Ngày hôm đó sau lại về trường vào tiết tự học buổi chiều, Giang Vọng chỉ đưa cô đến trường, vào đến lớp thì đã bị Khương Linh kéo qua, đè giọng xuống vội vàng hỏi: “Niệm Niệm, cậu làm cái gì vậy, trước đó lão Thái có tìm cậu đấy.”
“Hả?”
“Mình bảo cậu đến phòng y tế, nên lão Thái tìm Hoàng Dao thay, bây giờ hình như không còn việc gì nữa rồi.” Khương Linh nói, “Rốt cuộc là cậu đã làm gì vậy?”
Không chờ Thời Niệm Niệm trả lời, cô nàng lại nhỏ giọng nói với vẻ hóng chuyện: “Không phải là cậu đi hẹn hò với Giang Vọng đó chứ, mới sáng nay mình nhìn thấy hai người trò chuyện chỗ cầu thang dưới tầng.”
Thời Niệm Niệm bất đắc dĩ nở nụ cười: “Đúng vậy.”
“Trời má bạn Thời Niệm Niệm à!” Khương Linh vỗ một cái lên bàn, vang thành tiếng, hấp dẫn ánh mắt của bạn bè xung quanh, cô ấy rụt rụt cổ, lén bật ngón tay cái với cô, “Cậu đúng là giấu tài đấy, ngầu quá rồi!”
Phần thời gian còn lại cô đều nằm bò ra bàn, miệng cắn cắn que kẹo trước đó Giang Vọng cho cô, im lặng nghĩ trong lòng.
Trước khi vào tiết tự học buổi tối Giang Vọng cũng đã quay lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Thời Niệm Niệm bất thường, điểm này anh nhìn ra được, trước đây vào tiết tự học tối cô gái nhỏ ngồi làm bài tập quả thực là giống như một con quay nhỏ không biết mệt mỏi, có lúc nào nhìn thấy dáng vẻ này của cô đâu.
Ngón trỏ của anh vuốt ve mép di động, do dự xem có cần phải hỏi Hứa Ninh Thanh một chút coi hắn có biết chuyện như thế nào không, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.
Giang Vọng duỗi tay đến trước mặt cô, búng tay một cái.
“A.” Cô tỉnh táo lại.
“Làm xong bài tập rồi à?”
“Ừ.”
Giang Vọng cầm quyển sách bài tập của mình đặt trên bàn cô: “Vậy làm dùm anh đi.”
Thời Niệm Niệm cầm bút lên lần nữa theo phản ứng bản năng, nhìn lướt qua dòng chữ đầu tiên thì mới “A” một tiếng, phản ứng được là sai sai, dừng bút nghiêng đầu nhìn sang: “Tự làm đi.”
Giang Vọng cười một cái, giọng biếng nhác như đang làm nũng: “Không muốn viết mà.”
“Giang Vọng.” Cô khẽ giọng gọi tên anh, hỏi, “Anh đã từng nghĩ, sau này muốn…làm gì chưa?”
Anh thờ ơ nói trắng ra: “Giành quán quân đó.”
Cửa sổ mở ra một cái khe, cuốn theo cơn gió lạnh, hất phần tóc mái trên trán cô gái lên một chút, sau đó nghe thấy anh nói: “Sau này sẽ tặng cho em một tấm huy chương vàng.”
Cô cười cười, nói: “Được.”
Trước khi cô đưa ra quyết định cuối cùng, Hứa Ninh Thanh rốt cuộc cũng biết chuyện này, lập tức trở về nhà một chuyến, hùng hổ đi về phía phòng Thời Niệm Niệm, rồi bị mợ ngăn lại giữa đường.
“Con làm gì mà vội thế?”
“Cô nhóc kia chắc chắn phải đi sao ạ?”
“Không.” Mợ đè giọng xuống thở dài, “Niệm Niệm không muốn đi, nhưng mà tình huống bây giờ cũng rất gay go, con đi khuyên nó đi.”
Hứa Ninh Thanh “Chậc” một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Công việc của Thời Hậu Đức lộ ra vấn đề lớn, bây giờ đang bị điều tra nghiêm ngặt, chỉ có thể nhân lúc trước khi ‘bánh xe trượt dốc’* thì thu xếp cho người đi chỗ khác, nếu không sau này sẽ bị hạn chế rất nhiều mặt, Thời Niệm Niệm và Thời Triết vẫn còn nhỏ tuổi, ra nước ngoài học tập chờ khó khăn qua đi là sự lựa chọn tốt nhất.
(*) Ý là khi mọi việc bị mất kiểm soát.
Vừa vào cửa thì nhìn thấy Thời Niệm Niệm đang ngồi trên bàn học đưa lưng về phía cửa, cô quay đầu nhìn sang.
Hứa Ninh Thanh ngồi xuống mép giường cô, đi thẳng vào vấn đề: “Định làm sao đây?”
Thời Niệm Niệm sững sờ: “Không biết nữa.”
“Giang Vọng đã biết chuyện này chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Cô tạm dừng một lát, giọng điệu xen lẫn vô vàn cảm xúc: “Em không biết phải…nói như thế nào.”
Hứa Ninh Thanh hít một hơi thật sâu, giọng bình tĩnh hơn một chút: “Nếu như bản thân em không muốn đi, thì anh và cậu mợ em có thể nghĩ cách.”
“Vô ích thôi.”
Hôm trước Thời Niệm Niệm vừa mới nói với mẹ là cô không muốn ra nước ngoài với bọn họ một lần nữa, nhưng với tính cách của Hứa Thục thì làm sao có thể nhịn nổi dáng vẻ này của cô, quyền giám hộ cô nằm trong tay mẹ, thủ tục ra nước ngoài đã làm xong hết.
Cô khó khăn nhếch khoé môi, nhìn Hứa Ninh Thanh, “Mẹ em, sẽ không nghe mọi người đâu.”
“Vậy Giang Vọng thì sao, hai người các em phải làm sao đây?”
“Nghe mợ nói, nếu không ra nước ngoài, sau này sẽ…bị hạn chế rất nhiều.” Thời Niệm Niệm cúi đầu khẽ dụi mắt hai cái, thật ra cô cũng không hiểu những chuyện đó, “Có đôi khi em sẽ lo lắng, sau này Giang Vọng…sẽ giành được huy chương vàng, còn em thì sao, em không muốn…”
Cô tạm dừng một lúc, rồi thở dài rất khẽ: “Em không muốn, bị anh ấy bỏ lại phía sau.”
Hứa Ninh Thanh không nói gì.
Trong phòng ngủ im ắng, một lát sau hắn mới đứng lên, chỉ nói một câu: “Nếu đã quyết định rồi thì nói với cậu ấy sớm một chút, chỉ đơn giản là yêu xa mà thôi, cậu ấy cũng có thể đến tìm em.”
Ba ngày sau, Giang Vọng lại nhận được ‘cành ô-liu’* từ đội huấn luyện viên cấp quốc gia, mà Thời Niệm Niệm rốt cuộc cũng đấu tranh không thành công nên quyết định nhượng bộ.
(*) Ý chỉ cho đối phương một cơ hội (cre: zhidao.baidu.com)
Quyết định đơn phương.
Thật ra rất ích kỉ, cô thậm chí còn không bàn bạc với Giang Vọng một chút.
Cô biết Giang Vọng chắc chắn sẽ không bằng lòng, có lẽ còn tức giận nữa, nhưng cô không còn cách nào khác, chuyện Hứa Thục đã quyết thì không thay đổi được, cô, một cô gái nhỏ chỉ mới 16 tuổi thì lấy năng lực gì mà thay đổi.
Quan trọng hơn là, cô không muốn bản thân giẫm chân tại chỗ, bất lực nhìn Giang Vọng từng bước từng bước trèo lên đỉnh núi, điều cô hy vọng là, gặp lại trên đỉnh núi.
Còn chuyện sau này sẽ ra sao, cô không chắc chắn, không biết bản thân mình sẽ trưởng thành thành một người như thế nào, cũng không biết Giang Vọng sẽ thay đổi như thế nào, càng không biết bọn họ sẽ ra sao.
Ngày đội huấn luyện viên cấp quốc gia đến phòng bơi tuyển chọn đó Thời Niệm Niệm cũng đến.
Giang Vọng thể hiện rất tốt.
Từ sau khi tai anh hồi phục thì thành tích tiến bộ rất nhanh, có lẽ là do trước đó đã từng huấn luyện một khoảng thời gian, cuối cùng sau khi nhược điểm không còn thì từng chút một đến gần thành tích tốt nhất của trước đây.
Sau khi kết thúc anh về phòng nghỉ thay quần áo rồi ra ngoài tìm Thời Niệm Niệm.
“Thế nào rồi?” Cô hỏi.
“Không nhanh vậy đâu.” Anh vừa lau mái tóc ướt nước vừa nói, “Sau đó còn có một cuộc thi đấu, phải xem thành tích lần đó nữa.”
Lúc đi ra ngoài thì trời đã tối sầm, thời tiết ấm hơn một chút, phía chân trời có vô vàn vì sao điểm xuyết, vầng trăng tròn sáng rực treo trên bầu trời, rắc những tia sáng trong veo xuống mặt đất.
Thấm thoắt đã đi tới một con đường hẹp, bên cạnh là phố đi bộ ồn ào, Thời Niệm Niệm nhìn về phía đối diện đường cái thì thấy mấy chữ trên tấm bảng màu đồng: Đồn tạm giam.
Đây là nơi cô nhìn thấy Giang Vọng lần đầu tiên.
Buổi tối hôm đó dáng vẻ chàng trai tựa như một bức tranh in dấu trong trái tim cô, ánh đèn đường lọ mọ nghiêng nghiêng rọi xuống, khuôn mặt và dáng hình chàng trai ấy bị ánh sáng cắt ngang, rõ ràng mà sắc bén, xương mày mạnh mẽ, quai hàm gầy gò, thoạt nhìn vừa lạnh nhạt vừa cứng rắn.
Đây là ấn tượng ban đầu khi cô nhìn thấy Giang Vọng lần đầu tiên, sau đó mới phát hiện ra anh là một chàng trai vô cùng dịu dàng thậm chí là mềm yếu.
Bên cạnh đó có một cái ghế dài, phía trên lót một lớp lá khô hơi mỏng.
Thời Niệm Niệm dùng tay phủi đi, kéo Giang Vọng ngồi xuống, cố gắng nói bình tĩnh: “Em có chuyện…muốn nói với anh.”
“Ừ?”
Thời Niệm Niệm nói sơ qua một chút về tình huống trong nhà mình với Giang Vọng, lần đầu tiên cô nói với Giang Vọng những chuyện này, về bố mẹ sống ở tỉnh ngoài, người em trai thường xuyên hét chói tai và nổi giận kia, cùng với cái lắc tay bị đứt vào đêm trước ngày anh làm phẫu thuật ấy.
Vốn Giang Vọng đang bình tĩnh nghe, sau đó lại dần dần cảm thấy bất thường, mày nhíu lại, cắt ngang lời cô nói, hỏi thẳng: “Có phải là em có chuyện quan trọng gì gạt anh không?”
Thời Niệm Niệm nhìn anh, nói: “Có lẽ chúng ta, phải xa nhau một khoảng thời gian.”
“…” Anh không nói gì, sắc mặt bình tĩnh.
Thời Niệm Niệm không nhìn anh, ánh mắt dừng ở khoảng không phía trước: “Em muốn ra nước ngoài…học tập, Giang Vọng.”
Vẻ mặt của Giang Vọng cuối cùng cũng hoàn toàn lạnh xuống, ba phần ý cười luôn mang theo trước mặt Thời Niệm Niệm trước giờ cũng không còn tồn tại nữa, tiếng nói khàn khàn xa cách: “Em muốn chia tay anh.”
“Không phải.” Cô lắc đầu rất nhanh, giọng điệu nhuốm một chút vội vã, “Không phải, không phải là chia tay.”
“Tạm thời xa nhau, bao lâu?” Anh hiếm khi để lộ ra dáng vẻ hăm doạ.
Nhưng vấn đề này Thời Niệm Niệm cũng không biết, khi đó cô và mẹ xảy ra mâu thuẫn, Hứa Thục nói chờ chuyện của bố được giải quyết là được, nhưng khi nào giải quyết thì cô cũng không biết.
“Vậy nên bây giờ em đang nói cho anh biết, Thời Niệm Niệm, em…” Anh hít một hơi thật sâu, “Anh đối xử không tốt với em sao, hả?”
Cô cụp mắt, không khác dáng vẻ ngày thường của cô là mấy, không chút sợ hãi*, thoạt nhìn dường như chuyện gì cũng chẳng thể ảnh hưởng tới cô, khiến Giang Vọng lúc này nhìn một cái thì càng kìm nén đến mức bốc cháy.
(*) Gợn sóng bất kinh: Ý chỉ sự bình tĩnh, không sợ hãi trước biến cố. (Cre: vanillajeje.wordpress.com)
Cuối cùng Giang Vọng nghe thấy cô nói: “Em xin lỗi.”
Trước giờ tính tình của anh luôn không tốt, đặc biệt là trước kia, thường xuyên không khống chế được, có rất nhiều người sợ anh, từ trước tới nay anh đánh nhau cũng tàn nhẫn, ngay cả sau khi vào tù không lâu gặp những người đó, bọn họ cũng dần dần bắt đầu dè chừng anh.
Sau khi ra tù anh càng thêm hờ hững, chẳng dậy nổi hứng thú với điều gì, tính tình không còn nóng nảy như trước, chỉ là lạnh lẽo, lười phải phản ứng.
Cho đến sau đó từ từ tiếp xúc với Thời Niệm Niệm thì mới có một chút thay đổi, anh sẽ sợ cô gái nhỏ này sợ mình, cũng sẽ sợ cô gái nhỏ cảm thấy bản thân mình không phải loại người tốt lành gì.
Có đôi lúc Giang Vọng cũng cảm thấy tính cách bây giờ của mình quả thật đã có thể xứng với từ ‘dịu dàng’ rồi.
Kết quả không hề báo trước, lần đầu tiên Thời Niệm Niệm thật sự chọc cho anh tức giận.
“Được.” Giang Vọng nói một câu mà chẳng có bất cứ cảm xúc gì, xoay người đi luôn.
Thời Niệm Niệm ngẩn người nhìn bóng dáng anh, rồi lại gục đầu xuống, nhìn cây gai ngược trên ngón trỏ của mình, đột ngột xấu xí đâm ở nơi đó.
Cô muốn nhổ ra, kết quả lại rỉ một vệt máu.
Sự đau đớn còn chưa kịp truyền từ dây thần kinh lên đại não thì cổ tay cô đã bị nắm lấy, bị ấn vào lưng ghế dài, trên đó còn có một cây đinh sắt bị gỉ nhô lên, đúng lúc ma sát phần xương con bướm thon gầy của cô.
Cô im lặng trợn to mắt, nhìn Giang Vọng cúi người chắn đi ánh đèn, hôn mạnh xuống.
Con đường này im ắng tĩnh lặng, nhưng cách đường lại là con phố đi bộ ồn ào sôi nổi, có tiếng hát và tiếng cười vọng tới, tựa như hai thế giới khác nhau.
Thời Niệm Niệm bị hôn vô cùng mơ hồ, nghĩ tới lần đầu tiên khi gặp được Giang Vọng, tiếng cười bừa bãi đùa giỡn của nhóm con trai, “Chào mừng anh Vọng ra tù”, tiếng hô vang trời, hoàn toàn khác với bây giờ.
Trên đường ngoại trừ hai người thì chẳng có ai khác, trên chạc cây đã bắt đầu có mầm xanh nhú ra.
Trong phút chốc, Thời Niệm Niệm nhíu mày, nức nở hai tiếng, bắt đầu giãy dụa.
Bởi vì cô cảm nhận được có một đôi tay luồn vào vạt áo cô, mùa đông quần áo dày, đôi bàn tay lạnh lẽo dán sát làn da bên eo cô, dọc theo cột sống đi lên trên.
Hổ khẩu véo cô, ma sát sinh đau.
Lý trí không còn tồn tại, cho tới bây giờ anh luôn bị người khác gọi là ‘kẻ điên’.
Về đến nhà, Thời Niệm Niệm đẩy cửa phòng ngủ ra, mẹ đang sắp xếp hành lý cho cô ở bên trong.
“Về rồi à.” Hứa Thục ngẩng đầu nhìn cô một cái, ném bộ quần áo cuối cùng trong tủ quần áo của cô vào va li, “Chuẩn bị một chút, ngày kia chúng ta sẽ đi.”
Thời Niệm Niệm dừng lại: “Nhanh vậy sao ạ?”
“Ừ, ngày mai con đi chào tạm biệt bạn bè con đi.” Hứa Thục bỗng nhíu mày nói, “Miệng con bị sao vậy?”
Trên môi dưới có vệt máu, vết nứt toác ra.
“Không có gì ạ.” Thời Niệm Niệm im lặng dùng ngón trỏ ma sát trên đó, đau đớn một hồi, cô đi đến trước một ngăn tủ, trong đó chỉ có mấy bộ đồng phục và một bộ đồng phục lớp trong đại hội thể thao trước đây.
Cô nhớ rõ, của Giang Vọng là màu đen, của cô là màu trắng.
Cô lấy đồng phục lớp ra, cũng ném vào va li, Hứa Thục nói: “Bộ quần áo này chất xấu như vậy mà vẫn mang theo à?”
“Dạ.”
Sau đó cô cũng không nhớ rõ bản thân ngủ mất lúc nào, không sao ngủ ngon được, rạng sáng đã tỉnh dậy, Thời Niệm Niệm ngồi một mình trên giường một lát, không ngủ tiếp được nữa.
Cô cầm di động, cái tên đầu tiên trong danh sách trò chuyện vẫn là Giang Vọng, một tin nhắn cuối cùng là tin chúc ngủ ngon ngày hôm qua.
Giang Vọng tức giận.
Đúng là nên tức giận.
Thời Niệm Niệm nghĩ.
Ánh sáng di động chiếu sáng đôi đồng tử màu đen của cô, cô lại nghĩ tới hơi thở nóng rực và đầu ngón tay lạnh lẽo của Giang Vọng mới vừa rồi, cuối cùng Giang Vọng khó khăn lắm mới dừng hành động, không nói một lời đứng dậy đưa cô về nhà.
Một đường im lặng, giống như lần đầu tiên khi bọn họ còn chưa quen biết, lúc Giang Vọng đưa cô về thì liếc mắt một cái, một trước một sau im lặng.
Thời Niệm Niệm thở dài khe khẽ, nhắn tin cho anh.
- Chúc ngủ ngon.
Gần như là ngay giây tiếp theo đã xuất hiện dòng “Đối phương đang soạn tin nhắn…”
Thời Niệm Niệm lặng lẽ nín thở, cổ họng nghẹn ngào, nhìn cột ghi chú lại nhảy lên dòng “Đối phương đang soạn tin nhắn”, cuối cùng lại biến mất, dừng mấy giây, rồi có điện thoại gọi tới.
Thời Niệm Niệm lúng ta lúng túng nghe máy: “Giang Vọng.”
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng hít thở và tiếng gió.
Cô không biết phải mở miệng như thế nào, vì vậy cũng im lặng, trong đêm đen, hai người cầm di động không nói một lời.
Thật lâu sau, Thời Niệm Niệm nghe thấy một tiếng “Piu” vang lên, cùng lúc đó ngoài cửa sổ có pháo hoa bắn lên, cả căn phòng sáng bừng trong nháy mắt.
Cô sửng sốt, tựa như có cảm ứng, ngay cả dép cũng không kịp xỏ, đi tới trước cửa sổ, rồi thấy Giang Vọng đang chán nản ngồi cạnh bồn hoa, giữa ngón tay có đốm lửa nhen nhóm, anh đang hút thuốc.
Thời Niệm Niệm bỗng nhớ tới trước đây, trong đại hội thể thao, dưới ánh mặt trời chói chang, tiếng hò hét thét chói tai ầm ĩ, Giang Vọng vượt qua vạch đích, dáng vẻ chàng trai toả sáng rực rỡ.
Cổ họng cô bắt đầu thít chặt lại, mí mắt cũng nong nóng, mũi sụt sịt: “Giang Vọng, em nhìn thấy anh rồi.”
Gió đêm lạnh thấu xương, gió Bắc thổi phần phật, hơi lạnh chạy dọc từ mắt cá chân bị lộ ra ngoài lên trên.
Có tiếng bước chân vội vàng vọng tới, Giang Vọng ngước mắt nhìn sang theo âm thanh, mí mắt nhảy lên không báo trước.
Thời Niệm Niệm đứng trước mặt anh, gục đầu nhìn anh.
Nhìn thấy đáy mắt anh vương tơ máu, khoé mắt cũng đỏ lên, không có khóc, thoạt nhìn mệt mỏi cùng cực.
“Còn dám ra đây, đã quên vừa nãy anh suýt chút nữa đã làm gì em rồi sao?” Anh nói.
Thời Niệm Niệm nhấp môi, ngồi xuống cạnh anh: “Giang Vọng.”
“Anh có thể, chờ em được không?” Cô nói.
Thời Niệm Niệm thích ăn kẹo, lần nào đến quầy quà vặt trong trường cũng sẽ mua một ít kẹo, sau đó Giang Vọng tập thành thói quen, có lúc tan tiết thể dục đi mua nước thì cũng sẽ mua cho cô một gói kẹo.
Anh không chắc trong túi quần mình còn dư viên kẹo nào không, may mà anh vẫn sờ thấy một viên.
“Cho này.” Anh mở tay ra.
Thời Niệm Niệm sửng sốt, bóc giấy gói ra, đút kẹo vào miệng.
Nước mắt rơi xuống không hề báo trước, cô cúi đầu, một giọt nước mắt lập tức rớt xuống quần, rất nhanh đã nhoà thành một điểm nhỏ không rõ, sau lại im lặng ở lại chỗ đó.
Viên kẹo chua chua ngọt ngọt trong miệng không ngừng kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ vị giác, cuối cùng Thời Niệm Niệm không gắng gượng được nữa, ôm chân bật khóc.
Lúc mẹ vừa mới nói với cô bởi vì chuyện công việc của bố mà phải rời đi thì cô không hề khóc, sau đó lại tranh cãi mấy lần cô cũng không khóc, Giang Vọng nổi giận với cô cô cũng không khóc.
Cho đến bây giờ khi Giang Vọng đưa cô một viên kẹo, cuối cùng cô mới không gồng nổi nữa.
Chàng trai đã cứu cô hết lần này tới lần khác ấy, anh sẽ che cô ở phía sau, kiêu ngạo tuỳ hứng lại tinh tế dịu dàng.
Anh sẽ lặng lẽ ngồi trong phòng dạy cô đọc bản thảo phát biểu, lo cô sợ hãi nên sẽ liều lĩnh vào phòng cách ly ở cùng cô, sẽ đeo dây buộc tóc của cô trên cổ tay, sẽ ôm cô cười nói, “Em gái Thời xót anh.”
Những dáng vẻ mà người khác chưa từng được thấy, anh luôn bộc lộ ra trước mặt cô.
(*) Nguyên văn là “phong cảnh” nhưng mình để là “dáng vẻ” cho nó hợp lí.
Thời Niệm Niệm thường cảm thấy bản thân may mắn, cho dù bởi vì tật nói lắm mà thường xuyên bị người ta bắt nạt hoặc cười nhạo, nhưng cô cũng gặp được rất nhiều người cực kì tốt, gia đình nhà cậu vô cùng quan tâm cô, rất nhiều bạn trong lớp, còn cả Giang Vọng nữa.
Cô không ngờ được rằng mình sẽ có quan hệ với một chàng trai như thế này, cô chẳng có tiếng tăm gì, mà anh lại toả sáng vô cùng, nhận hết mọi sự chú ý.
Thế nên cô cũng muốn cố gắng hết sức để nhìn thấy con đường được soi sáng phía trước của hai người họ.
Dưới đèn đường, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của chàng trai vì kiềm chế thứ cảm xúc gì đó mà có vẻ hơi vặn vẹo.
Anh chầm chậm mở hai tay ra, nhẹ nhàng kéo Thời Niệm Niệm vào trong lòng.
Viên kẹo nhỏ kia cuối cùng cũng tan trong miệng.
Chỉ để lại vị chua chua ngọt ngọt nồng nàn, nhưng cuối cùng cũng đã ăn hết.
Thời Niệm Niệm nghe anh khàn giọng nói: “Anh sẽ không đợi em, hãy tự mình quay về tìm anh.”