Nước giống như là cảm nhận được nguy hiểm chí mạng, nó không lựa chọn cứng đối cứng mà lại tự phân giải bản thân sau đó ẩn vào trong lớp tuyết, thoáng cái đã không thấy đâu.

Xuân Đức ở nơi cách đó không xa nhìn thấy như vậy thì trên mặt hiện nên vẻ lạnh lùng, miệng hắn khẽ nói:

“ Thiên Long Chi Tâm.”

Xuân Đức từ từ nhắm mắt lại sau đó dùng tâm của mình cảm nhận nhận thiên địa nơi đây. Rất nhanh thì hắn liền đã thấy con Quỷ Nước kia, nó lúc này đã tụ lại một thể đang ở phía dưới lòng đất gần ngàn mét. Nó lúc này đang điên cuồng kêu gào. Âm thanh của nó rất đặc biệt chỉ có thể dùng tâm mà cảm ứng không thể dùng tai mà phân biệt.

Xuân Đức biết con Quỷ Nước này đang gọi về những phân thân khác, hắn lúc này quyết định phải hành động thật nhanh, bằng không chút nữa 7 phân thân khác đến đây thì hắn nguy rồi.

“ Cấm.”

Hắn thốt lên một tiếng, ngay lập tức không gian xung quanh con Quỷ Nước lúc này liền bị phong ấn lại, cùng lúc đó hơn 30 đầu hung xà( bản thể là tà xích) từ trên cao lao xuống, đâm xuyên qua mặt băng tuyết đâm sâu xuống lòng đất. Thẳng hướng con Quỷ Nước mà lao đến.

“ Phập phập phập…”

Những con hung xà kia nhanh chóng lao đến nơi con Quỷ Nước đang bị giam cầm sau đó cắn lên người nó.

Ngay khi mấy chục đầu hung xà đồng thời cắn lên người con Quỷ Nước thì Xuân Đức liền cảm thấy pháp nguyên cùng linh hồn lực của bản thân đang bị xói mòn đi mãnh liệt.

“ Lực cắn nuốt thực khủng bố.”

Trong lòng Xuân Đức không khỏi kinh thán một tiếng nhưng hắn cũng không có từ bỏ, dù sao miếng ăn đã tới miệng đời nào hắn nhã ra. Bị như vậy không khiến cho hắn từ bỏ mà càng khiến cho hắn trở nên hung ác.

Xuân Đức lúc này vận dụng cả bổn nguyên hỗn độn chi lực của tự thân thay thế cho pháp nguyên. Ngay lập tức tốc độ xói mòn lực lượng liền bị giảm xuống, cùng lúc này mấy chục đầu hung xà cũng lôi con Quỷ Nước từ trong mặt đất đi ra ngoài.

Con Quỷ Nước kia mặc dù rất cố gắng vùng vẫy nhưng lại không thể thoát ra khỏi 30 đầu hung xà khống chế, nếu như lúc này nhìn kỹ thì có thể phát hiện trên người con Quỷ Nước đang có hàng tỷ cấm chú nguyền rủa hình thành một tấm lưới bao lấy toàn cơ thể nó, khiến cho nó chỉ có thể giãy giụa mà không cách nào thoát ra.

Dần dần con Quỷ Nước bị lôi kéo về gần “ Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia”, khi con Quỷ Nước cách “ Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia” một dặm thì từ hai chữ “ Tà Cấm” ở trên “ Thiên Xích Huyết Bích Ma Bia” liên tục phát ra ánh sáng màu đỏ đậm chiếu lên cơ thể con Quỷ Nước.

Bị quang mang màu đỏ từ hai chữ “ Tà Cấm” kia chiếu lên người thì con Quỷ Nước nhanh chóng không còn giãy giụa nữa, chỉ sau vài chục cái hô hấp thì nó liền bất động. Cùng lúc đó thân thể nó nhanh chóng co lại, không qua bao lâu thì từ thân thể cao 10 mét bây giờ chỉ còn là một quả cầu to bằng nắm tay. Một quả cầu màu đỏ nhìn rất đẹp mắt. 

Xuân Đức nhìn thấy kết quả như vậy thì mừng như điên, hắn ngay lập tức vươn tay ra cầm lấy viên cầu kia. Ngay khi viên cầu kia vào trong tay thì bàn tay đang nắm viên cầu của Xuân Đức liền bốc khói nghi ngút.

Xuân Đức hơi kinh hãi, theo bản năng hắn buông ra viên cầu, nhìn viên cầu màu đỏ đang trôi nổi trước mặt Xuân Đức không khỏi chửi một câu:

“ Đã bị phong ấn rồi còn không yên phận, đợi ta có thời gian liền luyện người. Thứ chết tiệt. Hừ.”

Xuân Đức chửi xong một câu thì liền dùng bổn nguyên lực bao lấy viên cầu sau đó cất đi, ngay khi hắn vừa cất viên cầu đi thì từ nhiều phương hướng khác nhau liên tiếp truyền đến tiếng rống giận.

Xuân Đức nghe được tiếng rống giận kia lập tức cảm thấy trái tim nhảy lên bịch bịch, nếu là một trong 8 phân thân của con Quỷ Nước hắn còn có thể đối phó được chứ đồng thời đối phó với 2 cái, hắn nắm chắc phần thua trong tay.

Không tiếp tục do dự một giây một khắc nào, hắn nhanh chóng chạy đến vị trí của Mộng Tước kéo tay nàng ta chạy đi.

“ Còn ngây ra đó cái gì nữa, sao còn không biết đường mà chạy đi muốn đầu thai sớm à.”

Bị Xuân Đức nắm tay kéo đi, lại con bị hắn quát nhưng Mộng Tước vẫn ngây ra, nàng cứ chân chân nhìn Xuân Đức, nàng cũng hi vọng sẽ có người đến cứu nàng nhưng không ngờ người kia lại là Xuân Đức. Trong trí nhớ của nàng Xuân Đức là kẻ máu lạnh vô tình không có chuyện hắn lại vì người khác mà tự đặt bản thân vào nguy hiểm.

Nhưng lúc này đây mọi thứ đều bị đảo ngược, người bị nàng cho rằng là kẻ máu lạnh vô tình, là người nàng phản bội thì lại ra tay cứu giúp nàng. Trong lòng nàng lúc này phức tạp vô cùng, mãi sau một lúc lâu thì nàng mới thốt ra được hai từ.

“ Cảm ơn.”

Xuân Đức đang lo bỏ chạy, nghe được Mộng Tước nói vậy thì liền nói:

“ Ơn nghĩa quỷ gì, lo mà lấy thân báo đáp đi.”

Mộng Tước nghe vậy thì không khỏi trợn tròn mắt lên mà nhìn.